Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 38: Chương 38




“Vừa rồi ai đánh em? Em chỉ ra cho tôi.”

Trong quán bar có cô ca sĩ tên Bạch Vân, vừa thấy Hứa Dung là liền chạy tới thân thiết chào hỏi. Hứa Dung hơi say, kéo kéo Bạch Vân ý bảo cụng ly, Bạch Vân chỉ lên sân khấu: “Chị không thể uống, phải làm việc.”

Mắt Hứa Dung hơi lờ đờ, cô nói: “Chị Bạch, nếu chị uống một ly này, em sẽ tìm một mỹ nữ hát giỏi thay chị, bảo đảm cả quán bar này sẽ nóng lên.”, nói xong liền léo Tạ Kiều còn đang ngây ngô cười lại rồi nói: “Cô nhóc này chị biết mà, để cho cô ấy hát đi, cô ấy hát được lắm đấy.”

Tạ Kiều bám lấy cánh tay Bạch Vân, “Đúng, đúng, em giỏi nhất là hát, để em hát cho chị nghe.”

Không đợi Bạch Vân nói gì, Tạ Kiều đã tiện tay rút một bông hoa hồng trong lọ trên quầy bar, ngậm vào miệng rồi lảo đảo bước lên sân khấu. Cô còn chưa đứng vững thì bên dưới đã ào ào tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo, khách đến đây đều như nóng lên, rất cuồng nhiệt. Tạ Kiều cảm thấy mình như một hồn ma, cả người bay bổng lại có chút nặng nề. Bên dưới quá hỗn loạn, rực rỡ, đủ mọi sắc màu và bóng người chồng lên nhau. Cô nở nụ cười hút hồn, tươi ngọt đến tận xương tủy rồi nói vào micro: “Chuyển lời cho người đa tình, Hoa nở khi trân quý, An khả!”

Cô nói với dàn nhạc: “Music.”

Tiếng nhạc vang lên, tay bass tấu lên những nốt nhạc đầu tiên. Trong lúc mơ hồ mông lung, Tạ Kiều cảm thấy tay bass đang di chuyển quanh mình, cô liền cười lớn rồi học theo động tác đàn của anh ta, vừa cười vừa nhún nhảy. Đám đông bên dưới cũng điên cuồng giống cô, có người đã đứng vây sát ngay trước sân khấu, vì sự cuồng nghiệt và nụ cười của cô mà huýt sáo vỗ tay. Cô càng ra sức biểu diễn hơn. Trong lòng cô cũng đang cuồng loạn như cô vậy, cuồng loạn kêu lên tiếng tạm biệt, rốt cục là ai tạm biệt ai thì cô cũng không làm rõ được, dù sao cô cũng đang say, cô muốn một lần phóng túng điên dại này.

“Say, bởi vì em cô đơn, ai tới an ủi em, từ khi anh rời đi thì nỗi cô đơn làm bạn em…”

Tạ Kiều học ngành phát thanh nên chất giọng vốn rất êm, tiếng nói dưới tác dụng của rượu lại càng gợi cảm đến say lòng người. Gương mặt xinh đẹp, ánh mắt mê ly, kỹ thuật nhảy động lòng người. Đám người đông đúc trong quán bar và sự điên cuồng láo liên không ngừng dưới ánh đèn khiến cô hoa mắt, tay bass nhiệt tình biểu diễn bên cạnh cô, cô chỉ nhớ rõ trên đỉnh đầu có những mảnh giấy màu rơi xuống như tuyết, có tiếng vỗ tay, thét gào, kêu to, mùi rượu, tiếng nói, cứ thế thật không chân thực, thần chí Tạ Kiều bắt đầu hoảng hốt.

“Nếu không có anh, ngày qua phải thế nào đây…”

Bỗng nhiên cô vọt tới một bên sân khấu, nóng bỏng uốn người rồi cầm bông hoa hồng trong tay chỉ vào một người đàn ông mà thì thào hát. Cô nheo mắt lại bởi vì không thấy rõ mặt người đó, chỉ thấy một khuôn mặt tròn như bánh bao, ánh sáng chói lóa của ngọn đèn lại càng làm rõ hơn ánh nhìn tham lam của gã đó trước vẻ quyến rũ của Tạ Kiều. Động tác nheo mắt của cô cực kỳ gợi cảm khiến gã đó như sôi máu lên, gã cướp lấy bông hoa trong tay cô rồi hôn lên nó một cái, rước lấy tiếng thét càng chói tai hơn từ xung quanh.

