Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 78: Chương 78




Hắn trả hết những món nợ nghiệt ngã, liệu có thể đến tới bờ niết bàn?

“Không thể nào!”

Trong văn phòng của La Hạo, Ninh Tiêu Nhã cau mày với vẻ không tin. Cô không tin Phan Đông Minh lại tốt bụng đến thế, quá tốt bụng, nếu thế thì đúng là lấy tiền thả sông. Tuy rằng cô và Phan Đông Minh cũng có qua lại, nhưng cô đã nghe nhiều người nói về hắn rồi, hắn là một thương nhân rất có thủ đoạn trong giới bất động sản, con hùm quyền uy…Hơn nữa, có người còn nói hắn “không nhận lục thân”, hình dung về hắn chẳng khác mấy so với súc sinh. Một người như vậy mà lại có thể đem tiền ra cho người khác chơi ư? Thật lạ đời!

Thấy La Hạo ngồi yên không hé răng, Ninh Tiêu Nhã lại lẩm bẩm: “Nhìn vào con ngươi không nhìn lại đi nhìn mí mắt! Khoảng cách giữa người đó với anh, có bắn tám tầm đại bác cũng chẳng đến, lại thêm chuyện chưa bao giờ chắc chắn điều gì, xem ra chỉ là đổi một thủ đoạn khác để chặn miệng anh thôi. Không phải là sẽ không bán mảnh đất đó sao? Anh tin anh ta ư? Sớm bỏ ý nghĩ đấy đi.”

La Hạo vẫn không nói lời nào, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, cũng lầm bầm: “Không đâu, không phải đâu.”

“Không phải là em đa nghi, nhưng anh ta là người tốt sao? Nghe đi ngóng lại, xem người trong giới đánh giá anh ta thế nào đi anh! Anh ta mà lại gấp gáp tạo cơ hội tốt cho anh thế sao? Em không tin đâu.”

Đang nói chuyện, điện thoại nội tuyến bỗng đổ chuông, La Hạo tiện tay bấm nút, thư ký nói: “La tiên sinh, công ty Hằng Cơ của Phan tiên sinh hẹn gặp anh, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến. Lịch trình của anh đã kín rồi, có hoãn lại không ạ?”

“Không, toàn bộ lịch trình hôm nay của tôi hủy bỏ, nếu Phan tiên sinh đến thì mời vào văn phòng.”

Ninh Tiêu Nhã nói với vẻ hoài nghi: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, như tà ấy, không biết anh ta đến làm gì nữa.”

La Hạo đứng dậy, cười cười: “Nói không chừng, người ta đến đưa tiền.”

Ninh Tiêu Nhã cười xùy một tiếng: “Khiếp, nóng sốt nhỉ!”

Lúc Phan Đông Minh đến, La Hạo và Ninh Tiêu Nhã đã đứng chờ ở cửa thang máy. Ai ngờ, thang máy vừa mở ra, bên trong ngoài Phan Đông Minh và thư ký Vương thì còn có hai người đàn ông mặc âu phục đứng sau hắn. Đó là luật sư của Phan Đông Minh và chuyên viên phân tích thị trường. Phan Đông Minh mỉm cười, bắt tay cùng anh: “Không hẹn trước mà đến đường đột thế này rồi. Chiều nay tôi phải đi Thượng Hải, muốn nói chuyện với hai người trước khi đi, lúc này đến vẫn không muộn chứ, không biết La tiên sinh có thể tiếp không?”

Đối với vẻ hài hước của Phan Đông Minh, phản ứng của La Hạo chính là kéo hắn vào văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện: “Biết anh đại giá quang lâm, buổi gặp với Bush em còn phải hủy, anh nói xem có thể tiếp không?”

Hai người cười sang sảng bước vào văn phòng. Phan Đông Minh vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề: “Đề nghị hôm qua anh nói, cậu nghĩ thế nào?”

La Hạo nở nụ cười méo xệch: “Phan tiên sinh à, đăng kí lập công ty không phải trong chốc lát là xong. Còn nữa, công việc với bên La Kiện còn chưa thương thảo xong, anh phải cho em thời gian chứ.”

