Khi tôi đến bệnh viện, hành lang hết sức yên tĩnh.
Tôi đi tới cửa phòng săn sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, lại thấy mẹ tôi đã có mặt, bà đang dựa vào ghế ngủ rất say. Tôi chợt cảm thấy đau xót, mắt nhòa đi. Bà luôn yêu thương Tiểu Phàm.
Tôi không nỡ đánh thức bà, bèn đi tới cửa phòng bệnh gọi điện thoại cho y tá. Cô y tá nhẹ nhàng đi tới, chỉ chỉ tay vào điện thoại, ra hiệu tôi nói chuyện qua điện thoại.
- Cô Lý, Tiểu Phàm thế nào?
- Tình hình không tệ, lúc nãy tôi vừa cho cháu bú một trăm ml sữa bò.
- Cơ thể cháu thế nào? Tình trạng ra sao?
- Bác sĩ phụ trách sẽ tới ngay, cô đừng sốt ruột. Nếu như tôi đoán không sai, có thể là cháu mắc bệnh cấp tính về máu. Tuy nhiên, cô đừng sợ, hiện nay bệnh viện chúng tôi rất hiện đại, nhất định cháu sẽ không sao đâu.
- Hả? Bệnh cấp tính về máu?
Trong đầu tôi lập tức hiện ra tên các loại bệnh bạch cầu, những loại bệnh nan y chưa có cách trị liệu. Như vậy… Tiểu Phàm của tôi…
- Trời ơi!
Tôi còn sững sờ chưa kịp phản ứng, sau lưng tôi chợt vang lên tiếng kêu của mẹ tôi. Tôi liền quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy mẹ tôi ngã nhào về phía sau.