Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 54: Chương 54




Thì ra con người mà hắn tự cho là rắn rỏi lại bạc nhược như quả bóng hơi đến vậy.

Ninh Tiêu Nhã ra mở cửa, kinh ngạc nhìn hắn: “Ơ…Sao anh lại đến đây?”

Vừa nhìn thấy Ninh Tiêu Nhã, không hiểu sao Phan Đông Minh lại thấy thất vọng. Hắn rất hy vọng người mở cửa là Tạ Kiều, như vậy hắn không phải tốn nhiều sức mà tóm lấy. Thấy cô ta vẫn đứng ngây ngốc, hắn liền cười nói: “Thần canh cửa, cho tôi vào có được không hả?”

Ninh Tiêu Nhã vừa thấy Phan Đông Minh thì lại hơi chột dạ, La Hạo vẫn chưa biết chuyện cô ta đưa ảnh chụp cho Phan Đông Minh. Hôm nay, vị khách không mời này đến đây làm gì? “Khởi binh vấn tội”? Nhưng cũng không thể đuổi hắn đi, nên cô ta đành nghiêng người cho hắn vào. Phan Đông Minh bước vào trong, nhìn nhìn, quả là không tồi, căn hộ rộng đến hai trăm mét vuông với những vật dụng mang phong cách châu Âu cực kỳ xa hoa. Ninh Tiêu Nhã tao nhã bước đến phía trước quầy bar rồi nói: “Mời ngồi, anh ba, uống gì đây?”

Phan Đông Minh ngồi lên sofa, xua tay: “Không cần, La Hạo đâu?”

Ninh Tiêu Nhã bồn chồn, xoay người lại, dùng thần sắc đầy vẻ đề phòng nói với Phan Đông Minh: “Anh ba, có gì thì đều là lỗi của em, La Hạo ốm gần một tuần rồi, cũng không thấy tốt lên, người nóng như lửa, vừa uống thuốc xong là lại nằm ngủ…Có chuyện gì thì anh cứ nói với em đi, nếu hôm nay anh đến đây vì chuyện đó, em thay anh ấy đáp lễ với anh.”

Phan Đông Minh đặt tay lên đùi, nhìn Ninh Tiêu Nhã từ dưới lên, bỗng nhiên cười cười khiến Ninh Tiêu Nhã cảm thấy hắn đang quan sát mình, lại nghe thấy hắn nói: “Chỉ là tôi nghe nói nó bị ốm nên đến thăm, ốm nặng không?”

Ninh Tiêu Nhã đang định nói thì liền thấy La Hạo vừa ho khan vừa đi từ trong phòng ngủ ra. Cô ta vội vàng chạy đến đỡ anh, nhẹ giọng nói: “Vừa mới nằm nghỉ sao lại dậy rồi? Áo khoác cũng không mặc nữa.”

Phan Đông Minh đứng lên, nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của La Hạo. Khuôn mặt của một chàng trai tuấn tú cũng bị thay đổi như một người bình thường bị cảm, mặt xanh xao, hốc mắt lõm sâu, có vẻ vừa hoảng hốt vừa mệt mỏi mà để Ninh Tiêu Nhã đỡ ngồi xuống sofa. Ninh Tiêu Nhã chạy vào phòng ngủ lấy áo khoác cho anh, anh chỉ vào sofa nói với Phan Đông Minh: “Anh ngồi đi.”

Phan Đông Minh lại ngồi xuống, bình tĩnh nhìn La Hạo, thấp giọng nói: “Sao ốm đến mức này mà vẫn không vào viện kiểm tra xem.”

La Hạo uể oải nói: “Không sao, tôi bị tâm bệnh, thời gian là thuốc chữa tốt nhất, chỉ là dài ngắn mà thôi.”

Ninh Tiêu Nhã vừa đến bên cạnh anh, nghe anh nói vậy thì ngẩn người ra, nhưng vẫn choàng áo lên vai anh. Phan Đông Minh thầm cắn răng chịu đựng cơn giận do bị La Hạo khiêu khích. La Hạo lại nói tiếp: “Tiêu Nhã, cô cứ về đi, tôi có chuyện muốn nói với Đông tử.”