Tạ Kiều vẫn chưa biết mình trong mắt những gã đàn ông khác có bao nhiêu gợi cảm dụ hoặc nên vẫn say mê hát: “Em khóc, bởi vì em cô đơn, em cô đơn, ai tới an ủi em…” Cô nghe thấy tên mặt bánh bao hét lên một câu: “Bảo bối, anh an ủi em.” Tạ Kiều hoàn toàn không hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó liền bị gã kéo từ trên sân khấu xuống, lao thẳng vào một đám rối loạn. Đám người xung quanh bu kín lấy họ, nhiều cánh tay thò vào, kéo gã đàn ông kia rồi còn kéo cả váy cô. Tên mặt bánh bao ôm lấy thắt lưng cô, đôi mắt Tạ Kiều tựa như quả hạnh đã chín khiến gã thèm khát, gã vội vàng cúi đầu xuống hòng hôn Tạ Kiều.

Cho dù Tạ Kiều có say đến cỡ nào thì cũng bị hành động này làm cho tỉnh táo lại. Dưới ánh đèn, đám người xung quanh như đang giơ nanh múa vuốt, đáng sợ nhất là khuôn mặt bánh bao kia càng ngày càng gần. Cô hoảng sợ che hai tay trước ngực, bắt đầu run rẩy. Điệu cười dâm đãng kia khiến cô sợ hãi, gần như là phản xạ có điều kiện, một cái tát giáng xuống, sau đó là tiếng thét và sự giãy giụa.

Bên cạnh quầy bar, Lưu Vũ Phi và Hứa Dung vẫn còn hoan hô cổ vũ cho Tạ Kiều, vừa nhìn thấy cô bị người ta kéo xuống khỏi sân khấu thì liền giật mình tỉnh táo. Lưu Vũ Phi hét lên, nhưng cô hơi choáng nên chỉ biết ngồi thụp xuống, ngay cả chuyện đi cứu Tạ Kiều cũng không nghĩ tới được. Dù sao Hứa Dung cũng đã quen với cảnh hỗn loạn, đầu óc phản ứng nhanh nhẹn hơn, cô nhét túi xách của Tạ Kiều vào tay Lưu Vũ Phi và nói: “Mau gọi điện thoại.”, cũng chưa nói gọi cho ai mà đã chạy thẳng vào đám người đang lộn xộn.

Lưu Vũ Phi sững sờ một lúc rồi đột nhiên nhớ đến việc phải gọi điện thoại, nên gọi cho ai đây, run rẩy cầm lấy điện thoại của Tạ Kiều, tra lại nhật ký điện thoại, cuộc gọi gần nhất của Tạ Kiều là đến Phan Đông Minh. Lúc Phan Đông Minh nhận điện thoại thì thấy cực kỳ ồn ào, hắn nhăn mặt lại hỏi: “Kiều Kiều, em đang ở đâu mà ầm ĩ vậy?”

Nhìn đám đông kia, Lưu Vũ Phi không chút do dự mà gào to lên: “Cứu mạng đi, quán bar Phù Sinh, Tạ Kiều bị người ta đánh, mau tới cứu mạng đi.”

Một câu vừa dứt thì cô liền cúp điện thoại rồi định lao vào đám đông, ngay lúc đó bị Tiểu Diệp giữ chặt lại, “Bảo vệ đến rồi, cô chờ đi, không thì đến một lúc nữa cũng không thấy cô đâu đấy.”

Bảo vệ trong quán bar mang vóc dáng của người khổng lồ, nhanh chóng khống chế được tình hình, tản được đám hỗn loạn ra. Cô nàng kia y hệt một con chim bị hổ vồ nay đã bị một phen kinh hãi, cũng không còn say nữa, bộ quần áo mới cũng bị xé rách, cả người run rẩy, nước mắt ngấn quanh. Hứa Dung vừa đỡ lấy Tạ Kiều vừa đấu võ mồm. Tên bánh bao bị Tạ Kiều tát một phát, cũng không biết đã bị ai đó đạp vài cái, bao nhiêu bực dọc đều trút hết lên đầu Tạ Kiều, mặc kệ cho sự khuyên can của đám bảo vệ, gã liên tục phủi tay áo tiến về phía trước với bộ dạng muốn đánh nhau.

