Trương Vĩ Quân thấy Tô Di đi tới, liền bật đèn. Trong ánh
đèn vàng tối tăm, anh lấy ra túi hồ sơ màu vàng. Giấy da bò trong túi hồ sơ đã cũ tới mức thủng lỗ chỗ. Anh trịnh trọng rút ra mấy trang giấy
bên trong rồi nói với Chung Nguyên và Tô Di:
"Tôi điều tra được quán bar của hai người trước đây là quán gội đầu".
Anh dừng lại một chút rồi nói:
"Quán gội đầu đó rất xui xẻo, mở quán chưa được bao lâu thì thường xuyên có phụ nữ mất tích trong đó".
Chung Nguyên và Tô Di đều tròn mắt. Lúc thuê mặt bằng quán này là do
nó heo hút và hơi kì dị âm u, ngẫu nhiên phù hợp với không khí quán bar
ma, điều quan trọng nhất là còn rất rẻ. Nhưng rõ ràng không phải là quán gội đầu mà còn là một nhà kho.
"Quán gội đầu xảy ra chuyện, chủ nhà liền thay đổi quán thành nhà kho, nhằm tống táng cho người thuê không biết tình hình".
Trương Vĩ Quân lắc đầu: "Gian thương! Đại gian thương trăm phần trăm".
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì tới chúng tôi hiện nay không?".
Tô Di cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Trương Vĩ Quân chậm rãi ngồi xuống rồi nói tiếp:
"Mọi người đã từng nghĩ, những người qua đêm ở quán bar có phải đều gặp bất trắc?".
Tô Di vừa nghĩ tới cảnh ngộ của mình và Bình An liền vội vàng gật
đầu, nếu như không có sự giúp đỡ của Minh Lãng và những người bạn này,
thì cô cũng đã chết rồi.
Chung Nguyên nói:
"Đương nhiên chỉ có Bình An và Tô Di không bị chết, còn Lạc Mĩ, An Li Huyền, Chu Thời Chân đều đã chết cả".
"Mọi việc này đều liên quan tới tóc cả?".
Trương Vĩ Quân nghiêm trọng hỏi lại.
"Đúng vậy".
Lúc này Trương Vĩ Quân lấy ra một tờ giấy, chính là bức ảnh sơ đồ thiết kế căn nhà đó. Anh cẩn thận nói thêm:
"Đây là sơ đồ bố trí quán gội đầu đó, tới đây, chúng ta cùng xem".
Nói rồi anh dẫn Tô Di tới nhà vệ sinh của quán bar, tiếp đó chỉ vào bức hình đó nói:
"Cô nhìn này, có thể nhìn ra cái gì không?".
Tô Di ra vẻ nhìn bức hình một lúc, đột nhiên Chung Nguyên ở bên cạnh cướp lời:
"Được rồi, ai cũng đều biết dựa vào chỉ số IQ của cậu sẽ chẳng thể nào hiểu nổi, để mình chỉ cho cậu thấy".
"Chỗ này là chỗ để ghế này".
Chung Nguyên đối chiếu với tấm hình, rồi bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ
trong quán bar, chỉ một mạch tới chỗ mình đang đứng liền phát biểu một
câu:
"Đây là nơi xả nước gội đầu cho khách".
Tiếp đó anh cúi người, quan sát kĩ càng vòi nước, cười nói:
"Bà chủ Tô mê tiền ơi, chiếc vòi nước này e rằng chính là di tích lưu lại từ quán gội đầu trước kia, tại bà tiếc tiền không nỡ đổi cái đẹp
hơn đấy".
"Cái này có gì không đẹp chứ? Còn mới tới 80%, lãng phí tiền thế để làm gì chứ?".
Sắc mặt Trương Vĩ Quân vô cùng khó coi:
"Nếu cô chỉ cần rộng tay một chút, có khả năng đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy".
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Trương Vĩ Quân đi ra rót một li rượi, sắc mặt anh hơi nhợt nhạt, tiếp đó nói:
"Trước đây đã từng có người chết ở quán gội đầu này".
