Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 42: Chương 42




…có lẽ trong mỗi con người đều có một mặt xấu xa…

Mình hơi thắc mắc vì chap này với chap trước không liên kết lắm, nhưng trong raw thì đúng là thế này =.=’

Tạ Kiều nhìn người đàn ông mặc âu phục, hoài nghi hỏi: “Anh đi làm sao lại đưa tôi theo?”

Phan Đông Minh cười, vỗ nhẹ lên má cô rồi nói: “Cho em biết rõ thời cơ của tôi, xem tôi bày mưu tính kế thế nào.”

Tạ Kiều chán nản, cô không có chút hứng thú nào nhưng Phan Đông Minh cứ kéo cô xuống tầng dưới, lại nói thêm: “Nhanh lên, sáng nay có buổi họp, tôi chưa xem tí tài liệu nào, không kịp mất.”

Nhưng tất cả chuyện này có liên quan gì đến cô? Cô không rõ, trên đường đi Phan Đông Minh đều nói chuyện điện thoại, cho đến khi cô thư ký ôm cả xấp văn kiện dày đứng đợi hắn trước cổng công ty. Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng khiến người ta cảm thấy áp lực, lại bị Phan Đông Minh kéo đi theo hắn vào đại sảnh. Lúc này cô phát hiện ra rất nhiều người đàn ông trong bộ dáng âu phục giày da cung kính cúi đầu chào hắn: “Chào Phan tiên sinh.”

Lúc thấy cô, trên mặt mỗi người họ chẳng hiện lên vẻ kinh ngạc hoặc tò mò, như thể cô là người vô hình vậy. Họ đi sau Phan Đông Minh rồi vào thang máy, cô thư kí họ Vương vừa đưa tài liệu trong tay cho Phan Đông Minh vừa giải thích: “Đây là bản báo cáo phân tích những hoạch định trong lần đấu thầu này của chúng ta.”

“Báo cáo điều tra hạng mục mở rộng đất.”

“Báo cáo về vốn cho các phương án khả thi bảo vệ tài nguyên môi trường.”

“Báo cáo phân tích hiệu quả và dự toán lợi nhuận cho hạng mục kiến thiết.”

Phan Đông Minh xem rất cẩn thận, trong thang máy toàn là tiếng lật giấy sột soạt của hắn. Tạ Kiều trộm nhìn cô Vương, cô ta mặc bộ váy công sở, tóc búi, rất hợp với khuôn mặt đầy vẻ sắc sảo giỏi giang, có đến mười phần mười là thành phần trí thức, lại không giấu được vẻ tự tin. Ngẫm lại bản thân mình cả ngày không có việc gì làm ngoài nghe nhạc và ngồi thẫn thờ, so với người ta thì chính là cuộc sống trong bóng tối, cô không khỏi hối hận.

Lúc họp Phan Đông Minh cũng để cô ngồi bên cạnh nghe. Nhưng đây đều là chuyện về kinh tế, toàn bộ đều là chuyên gia phân tích thị trường, cô ngồi nghe mà như vịt nghe sấm, quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành khiến đầu óc cô váng vất, mới ngồi mà đã buồn ngủ. Trong lúc mơ màng, hình như cô nghe thấy cô thư ký Vương nhắc đến La tiên sinh. Tạ Kiều giật mình tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn cô Vương, không rõ vì sao cô ta lại nhắc đến La Hạo nhưng ánh mắt cô vừa khẽ chuyển thì vừa vặn thấy được Phan Đông Minh như cười như không với cô. Cô vội vàng cúi đầu, giả vờ vuốt vuốt góc ác nhằm né tránh ánh mắt hắn, bỗng nhiên Phan Đông Minh vỗ tay nói: “Được rồi, bao nhiêu đây tôi xem hết rồi, cái gì nên biết cũng đã biết, bây giờ đi thôi.”

Dọc đường đi đến khu đất tái dựng Trung tâm dự trữ, Phan Đông Minh chỉ trầm mặc mà không nói gì, còn thư kí Vương xoay người lại nói với hắn về những người đứng đầu các đơn vị cạnh tranh. Lúc xuống xe, hắn nhận một cuộc điện thoại, nhíu chặt mày, “Cậu nói gì?…Tuyên bố lúc nào?…Không xác định được?…Tôi biết rồi, tìm lúc liên hệ đi.”