Lúc này, nhạc cũng đã dừng, toàn bộ sàn nhảy chia làm hai tốp, một bên là quản lý quán bar và bảo vệ duy trì an ninh chắn cho Tạ Kiều ở phía sau, một bên là đám đàn ông không ngừng kêu gào tức giận, họ tuyên bố nếu quản lý không giao Tạ Kiều ra thì sẽ phá quán. Viên quản lí kiên nhẫn giải thích với khách: “Các vị, thật ra là các anh động tay trước, nhiều con mắt nhìn như vậy, chỗ này là nơi ăn chơi nhưng cũng phải có trật tự, nếu anh còn như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

Dương Quần là người đầu tiên chạy vào, không đầu không đuôi đã gào lớn lên: “Sao vậy, sao vậy? Tạ Kiều? Cô không sao chứ?”

Tạ Kiều sợ tới mức run lạnh, vừa nhìn thấy Dương Quần liền khóc, vừa lau nước mắt vừa chớp mấy cái. Phía sau Dương Quần xuất hiện vài gương mặt, ai cũng trợn mắt nhìn với vẻ mất kiên nhẫn. Phan Đông Minh được đám đó vây quanh liền bước nhanh tới. Dương Quần vừa thấy quần áo trên người Tạ Kiều bị xé rách, lộ ra bả vai gầy thì hai mắt đỏ sọc lên, anh ta kéo Tạ Kiều đến rồi chỉ vào đám đàn ông, hung hăng hỏi: “Ai đánh cô? Cô chỉ đi, hôm nay tôi sẽ khiến cho nó phải lết ra ngoài!”

Tên bánh bao uống không ít, tự nghĩ mình cũng không thiếu người trợ giúp nên không hề sợ Dương Quần, dùng ngón tay cái chỉ vào mũi mình, ngửa mặt nói: “Tao đánh, mày làm gì nào.”

Dương Quần đấm thẳng vào cái mặt bánh bao của gã, mẹ kiếp, to cao cường tráng gớm, trong lòng anh ta còn thầm đánh giá không biết mình có phải đối thủ với gã không nữa. Cũng may Tân Thiếu lại xông tới, có lẽ cũng vừa uống rượu, sắc mặt đỏ hồng, anh ta còn không đứng vững mà đã bị Dương Quần đẩy mạnh một cái, chỉ vào tên bánh bao, căm phẫn nói: “Đánh nó cho mình!”

Tân Thiếu bị Dương Quần đẩy một cái làm cho chao đảo, bước nọ xiên bước kia. Tên bánh bao còn tưởng Tân Thiếu thật sự lao đến đánh gã, không nghĩ nhiều liền tung một quả đấm, nhắm thẳng vào mũi Tân Thiếu. Một cái mũi sao có thể chịu được toàn bộ lực của một cú đấm chứ, Tân Thiếu “ối” một tiếng rồi bưng mũi ngã vật xuống.

Dương Quần thật sự không nghĩ Tân Thiếu lại gục nhanh thế, miệng há thành hình chữ O, lại giật mình khi thấy Tân Thiếu hừ hừ đứng lên, vừa nhìn một cái, mẹ nó chứ, chảy máu mũi kìa. Anh ta gườm gườm nhìn tên bánh bao gần như đang muốn cắn nát gã, như thể gã với anh ta có mối thù không đội chung trời, anh ta miễn cưỡng nói một câu: “Mẹ kiếp tám đời tổ tông nhà mày! Dám đánh tao à!”, rồi xông lên đánh một cách hung hăng.

Những người đứng sau Phan Đông Minh đều như sáng quắc mắt lên, hưng phấn tham gia cuộc chiến như sắp cướp được món đồ chơi vậy. Giang Đào kéo tay quản lý đang không quan tâm đến tình hình mà tủm tỉm cười, “Anh là quản lý? Chúng ta nói chuyện…”

Phan Đông Minh nhìn ba cô gái như ba con rối gỗ đang cứng ngắc người, lại nhìn bộ quần áo rách của cô thì nhíu mày lại. Tạ Kiều vừa thấy hắn là đã hoảng sợ đến mức không dám ngẩng đầu, chỉ thấy chân Phan Đông Minh đã ở ngay trước cô, tim bắt đầu đập thình thịch. Phan Đông Minh lên tiếng, rất bình tĩnh nhưng lại lạnh lùng: “Tạ Kiều, ai cho em đến đây làm loạn? Đây là chỗ em nên đến sao?”