"Ui xời, thật quá sáo rỗng, căn nhà nào cũng đều có khả năng có người chết mà, cho dù không có người chết, cũng có thể là nghĩa trang,
việc này có gì ngạc nhiên đâu?".
Tô Di bất cần nói.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Chung Nguyên sốt ruột hỏi.
"Nói ra thì dài lắm, cậu đã từng xem qua bộ phim Làm đầu có Quan Chi Lâm[1] đóng chưa?".
Đột nhiên Trương Vĩ Quân hỏi câu này.
"Không thể tin được, anh đã từng xem phim Hồng Kông, lại còn là phim sex nữa chứ".
"Để điều tra vụ án này, tôi mới xem đấy. Là do cô em mới tới quản lí
hồ sơ nói với chúng tôi rằng vụ án này rất giống với tình tiết trong bộ
phim kinh dị Làm đầu, nên tôi mới xem, quả nhiên rất giống".
Tô Di hét lên một tiếng:
"Được rồi, đánh trúng tâm lí của người ta rồi sao còn không mau nói ra hết đi".
Thế là trong quán bar dần tối vàng lại, một câu chuyện vô cùng kì dị hiện ra trên mặt nước.
Không biết bắt đầu từ năm nào nữa, quán cắt tóc kết hợp Karaoke giống như cỏ dại dần dần mọc lên ở từng góc trong thành phố này. Gội đầu, làm đầu, mát xa bắt đầu thịnh hành, chỉ có những cô gái sành điệu và có
nhiều tiền mới có đủ tiêu chuẩn tới hưởng thụ ở những quán cắt tóc cao
cấp.
Thế giới này chẳng bao giờ thiếu những người con gái nhiều tiền lại
xinh đẹp, nhưng họ chịu bỏ những quán cắt tóc cao cấp nhất trong thành
phố để chạy tới quán cắt tóc ở nơi vô cùng xa nôi, hẻo lánh này gội đầu. Nguyên nhân chính khiến họ làm vậy chính là có Lâm Nam - nhân viên nổi
tiếng nhất trong quán cắt tóc đó.
Lâm Nam là một cô nhi, có thân thế khiến người khác phải xót thương.
Khí chất thoát tục của anh ta cộng thêm hương vị thanh xuân tỏa ra từ
người anh ta khiến người khác không thể kháng cự được.
Đám phụ nữ bị chinh phục hoàn toàn bởi vẻ đẹp trai trong sáng cùng
với ngoại hình và ánh mắt mê hồn của anh ta. Họ như bị bàn tay tạo bọt
khéo léo giống như bàn tay ma thuật cho uống thuốc mê của anh ta làm cho người nào người nấy đều mê mẩn.
Rất nhiều phụ nữ đứng xếp hàng chờ anh ta gội đầu, nhưng anh ta lúc
nào cũng làm việc và tan ca đúng giờ, chưa từng tăng ca vì một người phụ nữ nào.
Tiểu Đóa là một cô gái bình thường trong đám phụ nữ chờ gội đầu, cô
vô tình đam mê anh, rồi vô tình bước vào cái quán này, tiếp đó vô tình
gội đầu một lần ở đây. Nhưng sự vô tình này lại được sắp đặt là một bi
kịch lớn, cô vô vọng yêu người đàn ông này, một người đàn ông lạnh lùng
như băng giá.
Thứ duy nhất cô cảm nhận được chính là sự dịu dàng của mười ngón tay
trên từng sợi tóc khi anh gội đầu cho cô, nhưng sự dịu dàng và đê mê này lại là thứ rất nhiều phụ nữ khác cũng được tận hưởng.
Lúc anh xả nước cho tóc, cô có thể nhìn rõ cả khuôn mặt anh, cô nằm
trên chiếc ghế nằm, đầu để trong chậu nước, ngửa mặt nhìn anh.
Anh vặn vòi nước, dòng nước ấm áp lướt qua đầu giống như cảnh trong
mơ. Người đàn ông đó là thứ đẹp nhất của cô, mái tóc dài đen bóng, lúc
mái tóc ngâm trong nước, giống như một bánh mực thượng hạng, rồi từng
lọn từng lọn rời ra trong nước giống như vẻ đẹp của cuộc đời được miêu
tả trong thư họa, giống như vẻ đẹp bức tranh thủy mặc Trung Quốc ẩn
trong giấy, nhưng cái hồn của nó lại ở bên ngoài.