Giang Đào đã tới trước, đứng bên cạnh anh ta là một người đàn ông gầy teo, đang cùng anh ta nói chuyện. Thấy xe Phan Đông Minh, Giang Đào lễ phép nói tạm biệt với người đó rồi bước tới, đến khi phát hiện ra Tạ Kiều thì có vẻ kinh ngạc. Phan Đông Minh chưa xuống xe mà vẫn ngồi yên bên trong vẫy tay với anh ta. Giang Đào liền cười với Tạ Kiều, gật gật đầu rồi chui vào trong xe.

Đứng trên cầu thang, Tạ Kiều nhìn những người đàn ông vốn mang vẻ mặt dè chừng giờ đang chuyện trò vui vẻ, trong đó không ít những gương mặt phụ nữ sắc sảo như cô Vương. Cô đứng đây lại cảm thấy mình như con vịt xấu xí giữa một bầy thiên nga, từ đầu đến chân không có chút dung hợp nào, rất mất tự nhiên. Ngay lúc cô còn đang tự ti thì ánh mắt cô quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên La Hạo đang đứng phía xa xa, anh cũng yên lặng nhìn cô, như thể đã từ rất lâu rồi.

La Hạo mặc một bộ trang phục rất chỉnh tề, bên trong có áo sơ mi trắng và chiếc caravat sọc xanh lam, thoạt nhìn rất phóng khoáng. Người đàn ông gầy gò nói chuyện với Giang Đào khi nãy đang thì thầm với anh, anh không nói gì, chỉ dùng ánh mặt khóa chặt lấy cô.

Tạ Kiều bất an, tránh ánh mắt của anh mà nhìn vào mũi chân mình, trong lòng nặng nề như có một tảng đá bị nhét vào, ở nơi nào đó đã bắt đầu có chút hốt hoảng, đau đớn. Phan Đông Minh đang ở trong xe cách đó không xa, đột nhiên cô lại hận Phan Đông Minh, không hiểu vì sao hắn lại đưa cô đến đây, chẳng lẽ là vì muốn thấy cô khó xử sao? Cô lại nghĩ đến chuyện hôm qua, lúc Dương Quần đến biệt thự đã lặng lẽ trao lại bộ trang sức cho cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh ấy muốn cô tự trả, muốn tôi nói với cô nhất định phải gặp anh ấy, nói cho rõ ràng chuyện giữa hai người, đừng sợ, đến lúc đó tôi yểm trợ cho cô.”

Ngay lúc đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cô phát hiện trước chân mình xuất hiện một đôi giày da đen, màu sắc này rất hợp với bộ quần áo. Tạ Kiều kinh hãi ngẩng đầu, trong phút chốc như lạc vào đôi con ngươi đen như hồ nước sâu không thấy đáy, lại giống như ánh mặt trời rọi xuống Biển Đen thâm sâu. La Hạo cứ đứng trước mặt cô như vậy, vẻ mặt không chút thay đổi mà nhìn cô.

Hơi thở của Tạ Kiều dần nặng nề, đột nhiên có thứ gì đó ẩm ướt lặng lẽ trào lên hốc mắt cô. Có lẽ là ảo giác, cô chợt ngửi thấy luồng hơi quen thuộc thổi qua từ người anh, rất thân thiết, nó giống như luồng hơi cô thấy khi vùi mặt vào cổ anh trước kia, quen thuộc đến nỗi khiến cô đau đớn. Bỗng nhiên cô thấy anh cười cười, tiếng nói khàn khàn giàu từ tính lọt vào tai cô, anh “bất động thanh sắc” vươn tay, anh nói: “Không ngờ lại có thể gặp được em ở đây.”

Cô không di chuyển được tầm nhìn, trước mắt là một tầng sương mù nóng hổi, nhưng cô có thể thấy rõ ràng hàng đốm râu mờ xanh của anh, thấy yết hầu chuyển động khi nói chuyện. Cô không chỉ một lần đưa tay chạm vào yết hầu của anh. Cô giơ tay ra, chạm vào tay anh, ngay sau đó anh tóm chặt lấy khẽ lắc. Khô ráo ấm áp, một cảm giác an tâm đến kỳ lạ đột nhiên sinh ra, bàn tay này vẫn quen thuộc như trước, nhưng hiện tại, giữa họ đâu chỉ cách trăm sông nghìn núi. Cô liếm liếm môi, khó khăn nói: “Chào anh, La Hạo.”