“Em không về.” Ninh Tiêu Nhã sợ Phan Đông Minh đến đây không có ý tốt, muốn đánh nhau, La Hạo lại đang ốm như vậy nên phải có người giúp đỡ.

La Hạo nhíu mày bất mãn nói: “Bảo cô về thì cô cứ về đi, đàn ông chúng tôi nói chuyện cô ở đây làm gì.”

Ninh Tiêu Nhã vẫn cố chấp: “Em vào bếp nấu cháo cho anh còn không được sao? Dù sao anh cũng dậy rồi, giữa trưa ăn hơi ít, giờ chắc cũng đói rồi, hai anh nói chuyện xong là có thể ăn cháo.”

Ngay cả Phan Đông Minh cũng biết, đại tiểu thư như cô ta có khi đến lúa mạch và gạo còn không phân biệt nổi, huống chi nấu cháo?

La Hạo lại ho khan vài tiếng, nói với Phan Đông Minh: “Vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện, tôi cũng đang muốn ra ngoài hít thở không khí, mấy hôm nay đều ở trong phòng nên hơi bí.”

Ninh Tiêu Nhã giậm chân, bực bội nói: “La Hạo, anh bị như vậy rồi mà còn ra ngoài à? Em đi, em đi còn chưa được sao?”

La Hạo lại ngồi xuống, Ninh Tiêu Nhã mới hậm hực rời đi. Phan Đông Minh nhìn anh: “Có thể thấy, tiểu tứ nhà họ Ninh rất để tâm đến cậu, cậu cũng đứng làm người ta đau khổ.”

La Hạo dựa vào sofa, cả khuôn mặt là một vẻ bi ai không nói nên lời: “Đúng vậy, tôi là tên khốn nạn, lại là đồ “hai trăm năm mươi”*, không biết tốt xấu.”

*Đây là tiếng lóng chỉ những người ngốc nghếch.

Phan Đông Minh nhìn vào đôi mắt sáng của La Hạo, như mặt biển có muôn vàn mảnh sao trời nhỏ vụn rơi xuống mà vẫn không gợn sóng. Hắn không còn đủ kiên nhẫn để đánh giá anh, vào thẳng chủ đề: “Tạ Kiều đâu?”

La Hạo hơi ngẩn người nhưng lập tức nở nụ cười: “Không phải chứ anh trai, anh đang pha trò với tôi phải không? Người của anh mà lại đi hỏi tôi? Tôi không nghe nhầm đấy chứ.”

Phan Đông Minh đứng bật dậy, giơ tay ném một chiếc phong bì vào người anh, trên trán nổi đầy gân xanh. Giờ phút này, cơn tức giận bốc lên khiến mắt hắn đỏ au, trong giọng nói trầm có vẻ khàn khàn: “Tôi nhịn các người đủ rồi, La Hạo, cậu không cần một lần nữa động đến giới hạn của tôi!”

Sau khi thấy rõ nội dung ảnh, ánh mắt La Hạo cũng trở nên thô bạo hơn, cả người như toát ra khí lạnh, anh nắm chặt chỗ ảnh trong tay lại, gần như dữ tợn hỏi: “Anh làm gì cô ấy?”

Đây mới là La Hạo mà Phan Đông Minh quen biết, khuôn mặt tuy có vẻ ốm yếu nhưng nét nghiêm nghị khí phách đầy nam tính không chút nào giảm. Hắn không chịu yếu thế, ngẩng mặt, thần sắc có phần ngạo nghễ, “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi muốn làm gì với cô ấy thì làm, không cần người ngoài hỏi đến.”

La Hạo tiến lên, tóm lấy vạt áo trước ngực Phan Đông Minh rồi quát to: “Anh là đồ khốn nạn! Anh dám động đến cô ấy…”

Phan Đông Minh không hề phản kháng, còn chưa đợi anh nói xong đã cướp lời: “Tôi dám động đến cô ấy? La Hạo, hai năm trước cô ấy đã là người của tôi rồi, cậu, cậu chỉ là kẻ xen vào giữa. Người đàn ông đầu tiên và cuối cùng của cô ấy đều là tôi. Chỗ ảnh đó của Ninh Tiêu Nhã quả là không tồi, tôi có thể tặng cho cậu làm kỉ niệm. Nếu muốn so cao thấp, lúc nào tôi cũng có thể tiếp, tôi chỉ cảnh cáo cậu, La Hạo, chỉ một lần này thôi, nếu muốn tốt cho cô ấy, thì cách xa cô ấy một chút!”