Nhưng thời gian hưởng thụ cảm giác này lại quá ngắn ngủi, bởi Lâm Nam nhanh chóng gội xong đầu cho cô, tiếp đó lại gội đầu cho người kế tiếp
đã chờ rất lâu. Thực ra cho dù anh gội chậm thế nào, thì cũng chẳng có
phụ nữ nào chê nhanh cả. Anh không cười, cũng không nói chuyện, chỉ có
mười đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da đầu họ như những chiếc hôn
của người tình.
Tiểu Đóa chỉ vì muốn nhìn thấy Lâm Nam, ngày nào cũng chạy từ Tây
thành sang Đông thành, ba tháng liên tiếp, giữa họ đến cả một câu xã
giao cũng không có. Những người con gái bình thường lại không có tiền
như Tiểu Đóa luôn cảm thấy vô cùng chua xót trong đám người chờ đợi Lâm
Nam. Cô luôn bị sắp ở cuối cùng, nhưng cô thích chờ tới cuối cùng, bởi
vì nếu là người cuối cùng, trong quán chỉ còn lại một mình Lâm Nam và
cô. Cô có thể nghe được hơi thở của Lâm Nam, cảm nhận được sự va chạm
của ngón tay anh, đối với cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Hôm đó trời mưa, người chờ được gội đầu ở chỗ Lâm Nam rất đông, tới
lượt Tiểu Đóa đã hết giờ. Tiểu Đóa lúng túng nhìn Lâm Nam, cô biết Lâm
Nam trước giờ chưa từng làm thêm giờ, bất kể là cô gái xinh đẹp như thế
nào cầu xin, anh cũng đều không động lòng.
Thế là Tiểu Đóa liền cầm ô, tiếp đó đưa mắt nhìn Lâm Nam đang thu dọn đồ lặt vặt trong quán đầy ẩn ý. Lúc này mọi thành viên khác của quán đã về hết, Lâm Nam không có nhà để về, chỉ có thể ở lại trông quán.
Tiểu Đóa nhìn bóng anh, cô chuẩn bị dời đi, ngoài trời mưa đổ như
trút nước, cô đứng dưới mái hiên cửa quán, nước mưa làm ướt tóc cô.
Một chiếc khăn ca rô bông khô ráo chìa ra trước mặt cô, Tiểu Đóa quay đầu lại chỉ thấy Lâm Nam không hề nhìn mình nói:
"Vào đi!".
Trái tim Tiểu Đóa sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô bước vào quán với
đầu óc trống rỗng. Cửa quán được đóng lại, Lâm Nam đứng đằng sau cô nói:
"Tóc đã ướt rồi, phải gội rồi sấy khô, nếu không sẽ cảm lạnh đấy".
Tiếp đó anh ta tạo bọt trên đầu Tiểu Đóa, nước mắt Tiểu Đóa bất giác trào ra, cô đắm chìm trong niềm hạnh phúc lớn lao.
Tình yêu của cô quá nhỏ bé, không cần đối phương phải đáp lại, cũng
không cần sự dịu dàng cùng ánh mắt của đối phương, chỉ cần người đó tồn
tại, thì cô có thể tiếp tục yêu, yêu tới khi vào lòng đất, nở ra bông
hoa tâm hồn.
Còn hiện giờ Lâm Nam nói chuyện với cô, tuy không nhiều và vẫn lạnh lùng như trước.
Cô nhắm mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt vô vọng
cô đơn, từng giọt từng giọt si tình và tuyệt vọng. Nhưng chính vào lúc
này, cô cảm thấy mọi thứ thật vĩnh cửu.
Những ngón tay đó chỉ lay động vì mình, ngón tay anh dường như có độc, cô đã bị tình yêu đánh gục mất rồi.
Nhưng tình yêu ngay từ đầu đã vậy, vừa có thể đưa bạn lên thiên đường nhưng cũng có thể dẫn bạn tới địa ngục.
