Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 14: Chương 14




Hứa Dung và Lưu Vũ Phi vừa nghe thấy Tạ Kiều nói như vậy thì sợ đến mức đánh rơi đũa, cả hai cô trợn mắt há miệng nhìn vẻ mặt mờ mịt của Phan Đông Minh. Giờ phút này Phan Đông Minh y như một người đeo một thùng thuốc nổ, khiến người ta liếc mắt một cái thôi đã không rét mà run, khuôn mặt u lạnh kia như thể muốn hủy diệt cả thế giới. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Kiều, ánh nhìn sắc bén như hai thanh kiếm, chỉ như hận không thể cho Tạ Kiều mấy ngàn đao. Còn Tạ Kiều chỉ ngồi yên không nhìn hắn mà nhìn vào bát cơm trước mặt. Hứa Dung đang chớp chớp đôi mắt cay xè thì thấy Phan Đông Minh đột nhiên giơ tay lên tát một phát lên mặt Tạ Kiều. Thân mình Tạ Kiều như đám lá cây bị cuồng phong thổi bay, ngã đập vào một chiếc ghế. Lưu Vũ Phi kinh hãi kêu lên một tiếng, vừa khóc vừa kéo Tạ Kiều dậy. Phan Đông Minh lạnh lùng nói: “Để cô ta tự đứng lên.”

Lưu Vũ Phi cứng tay gạt nước mắt, trơ mắt nhìn Tạ Kiều không rên tiếng nào nhưng mãi mới đứng lên được, cô cứ định ra đỡ nhưng lại không dám. Tạ Kiều đứng dậy vén tóc xòa trên mặt ra, một bên má đã sưng đỏ lên, mấy dấu ngón tay đỏ trên làn da trắng nõn nhìn đến ghê người. Lực ở tay Phan Đông Minh rất lớn, mãi lâu sau cô mới có cảm giác đau nhức bên má, khóe môi bị bập vào răng nanh làm rớm ra một chút máu tươi rói.

Hứa Dung sợ tới mức che miệng lại không dám khóc, chỉ có thể nhìn Tạ Kiều lắc đầu, ý bảo cô đừng tiếp tục chọc giận Phan Đông Minh nữa.

Vẻ mặt Phan Đông Minh thật xám xịt, hắn nhìn chằm chằm Tạ Kiều, không nặng không nhẹ lại cực kỳ cay nghiệt: “Hôm nay nể mặt cô có bạn đến chơi, nhưng nếu cô còn tiếp tục thử, thử xem giới hạn của tôi đến đâu thì có ngày cô sẽ tự rước phiền phức, đến lúc đấy cũng đừng trách tôi không nể tình.”

Quản gia nghe thấy tiếng động thì đã chạy đến, nhưng không lại can ngăn Phan Đông Minh mà chỉ có thể đứng từ xa ở cửa phòng ăn mà lo lắng suông. Phan Đông Minh đứng lên, chỉnh lại áo, không biến sắc mà nói với Hứa Dung và Lưu Vũ Phi: “Thật đúng là có lỗi, tôi còn có chút việc phải ra ngoài, các cô cứ từ từ dùng bữa.” Nói xong hắn liền xoay người, lại thấy quản gia thì rống lên một tiếng: “Không nghe thấy tôi nói là ra ngoài sao? Chuẩn bị xe!”

Quản gia vội vàng đi chuẩn bị xe, lập tức nghe thấy tiếng động cơ ô tô hướng ra phía cổng. Lúc này Hứa Dung, Lưu Vũ Phi mới đỡ Tạ Kiều ngồi xuống, khóc nghẹn nhìn mặt cô, “Kiều Kiều, hắn thật đáng sợ, cậu đắc tội gì cơ chứ? Trứng chọi đá thôi, cậu không thể nhẫn nhịn sao, hả? Cậu phải chịu tội như thế nữa có còn là cậu không?”

Tạ Kiều như vẫn còn đang choáng váng, ngồi im trên ghế, ngoại trừ gò má sưng đỏ và ánh mắt phiếm hồng thì đôi môi hơi tái, nước mắt cũng không thấy đâu.

Thím Lưu lấy một túi đá, vừa chườm lên vết thương cho cô, vừa nghẹn ngào nói: “Cô đúng là đứa ngốc mà, sao lại đối phó kiểu đó, Phan tiên sinh tính tình không tốt, là người thích ăn mềm chứ không ăn cứng, cô ngoan ngoãn nói ngọt vài tiếng thì có phải là không có chuyện gì không cơ cứ? Không biết tạo nghiệt gì đây, nhìn mặt xem này…”

Tạ Kiều kéo tay thím Lưu xuống, nhẹ nhàng nói: “Thím Lưu, phiền thím bảo tài xế vất vả một chuyến, đưa bạn cháu về với.”