Tạ Kiều có bao nhiêu tức giận cũng không dám trút ra, tóm chặt lấy váy của mình. Hứa Dung và Lưu Vũ Phi lại càng sợ hơn, một cái tát của Phan Đông Minh cho Tạ Kiều lúc trước ở biệt thự khiến cả hai ám ảnh một thời gian dài, lần này họ thật sự sợ hắn sẽ giơ tay lên giáng xuống một cái bạt tai khác, lại càng sợ cái vẻ cao cao tại thượng của hắn hơn.

Ai ngờ Phan Đông Minh vừa nói xong liền quay người đi, khoanh tay xem đánh nhau. Thật ra hắn đang tức điên lên, vừa thấy mớ quần áo tả tơi của Tạ Kiều là khói cay như muốn xộc thẳng ra khỏi mũi hắn, cả người bốc hỏa, hai luồng lửa như muốn phóng qua mắt hắn. Nhưng hắn có thể kiềm chế được, nhìn vẻ mặt hắn lại có vẻ rất bình tĩnh, không ai có thể ngờ được một người đàn ông tao nhã phong độ lúc này lại chính là một quả bom đã được châm ngòi.

Không biết Giang Đào đã thỏa thuận với quản lý thế nào mà đám bảo vệ bắt đầu xua khách ra ngoài, người không liên quan thì không một ai ở lại, chỉ trong chốc lát đã vắng teo. Tên bánh bao thấy không còn người xung quanh nữa, rơi vào thế bất lợi nên ruột gan rối bời. Khi Tân Thiếu tóm lấy cánh tay gã quặt ra sau người, một tiếng “rắc” thoát ra từ các kẽ ngón tay, tên bánh bao rống lên một tiếng như lợn, Tân Thiếu liền buông tay ra để gã nhào xuống như một quả bóng xì hơi. Có người bắt đầu muốn bỏ chạy, nhìn tình hình này thì chuồn là tốt nhất.

Lúc này Dương Quần như một viên chỉ huy cao cấp, gần như quát lên: “Đại Vĩ, không cho nó chạy! Mấy đứa, tăng thêm lực, đánh mấy thằng nhãi này một trận cho anh.”

Phan Đông Minh đứng một bên xem cảnh náo nhiệt như thể mớ hỗn loạn này không liên quan gì đến hắn cả, đến khi có một tên chạy trốn thì hắn mới duỗi tay ra, quát một tiếng: “Quay lại!” rồi tóm áo tên đó lại. Tên kia không kịp phòng vệ nên suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, miệng thầm chửi: “Mẹ kiếp…” rồi đưa tay vung một chưởng. Hắn ta còn chưa kịp chửi hết câu thì Phan Đông Minh đã nổi cơn giận dữ, tay tên kia còn chưa chạm vào áo hắn thì đã bị một tay hắn tóm lấy khiến tên đó trợn trắng mắt. Bên cạnh có một cái bàn tròn, phía trên bừa bãi chai bia, Phan Đông Minh liền vớ lấy một chai rồi giơ tay nện xuống. Không biết đã đánh vào chỗ nào, chỉ nghe thấy tiếng chiếc chai vỡ ra, tên kia mềm nhũn như sợi mỳ, hôn mê bất tỉnh với khuôn mặt đầy máu.

Phan Đông Minh bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, hắn cởi bỏ áo vest, nới lỏng caravat rồi bước vào “chiến trường”. Vào một nơi hỗn độn như thế nhưng trông hắn lại nhàn nhã như đang tản bộ vậy. Dương Quần cất lớn giọng: “Ối đại ca, anh cứ nghỉ ngơi đi, thân thể này quý giá đắt tiền lắm đấy, nếu mà bị làm sao thì em sợ cái gậy của ông em lắm.”

Dường như Phan Đông Minh không nghe thấy gì, đối phương còn ba tên chưa gục. Thấy Phan Đông Minh “tham chiến”, hội Tân Thiếu lại dừng tay, giờ đến lượt họ xem cảnh náo nhiệt. Tên bánh bao sao có thể còn như cỗ xe chiến được nữa, huống chi lại gặp phải một tên được nghỉ ngơi từ nãy đến giờ, tinh thần hừng hực, chỉ đông đánh tay, ngay cả đeo đá vào chân cũng vẫn là chuyện nhỏ. Một tràng “bụp bụp” vang lên, ba tên còn lại nằm rạp xuống, sống chết cũng không đứng dậy nổi. Thế nhưng Phan Đông Minh vẫn không dừng tay, hắn không chửi, chỉ dùng nắm đấm nói chuyện. Những cú đấm do kiềm chế đã lâu giờ tăng thêm lực vẫn chưa nói là gì, hắn còn vớ được cái gì thì đánh bằng cái đó, chai, ly, ghế, như thể mất lý trí, hoàn toàn biến thành một tên côn đồ, một kẻ điên.