La Hạo nhìn đăm đăm vào ánh mắt Phan Đông Minh, bỗng nhiên hiểu được, anh cười lạnh, cũng không chịu thua, buông tay ra rồi ngồi lên sofa, lạnh lùng nói: “Thật không? Anh đã tự tin như vậy rồi sao còn đến tìm tôi nói chuyện này, mà anh nói những lời này ra, hoàn toàn chứng minh anh chột dạ. Đông tử, anh có thể mua lần đầu tiên của cô ấy thì liệu sẽ mua được lần cuối cùng của cô ấy sao? Biết không, tôi thực hoài nghi, người xen giữa trong lời anh nói nhỏ bé thế nào, nhỏ bé đến mức khiến anh phải ganh tỵ, khiến anh không chút mặt mũi mà chạy đến cảnh cáo tôi? Ha ha, Đông tử, anh làm vậy chỉ có thể cho thấy rõ một vấn đề, đó chính là Tạ Kiều căn bản không yêu anh, căn bản là không cần anh, giữa hai người chỉ là giao dịch, nếu cô ấy có ý thì liệu có bị người ta chụp ảnh được không? Nói cho cùng, nếu cô ấy yêu anh, cô ấy sẽ đi cùng tôi mà như keo như sơn sao? Đừng ngu ngốc thế nữa, lừa mình dối người không phải là phong cách của anh, thừa nhận đi, anh yêu cô ấy, mà cô ấy, không, yêu, anh.”

Phan Đông Minh chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, trong cổ họng có vị ngòn ngọt, từng chữ La Hạo nói ra như một thanh kiếm đâm vào lòng hắn. Hắn sao có thể cứ đứng vững mãi mà không khuỵu cho được, hắn không chịu nổi. Dường như khi thanh kiếm ấy được rút ra, hắn cũng không muốn xem vết thương sâu đến đâu, không muốn nhìn vết thối rữa đến ghê người, nhưng cơn uất hận khiến hắn muốn banh người trước mặt ra thành trăm mảnh! Không sai, chỉ cần anh chết Tạ Kiều mới không còn đường lui, chỉ cần anh chết hắn mới có thể một mình chiếm được người con gái kia! Những suy nghĩ ẩn hiển này không phải vì đống ảnh chụp, nhưng rốt cục vì cái gì hắn cũng không biết nữa, lửa giận thiêu cháy hắn, thống hận bao phủ hắn. Thật sự không chịu được vẻ kiêu ngạo coi khinh của La Hạo, hắn lảo đảo tiến lên tóm lấy La Hạo, muốn xé rách anh ra, hắn muốn đốt trụi anh, lại như thể một người sắp chết chìm vớ được cây cọc gỗ, hai mắt đỏ sọc, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, cô ấy đi đâu!”

La Hạo dễ dàng gạt được hắn ra, vẫn lạnh lùng nói: “Cô ấy đi đâu vì sao tôi phải nói cho anh, anh vẫn nên tỉnh táo lại đi. Chỗ ảnh đó đúng như anh nói, chụp rất đẹp, anh đã tặng cho tôi làm kỉ niệm, tôi cũng không khách sáo mà vui lòng nhận. Cửa ở bên kia, anh đi thong thả, không tiễn!”

Đời này Phan Đông Minh chưa từng thua thảm hại như vậy. Chỉ mấy câu ít ỏi của La Hạo đã đánh trúng vào điểm yếu ớt nhất của hắn, dễ dàng đánh gục hắn. Một chuyến này hắn đến đây quả thực là tự rước lấy nhục, như một con gà trống bại trận chỉ có thể âm thầm liếm miệng vết thương, mà nguyên nhân, chẳng qua chỉ là một câu, “cô ấy không cần – cô ấy không yêu” mà thôi.