Nước ngày càng nóng, Tiểu Đóa không chịu nổi khẽ kêu lên:
"Lâm Nam, nóng quá".
"Tôi biết, nhưng da đầu mà tê dại đi sẽ không còn đau như vậy nữa".
Tiểu Đóa choàng mở mắt, Lâm Nam đang cầm một lưỡi dao cạo râu sáng
quắc lạnh lùng trước mặt cô, anh nhìn thẳng vào cô. Đây là lần đầu tiên
cũng là lần duy nhất anh nhìn thẳng vào cô.
Anh cười, hóa ra nụ cười của Lâm Nam có sức lay động hồn người như vậy, Tiểu Đóa thậm chí còn quên cả sợ hãi.
"Thực ra từ lâu tôi đã muốn ra tay với cô, bởi tôi luôn thích...".
Anh dừng lại một lát rồi giơ tay về phía mái tóc đẹp của Tiểu Đóa nói tiếp:
"... mái tóc của cô".
"Lâm Nam, anh muốn làm gì vậy?".
"Đừng sợ, lát nữa sẽ không đau nữa, chờ bỏng tê đi rồi, da đầu sẽ lột ra rất nhanh, không những thế cô cũng không khó chịu như vậy nữa".
"Anh muốn giết tôi sao?".
"Không, tôi chỉ muốn có bộ tóc của cô".
Lâm Nam đứng dậy rồi cười trong trẻo với Tiểu Đóa, tiếp đó mở chiếc
tủ tường ngầm phía trước. Cả bức tường đó là vô số những bộ tóc, từng bộ da đầu có tóc được cất giữ gọn gàng. Những bộ tóc đẹp như vậy quấn lấy
nhau, người chủ của chúng đều đã chết cả, oan hồn không siêu thoát.
Đây chính là cái giá của tình yêu, đây chính là cái giá của việc trót yêu ma quỷ.
Hơi lạnh từ sau lưng Tiểu Đóa dâng lên tứ phía, cô muốn ngồi dậy,
nhưng cô vẫn đang nằm trên chiếc ghế xả tóc, tóc của cô đã bị quấn chặt
vào vòi nước.
Nước xả tóc giờ đã là nước sôi, hơi nước bốc lên, Tiểu Đóa không còn
nước mắt nữa, cô không cần nước mắt, cả thế giới này đối với cô là sa
mạc, nước mắt giờ đây đã cạn trong tim cô.
Cô nhìn bóng đèn đang lắc lư không ngừng trước mắt chợt nghiệm ra:
"Hóa ra nếu thực sự bị bỏng tê dại thì không còn thấy đau nữa".
Bóng đèn đó lắc lư, cả thế giới cũng lắc lư theo, đột nhiên máu tóe ra sàn, cái đẹp chưa từng là tình yêu, mà là địa ngục.
Tô Di run rẩy đứng trong nhà vệ sinh của quán bar, cô cố gượng cười nói:
"Cảnh sát Trương, chắc anh đang nói đùa phải không, thứ anh nói không phải nhà vệ sinh của quán bar ma này đúng không?".
Nét mặt của Trương Vĩ Quân đã nói rõ, chính là nhà vệ sinh của cô.
"Vậy, chắc không phải là chiếc vòi nước này chứ?".
Tô Di vẫn không nản lòng, muốn cô ngay lập tức chấp nhận câu chuyện kinh dị thế này, cô sẽ bị ám ảnh mất.
"Cho nên mới bảo cô thay cái vòi nước này".
Trương Vĩ Quân thở dài.
Tô Di không thể chịu nổi nữa, cứ nghĩ tới việc mình thường xuyên rửa
tay trong nhà vệ sinh này, cùng việc không biết đã bao nhiêu lần vặn vòi nước này, cô chỉ mong sao bàn tay của mình bị cắt đi.
Cô hét lên một tiếng rồi điên cuồng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, Chung
Nguyên và Trương Vĩ Quân đưa mắt nhìn nhau, họ cũng cả thấy sau lưng
lành lạnh. Bất kể là ai sau khi biết được câu chuyện này vẫn còn ở đây
đều sẽ cảm thấy rùng mình.