Cô biết có rất nhiều ánh mắt đang nhìn họ, bao gồm cả Phan Đông Minh vẫn đang trong xe. Cô muốn rút tay ra nhưng lại bị anh nắm càng chặt hơn, cô có thể cảm nhận được nỗi hoảng hốt đi kèm với đau đớn, nhưng lại chỉ có thể cúi đầu cẩn thận nói: “Xin anh đấy.”

Rốt cục La Hạo cũng buông tay ra, ánh mắt lướt qua cô, sau cùng là một nụ cười.

Tạ Kiều nghe thấy một loạt tiếng bước chân kéo tới, sau đó tay cô bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy, rồi lại nhẹ nhàng kéo cô đến một bên, hương nước hoa quen thuộc chậm rãi đưa qua mũi, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Phan Đông Minh: “Cậu La, đến sớm vậy?”

La Hạo bắt tay với hắn, cũng cười nói: “Sáng sớm chim chóc thích ăn sâu, huống chi lại có nhiều chim cùng muốn ăn, không chuẩn bị sớm, chẳng phải là sẽ đói bụng sao.”

Tạ Kiều biết giờ phút này họ không phải là bạn bè, mà là thương nhân, cùng phân tranh thiên hạ. Có rất nhiều người vây quanh bắt tay hàn huyên cùng Phan Đông Minh. Sau này Tạ Kiều mới biết được, người đàn ông gầy gò chính là La Kiện, anh trai La Hạo. Đang trong lúc họ còn khách khí nói chuyện thì Ninh Tiêu Nhã vội vàng tới, còn ôm một xấp tài liệu khá dày trong lòng. Vừa thấy Tạ Kiều cô ta ngẩn người nhưng ngay lập tức tỏ vẻ khinh thường rồi quay đầu chào hỏi với Phan Đông Minh. Phan Đông Minh ôn hòa gật đầu rồi kéo Tạ Kiều đi, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Xem tôi làm thế nào mà báo thù cho em nhé.”

Nơi diễn ra đấu giá chật kín người, cửa hội trường vừa mở ra là họ đã nối đuôi nhau vào, ngay lập tức có rất nhiều phóng viên cầm máy ảnh chụp lia lịa. Phan Đông Minh là “con rồng” trong giới bất động sản ở thành phố nên đương nhiên rất nổi bật, nhiều ánh đèn chớp sáng vây quanh hắn. Hắn thờ ơ ngồi nghe cố vấn kinh tế của mình phân tích chiến lược. Cô Vương mở chiếc laptop luôn mang theo mình ra, thành thạo gõ, Giang Đào vội vàng nhận một cuộc điện thoại, thậm chí cả La Hạo và Ninh Tiêu Nhã đã bắt đầu ghé tai thì thầm. Dường như toàn bộ nơi này chỉ có Tạ Kiều là không hiểu chuyện gì cả, cô chưa từng trải qua trường hợp như thế này, phải ngồi giữa những người nổi danh trong thương giới của thủ đô. Mỗi người họ đều có vẻ hưng phấn, cho đến khi người chủ trì phiên đấu thầu đứng lên bục, hắng giọng: “Xin mọi người yên lặng một chút, hôm nay sẽ đấu giá giành quyền sử dụng lô đất với diện tích tám vạn mét vuông. Chính phủ ra giá khởi điểm là một triệu hai nghìn vạn nhân dân tệ, qua những lần đấu trong mười lăm ngày, hôm nay giá khởi điểm tăng lên bảy triệu nhân dân tệ, mức tăng giá nhỏ nhất là một trăm năm mươi vạn nhân dân tệ. Bây giờ tôi sẽ giới thiệu đôi chút về tổng thể công trình này…”

Cô Vương ngồi một bên nhanh chóng tính ra kết quả, thấp giọng báo cáo với Phan Đông Minh: “Tính đến ngày hôm qua, giá cao nhất là sáu triệu ba trăm nghìn, sau một ngày cạnh tranh đã tăng lên hai triệu bốn trăm nghìn, giá của mỗi mét vuông tăng từ bốn nghìn hai trăm lên tám nghìn sáu trăm, biên độ tăng là 1,08%.”

Vẻ mặt Phan Đông Minh vẫn không chút thay đổi, hắn gật đầu. Tạ Kiều cũng rất hâm mộ cô Vương. Người điều khiển đấu giá nói: “Đã đến giờ đấu giá.”, không khí náo nhiệt hẳn lên, bởi vị trí khối đất này rất ưu việt mà những người tham gia đều là người “không thiếu tiền” nhưng vẫn muốn thu lời về, nên đều cạnh tranh gay gắt.