Thì ra con người mà hắn tự cho là rắn rỏi lại bạc nhược như quả bóng hơi đến vậy. Bị một gã đàn ông khác cười lạnh, nhạo báng, còn có gì có thể đả kích sự tự tin và kiêu ngạo của hắn cho bằng. Trong nháy mắt, bao nhiêu máu dường như xộc mạnh lên tận óc hắn, mạch máu đập loạn, các đốt ngón tay kêu răng rắc, hai hàm răng cắn chặt, mà đôi bàn tay có thể xoay chuyển cục diện nay lại vô lực, đôi môi run rẩy không thể phát ra âm thanh gì. Thật đau đớn! Ánh mắt La Hạo như hai cái dùi khoét sâu vào xương cốt hắn, có nằm mơ hắn cũng không ngờ đến một ngày mình lại vì một người phụ nữ mà chịu đả kích như vậy.

Rời đi như thế nào hắn cũng không biết, đến lúc tỉnh táo lại hắn mới phát hiện ra mình đang ngồi trong xe. Chỉ thấy đau đầu, đau lòng, loại đau này khiến hắn run rẩy đến không thể khống chế được, chỉ có thể gục trên tay lái thở hổn hển, như một người bị bệnh tim vậy.

Khi điện thoại đổ chuông, hắn vẫn nhắm mắt, sờ soạng tìm điện thoại rồi bắt máy. Tay Lương hẹn gặp hắn, hắn lại nghĩ, nhanh như vậy sao? Không phải đã nói là trong vòng bốn mươi hai giờ sao? Nhưng hắn không hỏi mà chỉ nói: “Được.”

Ninh Tiêu Nhã không hề đi, mà chỉ trốn ở một góc cầu thang thầm tức giận. Cô ta giận La Hạo không để ý đến mình, lại càng giận mình không có cách nào đối với anh, lúc kề sát cơ thể sốt sình sịch của người ta là lại cuống lên. Cô ta nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc giật mình quay lại thì phát hiện ra là Phan Đông Minh với vẻ mặt hằm hằm. Cô ta bỗng nhớ đến La Hạo, lúc chạy vọt vào thì thấy bóng dáng người đàn ông đang đứng trước cửa sổ yên lặng hút thuốc. Cô ta cuống quýt giật lấy điếu thuốc, tức giận nói: “Cổ họng như thế rồi mà còn hút thuốc.”

La Hạo để mặc cô ta cướp đi, lại châm một điếu khác, không nhìn cô ta mà nói: “Ninh Tiêu Nhã, cô thật sự đem ảnh chụp cho Đông tử, cô được lắm, rất giỏi, nếu Tạ Kiều có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho cô.”

Lòng Ninh Tiêu Nhã lạnh đi, nước mắt chảy xuống, cô ta nghẹn ngào nói: “Em không có cách nào cả La Hạo, em yêu anh, em không muốn mất anh, em không có cách nào cả…”

Không có cách nào. Ánh mắt La Hạo nhìn vào khoảng không, thở dài một hơi, giọng nói như từ một phương xa truyền đến: “Cô cũng đi đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Ninh Tiêu Nhã khóc lóc rời đi, cô ta không dám chọc giận La Hạo nữa. La Hạo đứng trước cửa sổ bấm số điện thoại của Tạ Kiều. Đây là dãy số sau này anh mới biết nhưng vẫn chưa gọi đến, cũng không ai biết rằng anh đã vất vả kiềm chế mình để không gọi đến. Quả nhiên không gọi được, anh liền gửi tin nhắn, cũng không biết đã nhắn bao nhiêu tin, đến khi anh ngẩng đầu thì phát hiện ra phố đã lên đèn.

Tay Lương nhã nhặn ngồi đối diện Phan Đông Minh, nói cho hắn những manh mối đã điều tra được trong thời gian ngắn nhất, lúc Phan Đông Minh ngẩng đầu, anh ta liền cười: “Trước mắt chỉ có thể nói với cậu thế thôi, nhưng mà đừng ôm kỳ vọng quá lớn, trực giác của tôi nói rằng cô ấy không ở thành phố nữa. Các anh em của tôi đang tìm ở các cửa khẩu, chỉ cần không phải lên trời xuống đât, tôi cam đoan sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho cậu.”