Mọi người lại túm tụm lại một chỗ, Tô Di đang rót rượu để trấn tĩnh tinh thần.
"Tôi nhất định sẽ liều mạng với tên chủ nhà đó, câu chuyện kinh dị thế này lại không hề nói với tôi".
Tô Di lớn tiếng mắng.
"Cho dù lúc đó ông ta nói với cậu, liệu cậu có tin không, hay cậu sẽ
chỉ nói, thật tuyệt vời, đúng là điểm hấp dẫn của quán bar ma. Có thể
dùng cốt truyện này kể thành câu chuyện khiến mọi người lũ lượt tới gội
đầu, lúc đó e rằng số người chết sẽ nhiều hơn đấy".
Chung Nguyên hiểu rõ như lòng bàn tay tính cách của Tô Di.
Tô Di không lên tiếng, hồi lâu sau cô mới hỏi:
"Tất cả mọi chuyện đều do vòi nước này gây ra sao?".
Trương Vĩ Quân giở một tờ giấy trắng ra, bê trên đó vẽ ra hai cái
vòng tròn. Một vòng tròn là Lạc Mĩ và An Li Huyền, vòng tròn còn lại là
Chu Thời Chân. Anh chỉ vào Lạc Mĩ và An Li Huyền nói:
"Đôi này, chắc chắn đã gội đầu ở dưới vòi nước này, bởi vì tình nhân qua đêm, cho nên, khó tránh khỏi tắm gội".
Tô Di và Chung Nguyên hơi ngượng, Trương Vĩ Quân vẫn ngoác miệng chỉ vào Chu Thời Chân:
"Qua đêm trong quán bar xong thì bị giết, bởi vì vợ chồng cũng qua đêm ở đây, cũng có thể đoán được đã từng gội đầu".
"Còn cả Bình An nữa, Bình An cũng bị truy sát như vậy. Tối hôm đó,
một mình cô ta qua đêm ở đây để tìm chứng cứ gì đó, sáng hôm sau mới gặp được Minh Lãng".
Chung Nguyên tiếp lời.
Tô Di vỗ tay nói:
"Nếu cứ chiếu như vậy, những người đã từng gội đầu dưới vòi nước này
mới bị ma nhập, mới bị giết. Nhưng tại sao Chung Nguyên cũng trông quán ở đây nhưng lại không việc gì?".
"Mình cũng thức trông quán nhưng mình chưa từng gội đầu ở đây, mình không thích tắm gội ở những chỗ không phải là nhà mình".
Chung Nguyên phân bua.
"Mình biết, cậu quá ưa sạch sẽ mà! Có điều hơi mê hoa nên mới bị người ta dùng sắc đẹp dụ dỗ".
Tô Di chua xót nói.
"Đừng cãi nhau nữa, hai người còn có tâm trạng cãi nhau sao? Bây giờ
tôi có thể đoán được Chung Nguyên là do rất gần với chiếc vòi nước kia
nên mới bị bà Bảy cử ma hoa tới dùng sắc đẹp dụ dỗ, còn những người đã
chết khác đều đã từng gội đầu dưới vòi nước này. Nhưng tại sao Tô Di
cũng bị vướng vào chuyện này chứ?".
Trương Vĩ Quân quay đầu lại nói với Tô Di:
"Cô là người không có lí do nhất".
Tô Di vừa nghĩ tới chuyện gặp ma của mình chỉ muốn há miệng ra chửi
thật to, nhưng lúc này nghĩ lại cảm thấy mình oan uổng nhất, mình là
người chẳng có nguyên nhân gì lại bị ma để ý. Từ trước tới giờ cô chưa
từng gội đầu, cũng chưa từng bị sắc đẹp dụ dỗ.
Cô khẽ nói:
"Lẽ nào là do em hơi hung tợn, cũng có thể do em cũng thuộc loại tương đối giàu có chăng?".
Ánh mắt hai người đàn ông hiện rõ sự khinh thường, như thế này cũng coi là có tiền?
Đúng lúc này một bóng người bước vào từ ngoài cửa, bóng người đó chậm rãi tiến tới sau lưng họ, tiếp đó vươn cổ ra nói:
"Tôi biết".
