Nghiệt Hỏa

Chương 6: Chương 6: Tiễn cô một đoạn.




Tôi cau mày nhưng không quay đầu lại. Bởi vì một người như cô ta, có cãi nhau cũng chẳng đáng.

Khi tôi xuống tới cửa tầng dưới, trùng hợp thấy Tần Mạc Phi và đàn em của anh ta đang đợi xe. Xuất phát từ ý định cảm ơn, tôi đi đến lên tiếng chào hỏi.

Anh ta liếc tôi với ánh mắt tò mò:

- Chỉ có một mình.

- Vâng.

Tôi gật đầu, không kìm nổi lén liếc gã mấy lượt. Quả thật trông gã khá đẹp trai. Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào mạnh mẽ đến thế. Cho nên nghĩ đến hành động vừa rồi, tôi lại nổi da gà vì sự to gan của mình.

Gã hơi nheo mắt, hỏi:

- Ở đâu?

- Cao ốc Giang Phong, đi taxi cho tiện.

- À!

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì một chiếc Hummer dừng lại trước cửa. Tên đàn em liền bước tới trước mở cửa xe cho Tần Mạc Phi với thái độ cung kính.

Khi bước lên xe, Tần Mạc Phi liếc mắt nhìn tôi rồi nói một câu thản nhiên:

- Lên đi. Tiện tiễn cô một đoạn.

... Cảm ơn ông chủ Tần.

Tôi hơi sợ hãi nhưng vẫn ngồi lên. Tên đàn em của gã ngồi ở ghế phía trước. Y nhìn thẳng về phía trước, chẳng thèm để ý tới tôi. Tôi cảm thấy rất hiếu kỳ không biết y có tố chất tâm lý thế nào mới giữ được sự lạnh lùng như vậy.

Mặc kệ. Những người như họ đều ngồi vị trí cao nên mới thế.

Chiếc xe chạy rất nhanh. Tần Mạc Phi luôn nhìn ra ngoài cửa sổ không nói tiếng nào. Tôi lén liếc gã một cái, phát hiện gương mặt gã khi nhìn ngang lại đẹp tới mức khiến cho tim người ta phải đập nhanh hơn. Một người đàn ông đẹp trai như vậy không làm ngôi sao hay gì đó thì đúng là đáng tiếc.

- Có phải trước đây cô làm ở Golden Emperor không?

Gã chợt quay đầu lại hỏi tôi. Tôi không kịp tránh ánh mắt đi chỗ khác, đành phải nhìn thẳng vào mắt gã. Tôi mỉm cười gật đầu, kể qua một chút vì sao mình lại chuyển chỗ làm, nhưng không nói tới chuyện bị hãm hại.

Tần Mạc Phi yên lặng nghe tôi kể chuyện mà không nói gì. Nhưng khi tôi chuẩn bị tới chỗ xuống xe, gã lại hỏi một câu:

- Lão chủ Trần Tửu đó không phải là kẻ lương thiện mà lại cho phép cô rời đó dễ như vậy à?

- Tôi...

Tôi lập tức đỏ mặt nhưng không thể nói tới chuyện bị trả thù cho gã biết. Đó là một đoạn ký ức mà tôi không muốn nhắc lại. Cho tới hôm nay tôi cũng không biết người đàn ông đó là ai. Y là một đoạn ký ức đau khổ và đáng sợ nhất của tôi.

Tần Mạc Phi cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ nói lạnh lùng:

- Trần Khôi không phải là kẻ lương thiện. Chắn chắn gã không dám xử lý cô giữa thanh thiên bạch nhật nhưng lén lút thì có thể.

- Tôi sẽ chú ý. Cảm ơn ông chủ Tần. Hôm nào tôi sẽ mời anh ăn cơm.

Khả năng một người như Tần Mạc Phi chẳng để ý tới một bữa cơm đâu. Nhưng tôi cũng chỉ có thể báo đáp như vậy. Có lòng một chút, cũng chẳng mong được người ta nể mặt ăn cơm cùng.

Quả nhiên, gã chỉ nhún vai không nói tiếp. Tuy nhiên người thanh niên đang ngồi ghế trước quay lại liếc tôi một cái, sau đó như hơi mỉm cười quay đi chỗ khác.

- Anh lái xe. Phiền anh tới ngã tư phía trước thì dừng lại.

Thấy sắp tới nhà, tôi vội vàng nói một tiếng với lái xe, rồi chuẩn bị để xuống.

- Cô tên gì?

Tần Mạc Phi chợt lên tiếng hỏi.

- Tần Hoan!

- Tôi hỏi tên thật.

- ..... Trầm Hoan Nhan.

Thật ra tôi chưa bao giờ nói tên thật của mình cho người xa lạ. Nhưng Tần Mạc Phi khiến người ta không dám từ chối.

Khi xe dừng lại, tôi vội vàng xuống xe mà không dám quay đầu lại. Cảm giác gai gai ở sống lưng vì tôi biết chiếc xe của Tần Mạc Phi vẫn chưa rời đi. Không biết gã đột nhiên hỏi chuyện đó làm gì, bởi vì tôi và gã là hai người xa lạ, chắc chưa từng gặp mặt nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.