Ba người chỗ Tạ Kiều vô cùng sợ hãi, nhìn một Phan Đông Minh đang “nóng máu” như nhìn một con quái vật. Dương Quần kéo Giang Đào ra rồi nói: “Này, đã uống bao nhiêu vậy? Cứ đánh tiếp thế thì chết người đấy, nhanh ra khuyên can đi.”

Giang Đào vẫn không nói gì, chỉ tủm tỉm nhìn Phan Đông Minh, như thể không phải hắn đang đánh nhau mà là đang diễn kịch, bộ dáng hắn hoàn toàn cuốn hút.

Dương Quần liếc liếc mắt thì lại thấy Tạ Kiều, đôi đồng tử như sáng lên. Anh ta tóm mạnh lấy tay Tạ Kiều khiến cô sợ đến mức suýt nữa thì hét lên, Dương Quần bĩu môi nói: “Cô cũng thấy đấy, hôm nay là vì cô, người kia phát điên rồi. Nếu Đông tử vì cô mà đánh chết người, cô cũng lãnh xui xẻo đấy, không thì, cô ra khuyên can cho tôi.”

Anh ta cũng không chờ cho Tạ Kiều có phản ứng lại đã đẩy Tạ Kiều ra. Tạ Kiều lảo đảo, túm lấy sống áo, một tay giữ chặt một tay với về phía Phan Đông Minh, cứ giơ lên lại hạ xuống. Cô hơi rơm rớm, kêu lên một tiếng: “Xin anh, đừng đánh nữa.”

Tạ Kiều nắm chặt lấy áo Phan Đông Minh, nhất quyết không buông tay, vừa khóc vừa cầu xin. Lúc này Phan Đông Minh mới ném cái chai trong tay đi, chỉ vào mấy tên kia rồi hỏi: “Vừa rồi ai đánh em? Em chỉ ra cho tôi.”

Tạ Kiều rưng rưng quay ra nhìn, đánh đến mức ấy rồi còn có thể nhận ra sao, tên nào tên nấy lếch nhếch, mấy tên vốn còn đang sạch sẽ giờ đã loang lổ đủ thứ màu. Cô không dám nhìn lâu, vội lắc đầu. Phan Đông Minh càng tức hơn, giận dữ nói: “Ngay cả ai đánh em cũng không rõ, mẹ kiếp, rốt cục em đã uống bao nhiêu, sao không uống cho chết luôn đi?”

Lúc này Giang Đào mới thong thả bước lại gần và nói: “Được rồi, cảnh sát sắp đến rồi, anh ra thay rửa đi.”

Phan Đông Minh bỏ tay Tạ Kiều ra rồi mặc lại tây trang, chợt nhìn Tạ Kiều rồi bỗng nhiên hắn đưa tay vò vò tóc Tạ Kiều cho càng rối hơn, cầm mảnh vải ở vai xé cho rách thêm rồi hắn chỉ vào Tạ Kiều, cảnh cáo: “Lúc cảnh sát đến, ngoài khóc ra không cần nói câu nào, rõ chưa?”

Tạ Kiều không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu. Phan Đông Minh bước đến trước mặt Hứa Dung và Lưu Vũ Phi, cũng không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn hai cô. Hứa Dung thông minh, lập tức vò vò mái tóc ngắn của mình, nhặt mảnh vỡ thủy tinh rạch một đường lên váy mình. Lúc này Phan Đông Minh mới nói với tay quản lý như vô hình từ nãy đến giờ: “Có phòng vip không?”

Nơi như thế này sao lại không có chứ, Phan Đông Minh lên tầng trước, vừa đi đã quay đầu lại nhìn Tạ Kiều, chỉ tay vào mấy cô nàng: “Nhớ rõ, không được nói gì cả.”

* Chú thích: Minh tra được “Chuyển lời cho người đa tình”,” Hoa nở khi trân quý”, “An khả” đều là tên bài hát nhưng bài Tạ Kiều hát lại là bài Điệu Tango say rượu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.