Cả ba người nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, họ
sợ hãi tới mức thậm chí chẳng nói được gì. Đúng lúc kì dị như vậy, đột
nhiên xuất hiện thêm một cái đầu lắc lư trong ánh nến trên bàn. Nhìn
thấy vầng trán trắng trẻo, đôi mắt sáng cùng nụ cười nghịch ngợm, thật
khiến người ta muốn đánh bẹp.
"Minh Lãng, anh không muốn sống nữa hả?".
Chung Nguyên là người đầu tiên trấn tĩnh lại.
Tô Di nhảy xổ lên bắt đầu đánh túi bụi gã trai thò đầu ra cố ý dọa mình rồi nói:
"Minh Lãng, đồ hòa thượng thối này, tôi muốn đốt luôn chùa của anh,
hủy hết kinh phật của anh, tiếp đó thích chữ lên cái đầu trọc của anh".
"Thích chữ gì, "tinh trung báo quốc" phải không? Hay đấy!".
Minh Lãng không thèm để ý, anh kéo một chiếc ghế, sắc mặt xem ra hơi nhợt nhạt.
"Anh về thế nào đấy? Bình An đâu?".
Trương Vĩ Quân thắc mắc.
"Cô ấy... cô ấy vẫn ở trong chùa, có điều tôi nghĩ cô ấy sẽ nhanh chóng tới đây thôi".
Mặt Minh Lãng tối sầm lại, nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường.
Tô Di không biết giữa họ lại xảy ra chuyện gì, nhìn nét mặt Minh Lãng cô bất giác thở dài thay cho Bình An. Xem ra cô ấy luôn yêu người không nên yêu, bảo tên hòa thượng thối này làm gì cũng được, nhưng bảo hắn
thay lòng yêu một người con gái khác xem ra còn khó hơn việc giết chết
hắn.
Trong lúc này sự si tình của đàn ông là kẻ thù chung của mọi phụ nữ,
thật quá đáng ghét! Tại sao không thể nghĩ thoáng hơn một chút nhỉ? Cô
bạn gái trước đây của anh ta có gì tốt chứ? Bình An đã phải trả giá
nhiều như vậy nhưng từ đầu tới cuối anh ta vẫn dùng thái độ của Đường
tăng đối đãi với nữ vương Tây Vương nữ quốc để tránh cô ấy.
Trương Vĩ Quân đột nhiên nhớ ra gì đó:
"Đệ có biết tại sao Tô Di cũng dính vào chuyện này không?".
"Ha ha, cô ấy xinh đẹp nên ma nữ người ta mới ghen tị đấy".
Minh Lãng cười nói đùa.
"Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói lung tung vậy".
Chung Nguyên bất mãn lên tiếng, không tìm được nguyên nhân Tô Di bị truy sát thì rất khó cứu được cô.
Minh Lãng cũng cười rồi chân thành nói tiếp:
"Yên tâm đi, tôi đảm bảo sau đêm nay, mọi thứ sẽ kết thúc".
"Anh nói gì vậy?".
Tô Di cảm thấy Minh Lãng có gì không ổn, nhưng anh lại không nói gì.
Tô Di lấy túi hồ sơ đã ngả vàng ra đọc. Đọc được một lúc, li rượu bên tay cô đột nhiên bị đổ, rượi bắn ra hết bàn, cô vội vàng lau. Đúng lúc
này di động réo vang.
"Cái gì, anh ở ngoài cửa, được, em sẽ ra ngay".
Tô Di dập điện thoại, cô ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn mấy người đàn ông rồi nói:
"Hôm nay tôi có hẹn, tôi đi trước đây".
Cô đi thật, chạy nhanh hơn cả thỏ, Minh Lãng quay ra nhìn Chung
Nguyên, ý muốn hỏi tại sao anh vẫn chưa bày tỏ với cô ấy? Chung Nguyên
cười đau khổ, đáp rằng người ta đã được người giàu có bao rồi.
Trương Vĩ Quân kẹp giữa hai người đàn ông cứ đưa mắt ngầm hỏi nhau kia, cảm thấy thật ớn, anh đứng dậy định đi.