Phan Đông Minh trầm mặc gật đầu, chợt nghe tay Lương nói: “Có điều, cậu có thể đi hỏi trước bạn bè của cậu. Gặp người liên lạc điện thoại cuối cùng này đi, mọi manh mối sẽ đều liên quan đến cậu ta.”

Phan Đông Minh mệt mỏi dựa vào sofa, thấp giọng nói: “Cảnh Sinh, cảm ơn anh.”

Tay Lương cười cười: “Giữa chúng ta mà còn phải khách sáo vậy sao?” Anh ta nhìn vào ảnh tư liệu của Dương Quần rồi nói: “Nếu không thì thế này đi, cậu không cần ra mặt, người này giao cho tôi, tôi sẽ giải quyết. Muốn lấy thông tin từ miệng một người nào đó, so với cậu, tôi có nhiều biện pháp hơn đấy.”

Phan Đông Minh nhắm chặt mắt, day day trán, cuối cùng xua tay: “Thôi đi Cảnh Sinh, đừng gây phiền phức cho tôi, đừng động đến người này, tôi có thể xử lý được.”

Tay Lương nhẹ nhàng cười: “Tốt lắm, nếu thật sự không giải quyết được, cậu biết có thể tìm tôi ở đâu mà.”

Lúc Phan Đông Minh đến tìm Dương Quần, tên kia còn đang ở nhà hối hận không thôi, buồn khổ vò tóc.

Từ Thiên Tân trở về, anh cảm thấy mình rất vĩ đại, giải thoát được cho một cô gái sầu khổ, hóa giải được mâu thuẫn của bạn bè. Không phải hai người kia vì Tạ Kiều mà cách lòng sao, mà dù sao cô gái kia cũng không vui, cho cô ấy biến mất đúng là vẹn cả đôi đường. Càng nghĩ anh càng cảm thấy mình thật cao thượng, tư tưởng thông suốt, làm được chuyện tốt, trong lúc ngủ vẫn còn cảm thấy thư thái. Nhưng đến buổi tối hôm sau anh liền mất ngủ, bồn chồn nghĩ, Tạ Kiều vốn đơn thuần lại hơi ngốc, người khác nói gì cô đều tin, lại thêm gương mặt xinh đẹp, ngộ nhỡ lúc lên tàu bị bọn buôn người nhìn trúng thì đúng là không thể thú vị nổi, nếu bị lừa bán đến vùng rừng núi thâm sâu thì phiền rồi. Anh lại càng bất an hơn. Cô hồ ly này không hề có tin tức gì, ngày thứ ba sau khi tiễn cô đi mà cô vẫn chưa gọi điện cho anh, quả thật khiến anh đứng ngồi không yên, đi làm cũng không còn tâm tư nữa, ăn cơm không thấy vị, ngay cả đi toilet cũng chán nên anh bắt đầu bị táo bón. Dương Quần lại nhíu mày vò tóc, trong lòng oán hận nghĩ: Con bé này, ngồi tàu hỏa đi mặt trăng chắc, sao ba ngày rồi mà vẫn không có tin tức gì, chẳng phải ngàn dặm xa xôi mà lại không thể cho tôi một mẩu tin sao, hay là bị bán đi thật?

Sáng sớm hôm sau anh bắt đầu gọi điện thoại, không gọi được, lại liên hệ với quản lý tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng anh đưa cho Tạ Kiều cũng không thấy sử sụng đến. Anh thật sự trợn tròn mắt, như thể cô gái kia là làn khói phóng qua anh, chỉ chớp mắt là không thấy đâu.

Lại thêm hai ngày nữa, vẫn không có tin tức của Tạ Kiều. Sự sốt ruột tra tấn anh đến phát điên, khi ở nhà, đến cơm nước cũng không buồn nhớ đến. Lần này Phan Đông Minh tìm đến cửa nhà, từ mắt mèo nhìn ra thấy Phan Đông Minh, anh oặt người dựa lên cửa, một tay tóm chặt áo trước ngực, một tay làm dấu thánh giá, thì thào nói: “Lạy Chúa, lạy thần, con tình nguyện giảm đi hai cân, trăm ngàn lần đừng để gã kia nói cho con biết rằng cô ấy đã bị bán đi thật,”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.