“ A ui, đau đấy em làm nhẹ thôi” Cố Chi Quân khẽ oán trách cô gái nhỏ trước mắt, đôi mày cương nghị cũng vì đau đớn mà nhíu chặt.
“Anh cũng biết đau à? Sao lúc bị đánh không sợ như vậy?”
Hạ An thoa thuốc cho anh, bên môi luyên thuyên phản bác, hình ảnh này chẳng khác gì cô vợ nhỏ khó tính cằn nhằn ông chồng của mình, hung dữ nhưng lại đáng yêu.
“Em mà cứ như vậy sau này sẽ không ai thèm cưới em đấy”
Cố Chi Quân buộc miệng trêu ghẹo cô lời lẽ khó nghe nhưng Hạ An cũng chẳng quan tâm lắm, cái tên này thích nhất là chọc cô.
“Không cưới thì không cưới, em không sợ”
Cố Chi Quân híp lại đôi mắt phượng như nghĩ đến cái gì đó, đôi môi mỏng lập tức câu lên thú vị, mặt đưa lại gần cô chút ít.
“Đương nhiên không phải sợ, sau này anh cưới em”
Nghe câu này đôi tay trắng nõn đang thuần thục thoa thuốc cho anh chợt dừng lại, khuôn mặt đáng yêu của Hạ An liền hiện lên vệt đỏ ngại ngùng.
“Không thèm gả cho anh a, anh... tự thoa đi”
Vùi lọ thuốc vào tay anh cô liền muốn trốn đi, sợ rằng ở lại lâu quá anh sẽ thấy được vẽ thất thố của mình.
Chẳng qua trong lúc gấp gáp, đôi chân lại không nghe cô mách bảo, chân sau mắc vào chân trước khiến cả người cô mất thăng bằng khuôn mặt khả ái lập tức có xu hướng muốn hôn mặt đất.
“Phạch” Nhắm lại đôi mắt ngọc cô đã chuẩn bị tâm thế chịu đau nhưng hình như có gì sai sai a, cô ngã không đau lắm nha.
Mở mắt ra lần nữa cô trước mặt cô là khuôn mặt điển trai của Cố Chi Quân.
Anh lấy thân mình làm đệm cho cô, mà lúc bấy giờ cô lại vô ý tứ nằm dài trên người anh, cái mặt nhỏ nhắn áp sát vào lòng ngực rắn khỏe, tư thế cả hai lúc này cực kỳ ái muội.
Mơ hồ cô còn nghe được cả tiếng tim đang đập thình thịch của anh.
Đôi má trắng nõn lập tức đỏ bừng, Hạ An nhanh chóng bật dậy tránh xa anh.
Thân thể mềm mại rời khỏi người, Cố Chi Quân liền luyến tiếc, ánh mắt khắc khổ nhìn cô.
Có thể đừng né anh như né tà được không?
Trong đầu anh liền nhảy ra ý định trêu ghẹo cô.
“Ôi, cái lưng của tôi, chết mất, đau chết mất”
Từ từ ngồi dậy anh như ông già 81 tuổi có bệnh về xương khớp liên tục rên rỉ ai oán, ánh mắt nhìn cô đáng thương vô cùng.
Hạ An lúc này mới để ý đến việc lúc nãy, trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi, tuy cô không béo nhưng đè anh như vậy chắc cũng đau nhỉ?
“Anh có sao không?”
Cô lo lắng hỏi.
“Chắc là bị trẹo cột sống rồi, anh không sao đâu, bất quá anh sẽ mang cái lưng bị trẹo sống hết cuộc đời còn lại thôi, dù gì 18 năm nay anh sống với cái lưng bình thường cũng đủ rồi, anh thật sự không sao mà”
Anh tỏ vẻ bình thường đáp cô, nhưng khuôn mặt lại là loại ăn vạ tội nghiệp, cô nhìn thấy liền thở dài lo lắng ngồi xuống cạnh anh.
“Để em xem”
“Ừm, ừm”
Anh gật đầu đồng ý mà trong khoảnh khắc cô không nhìn thấy môi anh lập tức câu lên khoái chí.
Cô gái này vẫn nhẹ dạ như vậy.
Hạ An vén áo anh lên, xem qua sơ lược rồi cắn cắn môi.
“Bị bầm rồi, để em thoa thuốc”
Nói rồi cô lập tức lấy ra lọ thuốc, bôi lên cho anh.
“Ừm, ừm, nếu không có Hạ An anh nhất định sẽ chết mất”
Cảm giác mát lạnh làm Cố Chi Quân hài lòng thả lỏng người.
Hạ An nhìn bộ dạng như trẻ con của anh chịu không được mà phì cười.
Có lẽ sẽ như năm đó cô hứa, cô sẽ chăm sóc cho anh cả đời.
Nhưng rồi...
Thẳng đến một ngày kia.
“Chào anh Quân em tên là Mạn Tuyết Liên”
Cô gái xinh đẹp với mái tóc tếch đôi sam đứng trước mặt anh, đôi mắt to tròn như hạt lưu ly linh hoạt chuyển động, giọng nói nũng nịu như mèo con không ngừng chào hỏi.
Bộ dạng đáng yêu như vậy khiến cho bất kỳ người con trai nào cũng sẽ xiêu lòng.
Chỉ là cái người con trai trước mắt khả năng chính là ngoại lệ.
“Ừm” Cố Chi Quân lạnh nhạt đáp một chữ, sau đó lại quay sang kèm Hạ An học bài.
Mạn Tuyết Liên nhìn thấy cũng không có tức giận chỉ cười cười rồi ngồi xuống cạnh anh.
Mà anh thấy vậy liền nhích sát sang người Hạ An, giữ khoảng cách với cô ta.
Nhưng mặt cô ta dày hơn anh nghĩ, cô ta thấy anh nhích cũng nhích theo, cả 2 nhích một hồi sắp ép Hạ An lọt xuống đất luôn rồi.
Chi Quân lập tức cau mày khó chịu nhìn cô ta, thật muốn một cước đạp văng cô ta xuống nhưng anh không thể, cô ta là hôn thê mà bà nội chọn cho anh.
Đánh chó cũng phải nể mặt chủ anh không thể quá đáng.
Ép xuống cơn giận dữ anh lại quay sang ân cần kèm Hạ An.
Trực tiếp xem cô ta là không khí.
Hạ An nhìn anh rồi lại nhìn cô ta, như vậy liệu có được không?
Cô chỉ là người hầu ở đây là đi tranh chỗ với hôn thê của anh, nếu để bà nội anh biết cô nhất định sẽ bị đuổi khỏi đây đến lúc đó làm sao ở cạnh anh đây?
Nhưng cô cũng không muốn anh và cô ta ở chung lúc đó tim cô sẽ như bị ai bóp nghẹn, cảm giác rất khó chịu.
Cô rốt cuộc phải làm sao đây?
Giống như nhìn thấu ý nghĩ này của cô, anh liền đặt tay lên đầu cô khẽ xoa.
“Không sao, em cứ ngồi đây, anh bảo vệ em”
Hạ An khẽ đưa mắt to nhìn, như hỏi anh “liệu vậy có ổn không?”
Mà anh chỉ cười tiếp tục dạy cô làm bài, xem đây như là câu trả lời.
Hạ An suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng nghe theo anh.
Họ hạnh phúc như vậy lại để ánh mắt của ai đó ngồi một bên từ hòa đồng biến thành sắt lạnh.
Cố Chi Quân anh phải là của em, chỉ có thể là của em.
Của Mạn Tuyết Liên này.