Anh vừa ra cửa, đột nhiên hớt hải kêu lên:
"Tại sao lại có quá nhiều ma quỷ thế này, môi trường chỗ này bị ô nhiễm nặng mất rồi".
Nói rồi liền đi vào ngõ nhỏ hướng về phía nhà mình.
Minh Lãng và Chung Nguyên nghe thấy câu trên liền cười. Đang chuẩn bị nói chuyện tiếp, chợt Minh Lãng đứng bật dậy nói:
"Hỏng rồi, là mụ ta".
Minh Lãng từ quầy bar chạy ra cửa, mới chỉ mười giây ngắn ngủi nhưng
đã không thấy tăm hơi Trương Vĩ Quân đâu. Bên ngoài sương dày bao phủ
hết con đường.
Chung Nguyên lầm rầm sau lưng Minh Lãng:
"Đây là thứ quái gì, tại sao lại có sương lúc này chứ, quả thực ô nhiễm quá nặng rồi".
"Là Thất tinh tỏa hồn trận, đã tấn công tới cửa quán bar rồi, nhất
định là tới lấy Thanh tơ, xì, đừng hòng, liệu mụ có lấy được Thanh tơ
không?".
"Thất tinh tỏa hồn trận? Là bà Bảy sao?".
Chung Nguyên ngỡ ngàng hỏi lại.
"Đúng vậy, không sao đâu, hiện giờ mụ ta không dám tiến vào, vẫn chưa phải lúc âm khí nặng nhất, muốn cướp Thanh tơ, vẫn phải chờ lát nữa.
Tôi đi cứu Vĩ Quân trước, anh ấy mạo hiểm bước vào Thất tinh tỏa hồn
trận rất nguy hiểm. Tôi phải tìm anh ấy trước đã, anh chờ ở đây, tôi sẽ
về ngay".
Minh Lãng nói xong câu trên liền xông vào đám sương dày. Chung Nguyên đứng ở cửa quán bar nhìn vào chỗ làn sương dày cách cửa một thốn trong
màn đêm, anh rùng mình muốn lùi vào trong quán.
Một bàn tay duỗi ra từ trong màn sương rồi nắm lấy tay trái của anh. Anh không quay đầu lại chỉ khẽ gọi:
"Thức nhi, là em phải không?".
Trong màn sương dần xuất hiện một cô gái, toàn thân cô ta lấp lánh ánh lân quang giống như một thiên thần hiện ra từ địa ngục.
Cô đẹp nhưng rất buồn thảm, cô nắm lấy tay Chung Nguyên nói:
"Em tới rồi".
"Lần này chúng mình sẽ không cách xa nữa đúng không?".
Chung Nguyên quay đầu lại, anh nhìn mây mù cuồn cuộn phía sau cô,
trông cô mỏng manh, yếu đuối, giống như một bông tuyết ngay lập tức sẽ
rơi xuống đất và biến mất không để lại tiếng động gì.
"Chúng mình cùng lấy Thanh tơ, bà Bảy sẽ trả lại em rễ hoa, chúng mình có thể tự do rồi".
"Được".
Chung Nguyên không hề do dự cùng Thức nhi bước vào quán bar, họ đi
thẳng tới nhà vệ sinh, tiến tới trước vòi nước giết người kia.
Chung Nguyên chỉ vào vòi nước đó nói:
"Thanh tơ ở chỗ này, nhưng tại sao bà Bảy không thể tới lấy?".
"Bà Bảy nói, Thanh tơ là thứ được tạo ra từ sự tích tụ những oan khí
của vô số oan ma, nhất định con ma ghê gớm đó đã hận tới mức hủy trời
diệt đất, mới có khả năng thay đổi không gian thời gian".
"Thay đổi không gian thời gian?".
"Đúng vậy, thực ra bà Bảy muốn dùng thứ này để cứu con trai đã chết
từ lâu của bà ta, nhưng bà ta không có cách nào đi vào quán bar này! Ở
đây có một sức mạnh ghê gớm canh giữ Thanh tơ, rất khó có thể vào được".