Tuy nhiên có hai người không giơ thẻ đấu giá là Phan Đông Minh và La Hạo, hai người này ngoài ngồi nghe chuyên gia phân tích ra thì cũng chỉ ngồi thảnh thơi. Tạ Kiều có chút khó hiểu, nếu không tham gia đấu giá thì còn đến đây làm gì? Bỗng nhiên Phan Đông Minh quay đầu sang nhìn cô cười cười rồi ghé vào tai cô nói: “Có phải thấy rất kỳ quái không? Tôi sẽ giải thích cho em nghe, để học hỏi một chút, đừng nhìn họ giơ thẻ mà tưởng là lợi hại, về sau khi giá nâng lên họ nhất định sẽ bị knockout, cuối cùng chỉ còn La Vạn Tượng* có thể cạnh tranh với chúng ta, không tin em chờ xem.”

* Có lẽ đây là tên công ty nhà họ La, gốc là “bao la vạn tượng” nhưng mình rút thế kia cho xuôi =.=’

Quả nhiên, mấy tiếng trôi qua, giá đã tăng lên chín triệu, mấy người nãy giờ liên tục giơ thẻ thì giờ đã lắc đầu đặt thẻ xuống bàn rời khỏi cuộc cạnh tranh, khoanh tay ngồi xem.

Cô Vương vẫn gõ bàn phím laptop nhanh lia lịa, báo cáo với Phan Đông Minh giá tăng của mỗi mét vuông đất. Tạ Kiều thấy khi cuộc cạnh tranh chỉ còn bốn đơn vị tham gia thì đột nhiên Ninh Tiêu Nhã giơ thẻ lên.

Phan Đông Minh ghé sát lại nói với Tạ Kiều: “Thời cơ báo thù rửa hận đã đến, xem tôi đánh gục cô ta thế nào nhé.”

Thật ra Tạ Kiều không hề để ý đến cô nàng kiêu ngạo Ninh Tiêu Nhã kia, cô luôn nghĩ một cô gái như vậy chắc chắn đã bị chiều hư bởi thân phận thiên kim đại tiểu thư, có tính cách như vậy cũng không lạ gì cả. Thế nhưng, dường như Phan Đông Minh lại đặc biệt để tâm đến nỗi ấm ức của cô, luôn nói muốn trả thù cho cô, hiếu thắng hơn thua như một đứa trẻ con vậy.

Cuộc cạnh tranh đã lên tới đỉnh điểm, từ một mức giá thấp nay đã lên đến mười triệu, ngoài một đơn vị cố cắn răng chống đỡ ra thì đúng là chỉ còn La Vạn Tượng vẫn không chút hoang mang. Bỗng nhiên Phan Đông Minh nhét chiếc thẻ vào tay Tạ Kiều và nói: “Nghe theo lời tôi nói mà giơ thẻ nhé.”

Cái gì? Đây là cuộc mua bán đến hơn mười triệu, ngộ nhỡ…Tạ Kiều vội vàng trả lại chiếc thẻ, thì thầm nói: “Không không không, anh đừng làm tôi sợ, sao tôi có thể làm được chứ.”

Phan Đông Minh buồn cười, “Có cái gì mà không được? Em cứ nghe tôi là sẽ được, nghe theo lời tôi nói, hôm nay chính là ngày báo thù cho em. Tin tôi đi, nếu em giơ thẻ, con nhỏ kia chắc chắn sẽ tức tối lắm, tôi cũng thấy cô ta phiền toái, hôm nay hai chúng ta hợp tác một lần, chọc tức chết cô ta luôn.”

Nhìn Phan Đông Minh trong bộ dáng nghiêm nghị nhưng lại nói toàn những lời trẻ con, Tạ Kiều có chút dở khóc dở cười. Phan Đông Minh lại nhét chiếc thẻ vào tay cô, gật gật đầu và nói: “Cứ nghe tôi, em chờ màn hay đi.”

Phía bên kia ra giá mười triệu một trăm nghìn. Phan Đông Minh bỗng huých huých Tạ Kiều, thấp giọng nói: “Giơ thẻ, mười triệu tám trăm nghìn.”

Cái gì?

Tạ Kiều hơi choáng, người ta chỉ hô lên mấy trăm vạn, hắn lại tăng đến mấy nghìn vạn. Tuy rằng không thấy tiền mà chỉ là những con số, nhưng…Tay Tạ Kiều đột nhiên đổ mồ hôi, người điều khiển đấu giá đã bắt đầu nói: “Mười triệu một trăm nghìn, còn ai tăng giá không? Mười triệu một trăm nghìn lần thứ nhất…”

Phan Đông Minh không thấy cô động đậy gì thì nhíu mày, véo nhẹ lên đùi cô. Tạ Kiều đau đến giật mình, không nghĩ nhiều nữa mà lập tức giơ thẻ lên và nói: “Mười triệu tám trăm nghìn!”