Cố vấn pháp luật của Phan Đông Minh đứng lên, lấy trong bao giấy công văn một xấp tài liệu, nói với La Hạo: “La tiên sinh, Phan tiên sinh rất có thành ý hợp tác với anh, vì hạng mục này mà Phan tiên sinh đã yêu cầu chúng tôi soạn kế hoạch suốt đêm đấy, có hai phần, anh cứ từ từ xem. Anh cũng biết đấy, những công ty muốn hợp tác với Hằng Cơ rất nhiều, mà Phan tiên sinh lại chỉ chọn bắt tay với anh, thành ý có thiện chí như vậy mà anh còn nghi ngờ gì nữa?”

Phan Đông Minh cười vang: “Cậu ta ấy à, sợ tôi thần kinh nên lấy tiền đánh cậu ta.”

La Hạo vội xua tay, “Không không, em không nghi ngờ, chẳng qua là bị một đĩnh bạc khổng lồ rơi trúng đầu nên hơi hồ đồ, còn chưa hoàn hồn lại được.”

Phan Đông Minh đứng dậy, bắt tay với La Hạo, khẩu khí rất nghiêm túc: “La Hạo, từ nhỏ đến lớn chúng ta cũng coi như là hiểu nhau, hơn nữa trong chốn làm ăn, anh cũng gặp chuyện này chuyện kia, nhưng riêng anh thì nhất ngôn cửu đỉnh.”

Lời nói chắc nịch, lại tự dưng được người ta đưa tiền tới, La Hạo còn có thể nói được gì, tuy rằng anh không hiểu lắm về chuyện làm ăn của Phan Đông Minh. Rõ ràng là lô đất đó có thể đem lại cho hắn một khoản lớn nhưng hắn lại vô duyên vô cớ giúp đỡ anh, vừa làm cho anh bớt được một khoản kếch xù với ngân hàng, vừa cho anh mượn danh nghĩa Hằng Cơ để phô trương thanh thế. Đây không phải là đĩnh bạc trên trời rơi xuống thì là gì?

Phan Đông Minh kiên quyết không cho La Hạo đi tiễn hắn, cuối cùng La Hạo đành phải bảo Ninh Tiêu Nhã đưa hắn đi. Bước ra khỏi đại sảnh, ngoài cửa đã có mấy chiếc xe đang chờ. Lúc Phan Đông Minh lên xe, Ninh Tiêu Nhã bỗng nói: “Anh ba”. Phan Đông Minh ngoảnh lại, Ninh Tiêu Nhã nói: “Anh ba, tuy rằng em không biết anh làm như vậy là có ý gì, nhưng vẫn muốn cảm ơn anh.”

Phan Đông Minh trầm mặc một hồi lâu rồi mới cười và nói một câu như của một vị sư, khiến Ninh Tiêu Nhã mơ hồ: “Tiểu tứ, em có biết “ba la mật đa” là gì không?”

Phan Đông Minh ngồi vào xe rồi rời đi. Ninh Tiêu Nhã xoa xoa mũi rồi trở lại văn phòng La Hạo. La Hạo đang cẩn thận xem chỗ tài liệu của Phan Đông Minh, tâm tình đang rất hưng phấn. Kế hoạch của Phan Đông Minh rất tỉ mỉ, khiến La Hạo đã bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh tươi sáng. Ninh Tiêu Nhã không hé răng nửa lời, ngồi xuống trước màn hình máy tính. Tâm tình La Hạo đang rất tốt, anh đặt tài liệu xuống, bước đến gần và nói: “Xem gì đấy?”

Ninh Tiêu Nhã hơi suy nghĩ, chỉ vào màn hình và nói: “La Hạo, anh có biết “ba la mật đa” có nghĩa là gì không?”

La Hạo nở nụ cười: “Em không có việc gì làm, định chơi thiền với anh hả?”

Ninh Tiêu Nhã lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Vừa rồi anh ba hỏi em, có biết “ba la mật đa” là gì không.”

La Hạo nhìn Ninh Tiêu Nhã đang cố tìm câu trả lời, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ba la mật đa nghĩa là “độ”, tức là đưa qua sông, qua khỏi bờ của cõi sinh tử để đến bờ niết bàn. Điều này chỉ ra rằng, trong tam giới chúng sinh, bởi tà niệm tà tâm mà tạo nghiệp, cho nên không thể luân hồi. Nghiệp tạo thân, tà tâm tạo nghiệp, người tạo nghiệp sẽ gặp trái đắng trong cõi nhân sinh, cho nên ra đời lại gặp quả báo khổ đau, trừ phi tu tâm tích đức, nếu không chẳng bao giờ dừng lại được, mãi mãi chìm trong biển sầu muộn…Chuyện này…” La Hạo thì thào nói: “Đúng là, rối tinh rối mù.”