"Tại sao chúng ta có thể dễ dàng vào được như vậy?".
"Bởi vì hiện giờ bên ngoài có Thất tinh tỏa hồn trận, cho nên chúng
ta mới có thể chống đỡ lại được sức mạnh đó, có điều bà Bảy nói gần đây
sức mạnh đó đã không còn ổn định nữa".
Thức nhi giải thích.
Chung Nguyên tìm được dụng cụ tháo vòi nước xuống, chỉ thấy rất nhiều tóc mắc đầy trong đó, cứ càng kéo đám tóc đó lại không ngừng mọc dài
ra.
"Vòi nước này đã có đời sống riêng rồi, đám tóc này mọc trên nó đấy".
Chung Nguyên cứng đầu giơ tay cầm lấy vòi nước.
Sau khi đám tóc bị giật khỏi vòi nước xong, chỉ thấy trên ống nước có một hạt gì đó vừa trong veo, long lanh như kim cương vừa giống như viên ngọc trai.
Bên cạnh thứ đó căn bản không có tóc, mặc dù được ngâm rất lâu trong ống nước nhưng không hề tổn hại chút nào tới vẻ đẹp của nó.
"Chính là thứ này sao?".
Chung Nguyên tò mò ngắm nghía viên ngọc trai nhỏ này. Một vật thánh
thiện thế này khiến người ta không có cách nào tưởng tượng được sự tà ác của nó.
"Đúng vậy, đây chính là giọt nước mắt cuối cùng của con ma oan kia,
chính vì sự cố chấp của giọt nước mắt này mới có ma lực của Thanh tơ".
"Thật không biết nó cố chấp thế nào, mới có được nước mắt như vậy, chắc chắn phải đau lòng tuyệt vọng lắm".
Chung Nguyên nghĩ tới câu chuyện biến thái kia, nghĩ tới Tiểu Đóa
hiền lành kia, nghĩ tới nỗi đau khổ khi bị người mình yêu quý nhất dùng
cách thức tàn khốc nhất giết chết, mới chỉ nghĩ thôi đã khiến Chung
Nguyên suy sụp.
"Liệu đây có phải là giọt nước mắt cuối cùng của Tiểu Đóa? Cô đã đổ
vào bao nhiêu tình, thì nhận được chừng ấy hận, chỉ có tình cảm như vậy
mới có thể sản sinh ra Thanh tơ".
Chung Nguyên giơ tay lấy thì đột nhiên từ phía sau vọng tới một tiếng hét lớn:
"Đừng, không động vào được đâu".
Chung Nguyên quay đầu lại thì nhìn thấy Dịch Bình An. Xem ra cô đã chạy tới đây, trông vẻ mặt vô cùng lo lắng, mồ hôi nhễ nhại.
"Bình An, cô đã trở về".
Chung Nguyên vui vẻ nói tiếp:
"Bình An, đừng sợ, Thức nhi không làm hại chúng ta đâu".
"Minh Lãng đâu? Anh ấy đã động vào kinh thư chưa?".
Bình An lo lắng hỏi.
"Kinh thư nào cơ? Chưa, anh ấy đi tìm Trương Vĩ Quân rồi. Trương Vĩ Quân đã biến mất trong Thất tinh tỏa hồn trận".
Chung Nguyên đáp.
Bình An thở phào, đập vào ngực thốt lên:
"May thật, vẫn tới kịp".
Cô muốn tới kéo Chung Nguyên lại nhưng nhìn thấy Thức nhi vẫn hơi sợ, chỉ dám đứng ở cửa nhà vệ sinh nói vống lên:
"Ngốc ạ, Thanh tơ là thứ không động vào được đâu, tôi biết được điều
đó ở chỗ đạo cô Tứ Lan. Thứ này oan khí rất nặng, chỉ cần anh động vào
nó, sẽ bị hóa thành vật hiến tế máu đấy. Phải có một người sống hiến
sinh mạng của mình, thì người sau mới có thể dùng nó được".
Bàn tay của Chung Nguyên đã chạm vào phần viền sáng của Thanh tơ, vừa nghe thấy vậy liền tối sầm mặt nhìn Thức nhi.