Sau khi tiễn Hứa Dung và Lưu Vũ Phi, Tạ Kiều trở về phòng, lấy bộ trang sức trong khăn tay ra, vuốt ve khối lục bảo rồi mới nhỏ những giọt nước mắt uất nghẹn bấy lâu. Cô ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận đeo bộ trang sức vào, cẩn thận nhìn, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của La Hạo, bên tai còn như đang nghe thấy anh cười nói: “Muốn hôn anh cũng đừng khóc chứ, anh vừa ăn hạt tiêu, có sợ không?”

Tạ Kiều nhìn mình trong gương. Trên mặt cô gái ấy có năm dấu tay hồng hồng, để mặc cho nước mắt lăn dài, cô nhẹ nhàng nói trong gương: “La Hạo, em nhớ anh, em muốn bên anh, bây giờ.”

Cô cứng người nằm trên giường, cố chấp nghĩ về La Hạo, nghĩ rằng La Hạo vẫn ổn, nhớ đến nụ cười La Hạo, nhớ tất cả thuộc về anh, lại nghĩ đến việc anh dễ dàng tha thứ và nhân nhượng, nuông chiều mình, có say đắm, có thâm tình, nghĩ cho đến khi cô không thể hình dung được khuôn mặt anh thì thôi. Cô có chút sợ hãi, sao cô lại không hình dung ra được, khuôn mặt kia cô đã nhớ đến hàng trăm ngàn lần trong mấy tháng này, sao có thể không hình dung ra chứ. Cô cố nghĩ đến đau đầu, ý thức cũng dần mơ hồ đi.

Dường như Tạ Kiều đang trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, cô không nhìn thấy gì trong mơ cả, bởi vì sương mù giăng thật dày, nơi nơi đều một màu trắng bạc, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng bước chân. Cô thấy tiếng bước chân kia đang đi về phía mình, cô bắt đầu sợ hãi vô lý do, cô xoay người chạy, nhưng sương dày đặc che lấp cả đường đi. Cô giẫm mạnh từng bước mà bỏ chạy nhưng tiếng bước chân kia vẫn cứ vang mãi phía sau cô, cô căng thẳng đến khó chịu, nhịp tim kinh hoàng liên tục tăng tốc, cô lại càng khó chịu hơn. Cô muốn chạy nhanh hơn một chút để thoát khỏi tiếng bước chân khiến người ta sợ hãi kia, nhưng đột nhiên, một bước chân không thấy điểm tựa, cô rơi vào một cái động rất sâu mà vô cùng u tối…

Đột nhiên tỉnh lại trong cơn hoảng sợ, trái tim vẫn thình thịch liên hồi trong lồng ngực, cô nhìn căn phòng xa lạ dần trở nên quen thuộc với cái đầu đầy mồ hôi. Không có hang sâu, đây là biệt thự, là biệt thự của Phan Đông Minh. Trong lúc ngây người, tiếng bước chân trong mơ lại đột nhiên vọng đến, càng nghe càng rõ ràng. Thân thể Tạ Kiều chợt cứng ngắc lại, không thể nhúc nhích. Trong chốc lát cô còn nghĩ mình vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn ác mộng, nhưng tiếng bước chân rõ ràng kia vang lên ngoài cửa phòng ngủ của cô. Cánh cửa bị đẩy ra, Phan Đông Minh vẫn mặc nguyên bộ đồ ở nhà tiến vào, vừa đi vừa cởi quần áo, rồi ném chỗ quần áo đó xuống đất. Tạ Kiều nằm thẳng đơ nhìn sắc mặt đo đỏ của Phan Đông Minh, mùi rượu xộc đến cùng hắn.

Hắn gục lên giường, Tạ Kiều nhanh chóng nhích người sang một bên khác, căng thẳng nhìn hắn.

Phan Đông Minh nhắm mắt nhưng vẫn không nhúc nhích. Tạ Kiều vừa thở ra một hơi thì ai ngờ Phan Đông Minh liền xoay người như thể đang rất khó chịu, dích lại càng ngày càng gần cô. Tạ Kiều cắn môi lui về một bên, muốn cách xa hắn hơn. Đột nhiên Phan Đông Minh tóm lấy cô, cô sợ đến mức định phản kháng lại thì thấy hắn lẩm bẩm nói: “Em thử dám động đậy lần nữa xem, tôi cũng không cam đoan cho sự an toàn của em.”

