Nghiệt Duyên

Chương 13: Chương 13: Uớc Hẹn




Ta há hốc miệng nhìn con công lòe loẹt trước mặt, ta không nghe nhầm đấy chứ?? Ta thậm chí còn không qua nổi vòng hai, thế mà hắn vẫn chấp nhận sao???

Lãnh Diễm Hàn tiến lại gần ta, hắng giọng nói :

“ Tuy ngươi vẫn chưa hoàn thành hết ba thử thách, nhưng ít ra ngươi cũng đã bơi qua được nửa hồ Băng Tinh, cũng xem như đã đi được nửa chặng đường. So với những nam tử hán đại trượng phu khác vẫn là hơn một chút…” Hắn nhìn ta đầy ý tứ, im lặng một lúc mới nói tiếp “ Với lại, ngươi là người đầu tiên có thể bơi qua được nửa hồ. Tất cả những ai vừa khẽ đặt chân xuống nước hồ đều tái mặt bỏ cuộc. Chỉ có ngươi là vẫn kiên trì sẵn sàng đối mặt. Nước hồ Băng Tinh kì thực không lạnh, vận khí cũng có thể giữ ấm, là bởi vì bọn họ quá sợ hãi nên mới không nghĩ đến biện pháp này. Một nữ nhân vừa có ý chí vừa có sức chịu đựng tốt thế này vô cùng phù hợp luyện Tử Minh kiếm phổ – thiên hạ đệ nhất kiếm phổ.Thế nào? Tiểu quận chúa, ngươi có muốn học hay không?”

Ta nheo mắt nhìn hắn, cố gắng tiêu hóa hết những gì hắn vừa nói. Chuyện này quá đột ngột khiến ta thực sự ứng phó không kịp! Nhưng mà, quan trọng nhất vẫn là hắn đã đồng ý dạy Tử Minh kiếm phổ cho ta, như vậy là được rồi. Ta cũng không rảnh để tâm đến hắn đang âm mưu cái gì. Chỉ cần hắn không đụng đến Trục Nguyệt vương phủ cùng dân chúng thì bất cứ cái gì cũng có thể làm. Vì thế, ta lập tức gật đầu đồng ý. Định rời đi theo hắn thì phát hiện ở đây vẫn còn một người thứ ba là Huyền Mặc!

Huynh ấy không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn ta. Đôi mắt của Huyền Mặc rất đẹp, nhưng lại sâu thẳm không thấy đáy, hoàn toàn nhìn không ra huynh ấy đang nghĩ cái gì…

Nhưng ta có thể chắc chắn một điều là, hiện tại huynh ấy rất tức giận!

Ta lúng túng đi lại gần Huyền Mặc, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên đối mặt, miệng lí nhí năn nỉ :

“ Biểu ca, đa tạ huynh hôm nay đã chiếu cố ta. Phiền huynh báo với mẫu phi và Hồng di nương của ta một tiếng, ba tháng sau Ngọc Nhi sẽ trở về bồi tội”

Huyền Mặc trước sau vẫn im lặng như không, chỉ là sắc mặt đã xấu đi năm phần… Sao thế nhỉ? Ta có nói sai gì sao? Ta đứng nghệch ra nhìn Huyền Mặc, huynh ấy cũng nhìn chằm chằm ta, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy mà chẳng nói gì. Mãi đến khi Huyền Mặc dường như không chịu nổi nữa mới bất lực búng lên trán ta một cái, thở dài một tiếng :

“ Hãy hứa với ta, dù như thế nào, muội vẫn phải trở về thành thân với ta, không được thất hứa!”

Ta phì cười, vô cùng tự nhiên vỗ vỗ lên vai Huyền Mặc :

“ Được rồi được rồi! Ta sẽ trở về mà!”

Lãnh Diễm Hàn ngáp ngắn ngáp dài ôm lấy eo ta, dứt khoát phi thân ra cửa sổ bay đi mất hút, mặc kệ ta vẫn la hét inh tai nhức óc thế nào vẫn không chịu thả xuống. Cái tên này điên rồi hả?? Hắn đang chạm cái chỗ nào vậy!

Khinh công của Lãnh Diễm Hàn rất tốt, hắn phi nhanh như gió, thoắt cái đã gần rời khỏi Hoàng Cung mà không hề bị phát hiện. Thế nhưng, trước khi rời khỏi hoàng cung, ta vẫn nhìn thấy một đám binh lính nối đuôi nhau xông vào Đông Cung. Hầy, hẳn là tiếng hét vừa rồi của ta đã kinh động đến đám người đó rồi… Thôi vậy, Huyền Mặc ca ca, huynh hãy thay ta xử lý đi.

Ra khỏi Hoàng Cung, Lãnh Diễm Hàn đem ta tới một khách điếm nhỏ trong kinh thành lấy lại ngựa vừa gửi và mua thêm một con cho ta rồi tiếp tục lên đường thẳng đến Tử Minh Điện. Ta ra roi thúc ngựa chạy ngang hàng với hắn, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng :

“ Ngươi nãy giờ vẫn chưa có trả lời câu hỏi của ta, vì sao tự dưng lại ôm người ta lên như vậy! Có biết là ta còn chưa kịp nói tạm biệt không hả!”

Lãnh Diễm Hàn quét mắt sang ta, bĩu môi cho rằng không đúng :

“ Các ngươi đứng đó tình chàng ý thiếp, ta lại đang độc thân, ngươi nghĩ xem ta thấy cảnh đó sẽ có tư vị gì? Ngươi phải biết thông cảm cho bổn tọa chứ! Hơn nữa, dài dòng lê thê dễ khiến người ta lưu luyến không rời, như vậy chẳng thà dứt khoát cho xong, khỏi phải phiền não”

Ta xì một tiếng rõ to, nhún vai ra vẻ khinh bỉ nhìn hắn. Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là có người nào đó ghen ăn tức ở đây mà. Nhưng bộ dáng Lãnh Diễm Hàn không tệ, người đẹp như thế này lại chưa có người yêu sao?

“ Này, ngươi nhìn cũng rất được, chưa có phu nhân thì thôi, ngay cả tình nhân hay thiếp gì đó cũng không có sao??”

Lãnh Diễm Hàn bất chợt siết chặt cương ngựa, đôi mắt cụp xuống, khóe môi tươi cười lại mang theo một nỗi buồn không thể diễn tả thành lời. Ta thấy hắn như vậy cũng không nỡ hỏi nữa, hẳn là có lý do gì đó rất khó nói nên mới vậy. Bí mật của người ta thì đừng nên hỏi nhiều làm gì. Nhưng rốt cuộc là vì sao nhỉ? Hay là vì hắn bị “tuyệt giống” nên không xxx được?? Ách…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.