Tối nay Dương Quần làm chủ, mở tiệc chiêu đãi bạn bè khắp nơi, bởi vì anh lại mới ngoắc được một cô em xinh đẹp. Lúc anh gọi điện cho La Hạo, họ đã đến câu lạc bộ rồi. Dương Quần uống rất nhiều, ngồi bên cạnh quầy bar náo nhiệt, dựa vào người Tân Thiếu, “Phan Đông Tử cũng đến Thượng Hải rồi, cậu làm nô tài cho người ta, sao còn chưa đi theo hả?”

Tân Thiếu nhìn cô gái đang uống trà sữa ở bên cạnh, nói: “Hứ, mình bảo này, có phải cậu nhận nhầm người không, em gái của cậu đang ở bên kia kìa.”

“Đũng quần mình đang căng lắm đây.”

Tân Thiếu bật cười, “Cậu có thể đừng thô bỉ như thế được không, người ta chỉ là một cô bé thôi đấy, lúc nói chuyện chú ý một tẹo đi.”

Dương Quần quay đầu nhìn cô gái vẫn im lặng lại chỉ mỉm cười từ nãy giờ, mãi sau mới nói: “Này, vẻ mặt gì đấy, hả? Mình quen cậu sao?… Nói nhỏ thôi, sao không học tập Tạ Kiều đi, phải thuần khiết, dịu dàng.”

Tân Thiếu đẩy anh ra, “Ông bạn say à?”

Dương Quần cười hì hì, lại sấn đến ôm anh, “Chắc cậu cũng nghe nói rồi, Phan Đông Tử cầm súng dí vào đầu. Nhưng, nhưng còn Tạ Kiều…giờ mình cũng không gặp Tạ Kiều.”

Tân Thiếu nhăn nhó nhìn về La Hạo ở phía sau, chỉ nghe chứ không lên tiếng, anh vội véo Dương Quần một cái. Dương Quần phản ứng chậm chạp, chụp lấy tay anh rồi chỉ thẳng vào mắt, “Còn véo nữa là mình đấm cậu đấy.”

Tân Thiếu bĩu môi với anh một cái, Dương Quần mới quay đầu lại, vừa thấy La Hạo nhảy xuống từ chiếc ghế chân cao thì cợt nhả nói cười: “Anh bạn, đến muộn nhá, phạt anh một chai XO, mau uống đi.”

La Hạo cười, để mặc anh ôm đến cạnh quầy bar. Dương Quần kéo cô gái bên cạnh đến, nói với La Hạo: “Giới thiệu một chút, em gái này học Ngoại ngữ Bắc Kinh, là đàn em của em, tên là gì nhỉ?”

Cô gái gật đầu, cười với La Hạo, “Chào anh, em tên là Vương Bình.”

“Đúng đúng, Vương Bình, đây là bạn anh, em gọi là “anh” giống anh là được rồi.”

La Hạo mở to mắt nhìn Vương Bình, cũng hơi gật đầu nhưng không nói gì, trong lòng thì hơi chộn rộn. Vương Bình có mái tóc rất dài, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, hơi gầy, dong dỏng cao, thấp thoáng có dáng dấp của Tạ Kiều trước kia, chỉ có điều, khuôn mặt có trang điểm.

Dương Quần buông Vương Bình ra và nói: “Mấy anh em anh còn có chuyện phải nói, tạm thời không tiện, em ra chơi trước đi.”

Vương Bình gật đầu, đi vào sàn nhảy.

Lúc này La Hạo mới lên tiếng: “Vừa rồi cậu nói Đông Tử làm sao cơ?”

Dương Quần xoa xoa mặt, “Tạo phản, nhưng chắc Tạ Kiều cũng khổ rồi.”

Mấy người đều bắt đầu rơi vào trầm mặc, La Hạo uống vài ly rượu rồi lại hỏi: “Tạ Kiều làm sao?”

Dương Quần cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt. Tân Thiếu tiếp lời: “Haiz, còn gì ngoài chuyện kia nữa. Quan hệ của Đông Tử với Tạ Kiều bị phát hiện, thế là bị anh hai Phan chơi quy tắc ngầm.”

“Quy tắc ngầm?”

“Thì…thì…hình như là…cầm tiền bỏ đi…”

Tân Thiếu còn chưa nói xong, Dương Quần đã chồm dậy, tóm lấy cổ áo anh, quát lên; “Tạ Kiều không phải loại người như vậy! Cậu mà còn luyên thuyên là mình đánh cậu đấy.”

