Tại Cố gia, Cố Chi Quân đang họp online cùng mấy vị cán bộ cấp cao.
Ánh mắt uy nghiêm dừng tại màn hình rộng lớn đang trình chiếu.
Bên tai tập trung lắng nghe từng tổ trưởng trình bày về hạng mục mở rộng suất khẩu trên toàn thế giới.
“Ting”
Đột nhiên điện thoại run lên thu hút sự chú ý của anh.
Mà anh chỉ nhìn qua một cái muốn tắt đi. Chẳng qua lúc thấy tên người gửi hành động anh liền bị làm cho thay đổi.
Nâng lên cái điện thoại, anh ấn vài cái, hình ảnh được gửi liền hiện ra.
Trong chốc lát khuôn mặt điềm tĩnh đã giăng đầy mây đen, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.
Bàn tay to lớn cầm điện thoại cũng chịu không được mà run lên.
“Dừng họp, những báo cáo còn lại gửi vào mail cho tôi”
Cố Chi Quân vội vàng đứng lên, bên môi lại lành lùng ra lệnh, giọng nói nghe ra mồn một tức giận.
Dứt lời anh lập tức hướng cửa rời đi gấp gáp đến nổi tài liệu vẫn vứt đó, máy chiếu cũng không thèm tắt.
Bộ dạng khẩn trương như vậy, dọa cho một đống cán bộ cấp cao tròng xoe mắt nhìn.
Họ còn tự dụi mắt mấy lần.
Hình như là thật nha, không phải là họ bị hoang tưởng.
Tổng giám đốc xem công việc là mạng bây giờ lại hủy họp đó.
Không biết là vì cái gì nhỉ? Có khi nào ngày mai là ngày tận thế không?
Nghĩ đến đây họ liền sởn gai óc, ôi thật kinh khủng biết bao.
Mà họ đương nhiên không biết tổng giám đốc của họ biến thành bộ dạng như vậy chỉ vì một cô gái nhỏ.
[...]
Trên đường cao tốc chiếc xe lamborghini đen nhánh phóng với tốc độ kinh người, bụi đường cũng bị kéo lên giăng đầy trong không khí. Chỉ là không ai dám quản nó, cái bảng số xe hào nhoáng kia cả thành phố đều biết đó là của ai.
Cho họ mười cái mạng họ cũng không dám động vào cậu chủ quyền lực của Cố gia a.
“Két”
Chiếc xe gấp gáp dừng lại trước cửa nhà hàng, Cố Chi Quân khẩn trương bước ra.
Đi được hai ba bước, anh giông như suy nghĩ tới cái gì, liền dừng lại xoay người nhìn bản thân trong gương chiếu hậu.
Còn không quên chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình.
Anh cũng không hiểu sao bản thân phải làm vậy, anh chỉ biết anh nhất định phải đẹp trai hơn tên Tôn Thiên Vũ kia.
[...]
Bên trong nhà hàng không ngừng vang lên tiếng nói chuyện, chủ yếu là do Minh Nguyệt và Tôn Thiên Vũ luyên thuyên.
Tôn Thiên Vũ nói ra câu nào Minh Nguyệt liền bắt bẻ câu đấy, lâu lâu lại chèn vào mấy câu đuổi người.
Mà Tôn Thiên Vũ vẫn mặt dày ngồi lại cứ bám riết Hạ An.
Bên môi hỏi thăm cô mấy câu.
Hạ An cũng vui vẻ đáp lại.
Không khí giữa cả ba nói gượng gạo có gượng gạo nói vui vẻ cũng có vui vẻ.
Chẳng qua lại không duy trì được lâu, tất cả đều vỡ tan khi hình bóng của người đàn ông cao to mang theo sát khi đùn đùn tiến vào.
Cố Chi Quân nhìn thấy Hạ An cười nói vui vẻ, máu nóng lập tức chạy thẳng lên não.
Khuôn mặt điển trai bị chọc cho nhăn thành một đoàn.
Hạ An! Cô được lắm anh đã nhắc nhở như vậy còn muốn hồng hạnh vượt tường.
Dám ở ngay dưới mi mắt anh cùng người đàn ông khác nói chuyện, hơn nữa còn vui vẻ như vậy.
Đúng là tìm chết.
Mang theo giận dữ anh tiến đến chỗ cả ba, thãn nhiên ngồi xuống cái ghế còn trống.
Mà anh tự nhiên như vậy lại làm cho cả ba người giật mình.
Đặc biệt là Hạ An, quay sang nhìn thấy anh cô liền hoảng sợ, nụ cười trên môi nhanh chóng vuột tắt, đôi mắt to tròn mở lớn nhìn chằm chằm Cố Chi Quân.
Anh sao lại đến đây? Có phải cô làm sai gì không?
Mà Cố Chi Quân lại giống như nhìn ra câu hỏi của cô lập tức gằng giọng.
“Các người đói bụng tôi không được phép đói bụng à? Tôi đi ăn lạ lắm sao?”
Minh Nguyệt ngồi một bên đang cho thức ăn vào miệng bị hành động cùng câu nói của Cố Chi Quân thu hút sự chú ý.
Vừa nhai cô vừa nhếch môi khinh thường.
||||| Truyện đề cử: Người Cũ Còn Thương: Bí Ẩn Phía Sau Gương |||||
Nhà hàng trong thành phố này nhiều không đếm xuể, cớ gì anh lại chạy vào đây? Còn cái gì mà đói bụng.
Xí! Quỷ tin anh nhá.
Mắt cô đảo qua mấy vòng, cuối cùng bắt gặp cái bàn cách bọn cô khá xa có tên đàn ông mặt đồ đen, đeo kính râm.
Aizzz đúng là qua qua loa rồi, đuổi một đám kia đi, vậy mà lại để dư lại một tên bám đuôi này.
“Không lạ”
Hạ An vội cúi đầu đáp, cô cũng không biết vì sao anh xuất hiện ở đây, nhưng mà ngồi chung một bàn ăn với anh như vậy, cô liền có cảm giác gò bó không quen.
Chính xác là sợ hãi.
Tôn Thiên Vũ bên này nhìn thấy Cố Chi Quân cũng không chút vui vẻ, ánh mắt ghét bỏ hiện ra rất rõ ràng.
“Cố tổng, có phải anh tự nhiên quá rồi không?”
“Không!”
Cố Chi Quân ánh mắt mang theo hờ hững trả lời Tôn Thiên Vũ còn không quên tặng kèm cho anh ta ánh mắt sắt lẻm lem như dao lam.
Mà Tôn Thiên Vũ cũng không chịu thua, híp mắt phượng tiếp đón.
Rất nhanh không khí đã nồng nặc mùi thuốc súng.
Hạ An bị kẹp ở giữa liền căng thẳng không thôi, hết nhìn Cố Chi Quân lại nhìn Tôn Thiên Vũ, trái tim nhỏ bé muốn nhảy ra ngoài.
Họ sao lại ghét nhau đến vậy?
Khác với Hạ An lo lắng Nghiêm Minh Nguyệt ngồi một góc cực kỳ bình tĩnh, nhất kiến chung tình với đồ ăn.
“Chó, mèo” tranh nhau miếng “thịt” cô quan tâm làm cái gì?