Tạ Kiều nghiêng thân mình cứng nhắc, lại không dám nhúc nhích. Phan Đông Minh dụi vài cái sau lưng cô, một cánh tay đưa qua gáy cô, một cánh tay tóm lấy tay cô rồi vắt ngang qua bụng cô, không hề động đậy tiếp. Cô căng thẳng trong chốc lát, thử rút tay ra, cô vừa cựa quậy thì từ sau tai truyền đến giọng nói ngái ngủ của hắn: “Ngủ!”

Tư thế này thật sự rất mờ ám, lưng cô dán vào ngực hắn, mông chạm vào đùi hắn, mà chân hắn thì lại áp sát lên chân cô. Đây rõ ràng là một loại cảm giác quá gần gũi, điều này khiến Tạ Kiều vô cùng phản cảm nhưng cũng không dám động, chỉ sợ lại chọc giận hắn thì không biết hắn còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Câu nói trước khi hắn rời đi lúc tối Tạ Kiều còn nhớ rất rõ ràng. Hắn nói cô có thể thử, thử xem giới hạn của hắn đến đâu; hắn còn nói, cho dù cô muốn chết cũng phải đợi hắn gật đầu mới được. Cô nghĩ cô vẫn nên nhẫn nhịn đi, cảm giác bị người ta đánh thật quá khổ sở. Sức hắn đánh người cũng quá lớn, không chút lưu tình, khuôn mặt mình cũng chỉ bởi mình không chịu thức thời mà gánh bao nhiêu tội. Cô lại nhớ đến lời Lưu Vũ Phi nói, rằng cô nhẫn nhịn rồi sẽ gặp ngày trăng sáng, Hứa Dung nói hắn là người chỉ thích 3 phút. Có lẽ hắn thấy cô không tốt đẹp như bề ngoài không chừng sẽ đi tìm người phụ nữ khác mà buông tha cho cô. Nghĩ đến đây, cô không còn ý nghĩ phản kháng nữa. Cô hình dung hắn là chiếc chăn nhung, còn cô thì nhẩm trong lòng: Không cảm giác, một con cừu, không cảm giác, hai con cừu…

Không biết đếm được bao nhiêu cừu, rốt cục cô cũng ngủ say. Lúc cô mở mắt đã là sáng ngày hôm sau. Cô vẫn nằm nguyên tư thế từ tối hôm qua, nằm nghiêng trong lòng Phan Đông Minh, thân mình cứng nhắc như khúc gỗ. Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng phía sau, lại thấy tay mình vẫn còn trong tay hắn, bất giác, ma xui quỷ khiến cô liền nhổm dậy, ngay tức khắc bị Phan Đông Minh tóm lại. Cô há miệng định kêu lên, Phan Đông Minh nhanh chóng nghiêng người đè cô xuống giường, cúi đầu hôn cô.

Lúc hắn chạm môi, Tạ Kiều cảm thấy như thể chịu một cơn chấn động mạnh mẽ. Cô cảm nhận rõ ràng môi hắn mang theo sự nóng bỏng, sự sốt ruột, khát vọng. Trong lúc cô còn đang sửng sốt thì hắn đã tách được hàm răng cô, đầu lưỡi như con cá chạch tiến vào miệng cô, chóp mũi cô chạm vào mũi hắn, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô. Tạ Kiều giãy giụa liên tục, vừa nói “Không…” thì lại bị hắn dùng môi chặn lại, tăng thêm lực, rồi nhẹ nhàng cắn.

Tạ Kiều nâng tay đánh lên tấm lưng trần của hắn, mà tay hắn thì lại đang cởi cúc áo ngủ của cô, cô càng giãy giụa hắn càng tăng thêm lực ở môi, hung hăng hôn. Tạ Kiều hơi khó thở, động tác tay hắn lại nhanh hơn, cởi bỏ áo cô rồi đưa tay vào áo lót, dễ dàng tóm lấy bầu ngực trần của cô.