Tân Thiếu đẩy Dương Quần ra, cũng buồn bực, “Không phải là mình luyên thuyên, mình cũng tìm người dò hỏi, là nghe người khác nói thôi.”

La Hạo hít một hơi thuốc rồi hỏi: “Cậu dò hỏi ai?”

“Em có thằng bạn làm ở chỗ anh hai Phan, cũng chỉ muốn nhờ nó hỏi hộ một câu, câu trả lời là như thế đấy, em không thêm mắm thêm muối đâu, có điều em cũng không tin.”

La Hạo trầm mặc rất lâu rồi mới nói: “Hỏi bạn cậu xem hai ngày tới có rảnh không, mời cậu ta đến.”

Cùng lúc đó, ở Thượng Hải, Phan Đông Minh đứng trước khung cửa sổ của một tòa nhà cao tầng, lẳng lặng uống rượu và quan sát cảnh đêm giữa chốn phồn hoa. Nơi này còn náo nhiệt hơn cả Bắc Kinh, đầy tiếng ồn ã, khắp nơi là cao ốc. Thật ra, hắn lại thích Bắc Kinh hơn, mặc dù hơi bụi bặm một chút, nhưng nơi nào cũng mang hơi thở của lịch sử, lại có sức sống của thời đại mới, không giống nơi này, khiến người ta luôn có cảm giác lạnh lẽo. Hắn từng có ý nghĩ đưa Tạ Kiều đến đây, thậm chí hắn đã lên kế hoạch cho mình và Tạ Kiều. Nhưng hiện tại, cô đang một thân một mình ở nơi nào, hắn chỉ có thể cô đơn ngơ ngẩn trước khung cửa sổ lạnh tanh.

Chiếc điện thoại trên mặt bàn ở phía sau bỗng nhiên rung lên, hắn quay lại cầm lấy, nhìn dãy số rồi nhận máy. Là Viên Lệ Lệ, giọng nói của cô còn dễ nghe hơn lúc trên tivi, dịu dàng lại trong trẻo, lúc nói với hắn luôn kéo dài âm cuối, ai nghe thấy cũng phải nhộn nhạo. Trong điện thoại, cô nàng nói muốn tâm sự với hắn, rằng đã bao lâu không gặp hắn, rắng cô nhớ hắn thế nào, còn nói với hắn câu “Em yêu anh!”. Phan Đông Minh chỉ khẽ cười lạnh hai tiếng nhưng không có ý định phá hỏng ảo tưởng của cô nàng. Không biết là cô nàng uống say hay thực sự nhớ hắn nhưng hắn nghe mà thấy phiền.

Không đợi cô nàng nói xong, Phan Đông Minh liền dập máy, ném lên cửa sổ. Hắn cũng nhớ, cũng muốn, cũng đang nghĩ đến một người con gái. Hiện tại hắn cũng yêu, rất yêu, nhưng lại không có cơ hội nói cho cô nghe ba chữ đó. Trước đây từng có nhiều cô gái nói “Em yêu anh!” với hắn, nhưng hắn thì không, ngoại trừ mẹ ra, hắn chẳng yêu một người phụ nữ nào, hắn chỉ nói là “thích”. Chữ “thích” lúc nào cũng trực sẵn bên miệng, “anh thích em” thế này, “anh thích em” thế kia, nó dễ nói ra như thể cách hắn nói “Ê!” vậy.

Giờ thì hắn hiểu, thì ra yêu chính là cảm giác đau tận xương tủy, như người bệnh đang giãy giụa tìm phương thuốc quý. Nhớ tới Tạ Kiều, hắn lại nhớ đến từng chuyện đã làm cùng cô, nhớ lại quãng thời gian hắn và cô ở tại Tứ Xuyên, nhưng càng nhớ lại chỉ càng đau mà thôi. Tim hắn bắt đầu rần lên cảm giác khó chịu, nỗi đau nhói khó tả cứ lan từ tim đến tứ chi, tựa như có hàng ngàn sợi tơ đen kịt của màn đêm bủa vây lấy hắn, thật nặng nề, thật nhức nhối. Hắn biết mình đã làm nhiều chuyện quá đáng với Tạ Kiều, hắn nhớ tới lời kinh Phật cô đã từng nói. Đến một ngày kia, hắn mới suy nghĩ thấu đáo về nó, hắn trả hết những món nợ nghiệt ngã, liệu có thể đến tới bờ niết bàn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.