Toàn bộ hội trường ồ lên, rất nhiều phóng viên đã cảm thấy lạ vì sao Phan Đông Minh vẫn chưa có động tĩnh gì, bởi thế lần này khiến họ như ong vỡ tổ, giơ máy ảnh lên chụp Tạ Kiều. Người điều khiển hưng phấn kêu to: “Mười triệu tám trăm nghìn, mười triệu tám trăm nghìn! Còn có ai trả giá cao hơn không?”

Tạ Kiều nhìn về phía Ninh Tiêu Nhã, lại phát hiện ra Ninh Tiêu Nhã đang tức giận lườm cô, như là hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy. Tạ Kiều phát hiện ra tâm tình cô đột nhiên trở nên thoải mái vô cùng, có lẽ trong mỗi con người đều có một mặt xấu xa, cũng có lẽ do ở cạnh Phan Đông Minh lâu ngày nên bị sự nham hiểm của hắn ảnh hưởng, bằng không thì sao khi nhìn thấy cô nàng kia tức giận cô lại hưng phấn như vậy.

Ninh Tiêu Nhã uất ức giơ thẻ lên, lớn tiếng kêu với người điều khiển: “Mười triệu tám trăm năm vạn!”

Phan Đông Minh nhìn Tạ Kiều, cười nói: “Mười một triệu.”

Lúc Tạ Kiều giơ tấm thẻ lên hô mười một triệu, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay, Tạ Kiều lại càng hưng phấn hơn. Cô Vương vẫn dùng tốc độ nhanh nhất mà tính giá cho Phan Đông Minh, còn Giang Đào thì vẫn tiếp tục tủm tỉm nói chuyện điện thoại. Lúc cô giơ thẻ một lần nữa nói cái giá mười hai triệu, rốt cục Ninh Tiêu Nhã cũng phải bàn luận với La Hạo và La Kiện. Cuối cùng Tạ Kiều mỉm cười, Phan Đông Minh nghiêng đầu nhỏ giọng nói với cô: “Thế này mới đúng, em càng vui vẻ, bên kia càng tức giận, tôi báo thù lại càng sảng khoái.”

Thời điểm người điều khiển lặp lại giá mười hai triệu lần nữa, Ninh Tiêu Nhã giơ thẻ lên, cho giá cao hơn một trăm nghìn.

Tạ Kiều hưng phấn nhìn Phan Đông Minh và hỏi: “Lần này thì sao, bao nhiêu?”

Phan Đông Minh quay đầu nhìn cô, ý cười dào dạt, hắn nói: “Đợi cô Vương tính ra kết quả đã.”

Cô Vương nhanh chóng báo giá: “Mỗi mét vuông đã đột phá một vạn tám nghìn.”

Phan Đông Minh vừa cười vừa gật đầu: “Rất tốt, giá này ngoài dự đoán của mọi người, rất cao.” Hắn lại nhìn về phía Tạ Kiều, lấy tấm thẻ trong tay cô lại đặt lên bàn rồi nói: “Diện tích chỗ này quá nhỏ, giá mặt bằng lại quá cao, lợi nhuận kinh tế về lâu dài không thấy đâu, chúng ta cần rời khỏi thôi.”

Cái gì? Sao?

Ý cười trên mặt Tạ Kiều bị hắn dọn sạch, thấy Phan Đông Minh khẽ cười, vẻ hưng phấn lúc trước của Tạ Kiều không còn thấy đâu nữa. Hắn hô giá lên cao như vậy cơ mà, giờ hắn lại chê cao? Như vậy, một doanh nghiệp không có thực lực kinh tế bằng hắn đã đưa ra giá như vậy, liệu có lợi nhuận? Bỗng nhiên Tạ Kiều hiểu được ý đồ của hắn, thì ra, đây là cách hắn “báo thù”. Quả nhiên Phan Đông Minh này cực kỳ nham hiểm, lô đất này hắn vốn không muốn, chỉ cố tình ra giá cao để đối phương không chịu thua. Hắn không cần chỗ đất đó, ai có được thì sẽ khó chịu hơn hắn, bằng không sao hắn cỏ thể thảnh thơi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.