Hắn vừa thở hổn hển vừa rời khỏi môi cô, cô vội vàng nói: “Buông ra…anh buông ra…”

Phan Đông Minh càng ôm cô chặt hơn, vừa kéo quần ngủ của cô vừa thì thào nói: “Kiều Kiều, Kiều Kiều ngoan…”

Cảm giác đáng sợ ở khách sạn đêm hôm đó lại ùa về, cô là con cá nằm trong lưới còn hắn là người giăng lưới, cho dù cô giãy giụa thế nào đi nữa thì vẫn bị kéo lên bờ cho đến khi không thở nổi. Đột nhiên cô nhớ tới lời Lưu Vũ Phi…Nhẫn nhịn sẽ gặp ngày trăng sáng…Hứa Dung nói…Hắn chính là dạng chỉ thích có ‘3 phút’…

Nhẫn nhịn? Không cam tâm! Rốt cục là nhẫn nhịn? Hay không cam tâm?

Phan Đông Minh đã thở gấp cởi quần ngủ của cô, có vẻ sốt ruột, không màn dạo đầu, tiến thẳng vào giai đoạn chính luôn.

Nhẫn nhịn ư? Hay vẫn không cam lòng?

Cái gì cũng có thể nhẫn nhịn được, nhưng loại chuyện như thế này thì sao có thể chịu được!

Phan Đông Minh vừa chạm vào cô đã cảm thấy ghê tởm, mà Phan Đông Minh thì lại như hả hê thỏa mãn mà tiến thẳng vào thân thể Tạ Kiều. Tuy rằng cô vẫn không phối hợp, nhưng không sao, hắn điêu luyện như vậy, luôn có thể khiến cô nóng lên. Hắn tăng thêm lực, hung hăng xông vào.

Ngay tại lúc hắn cảm thấy nơi đó thật mềm mại lại ấm nóng, thời điểm hắn đê mê, đột nhiên hắn nghe thấy Tạ Kiều dùng ngữ điệu lạnh nhạt hỏi: “Sao anh không mang áo mưa?”

Hắn rất thư thái, hắn rất thích, Tạ Kiều không hề phản kháng mà lại quá đẹp, hắn rên rỉ thì thào: “Tôi, tôi sẽ cẩn thận…”

“Không phải, anh hiểu lầm rồi.”

Lúc này Phan Đông Minh mới mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, có chút khó hiểu mà nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Kiều.

Tạ Kiều cũng nhìn vào mắt hắn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi sợ bẩn.”

Rốt cục Phan Đông Minh cũng cứng người, dừng động tác trên người Tạ Kiều. Vừa rồi hắn có bao nhiêu thỏa mãn, bao nhiêu nhiệt tình, nhưng trong thoáng chốc đã bị câu nói của Tạ Kiều đập tan. Hắn như quả bóng xì hơi, cả người như bị quăng vào nước đá rồi đóng băng trong nháy mắt. Hắn lạnh lùng nhìn Tạ Kiều, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Sợ bẩn? Ai không bẩn? La Hạo? Em có biết chúng tôi cùng chơi đàn bà thế nào không? Chúng tôi có thể trao đổi bạn gái, bao gồm cả em vậy. Biết La Hạo bây giờ thế nào không? Nó thức thời hơn em nhiều, em còn nghĩ rằng La Hạo yêu em, vậy em có biết bây giờ nó cũng giống như em vậy, đang nằm trên giường một con đàn bà khác, làm chuyện như tôi làm với em, em còn muốn vì nó mà thủ thân như ngọc cơ đấy. Đáng tiếc, La Hạo đã sớm quên em rồi. Hôm nay tôi dạy cho em một câu, đàn ông như bọn tôi thứ không thiếu nhất chính là đàn bà.”

Phan Đông Minh rút khỏi thân thể Tạ Kiều, xoay người rời giường, nghênh ngang tiến vào phòng tắm.

Tạ Kiều chậm rãi kéo chăn che đi thân thể trần trụi của mình. Cô thấy lạnh, rất lạnh. La Hạo…nhiều ngày trôi qua như vậy mà lần đầu cô lại nghe thấy cái tên này từ miệng Phan Đông Minh, cô không tin, sao La Hạo có thể như vậy, đây nhất định là vì Phan Đông Minh muốn đả kích cô nên mới nói thế. Cô không tin, căn bản là không tin. Cô kéo chăn trùm đầu dù rất khó thở, cô hận Phan Đông Minh, rất hận, rất hận, sao hắn có thể nói xấu La Hạo như thế. La Hạo sẽ không lên giường với người khác, La Hạo sẽ không quên cô, La Hạo dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô mà đau lòng nói: Em muốn hôn anh cũng đừng khóc chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.