Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 8: Chương 8




Tạ Kiều nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ nghĩ ngợi về nỗi lòng mình. Trong lúc mơ mơ màng màng, bỗng cô nghe thấy tiếng mở của cánh cửa điện tử, nỗi kinh hãi này khiến cơn buồn ngủ của cô biến hết, cô vội vàng ngồi dậy căng thẳng nhìn về phía cửa phòng. Vừa nghe thấy tiếng dép lê quệt xuống sàn nhà, Phan Đông Minh liền xuất hiện ở cửa. Ngọn đèn trong phòng ngủ rất mờ, hắn nhìn Tạ Kiều đang ngồi trên giường thì sửng sốt, rồi lập tức cười, “Chưa ngủ? Chờ tôi sao?”

Tạ Kiều xuống giường, đứng yên đó mà chân tay luống cuống, cầm chặt sườn váy không nói lời nào.

Phan Đông Minh bước tới, nâng cằm Tạ Kiều lên. Tạ Kiều bị bắt phải ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hỏi: “Hôm nay chơi vui vẻ không?”

Tạ Kiều cũng không biết nên trả lời thế nào. Cô không dám nhìn vào ánh mắt hắn, chỉ nhìn miệng Phan Đông Minh. Hắn nhếch mép cười rồi cúi đầu hôn Tạ Kiều. Tạ Kiều ngửi thấy mùi hương nước cạo râu thơm mát. Phan Đông Minh hôn đến cổ cô thì nhẹ giọng nói: “À, tắm rồi? Thật thơm. Sao không thay áo ngủ? Tôi bảo họ mua cái mới rồi.” Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Kiều, đưa tay vén mái tóc cô ra sau tai, “Đi xem, ở tủ quần áo ấy.”

Phan Đông Minh xoay người cô rồi kéo cô đến trước tủ quần áo. Tạ Kiều chần chừ trong chốc lát rồi tự tay mở ra, ngơ ngác nhìn một loạt quần áo nữ xuất hiện trong tầm nhìn của cô, rất nhiều, phong phú màu sắc, vẫn còn đính nguyên mác. Phan Đông Minh đứng phia sau nắm lấy eo cô, ngón tay quét qua chỗ quần áo của cô rồi dừng lại trên bộ váy ngủ ren đen trong suốt, sau đó lấy ra đưa cho cô, “Tôi thích cái này.”

Bộ váy ngủ này quá khiêu gợi khiến cô không dám nhìn nhiều, hai dây váy rất mảnh, trước sau đều khoét cổ chữ V, mặc lên người như thể không mặc vậy. Tạ Kiều ôm lấy cái váy, trống ngực dồn thùm thụp. Cô còn đang do dự xem nên nói rõ với Phan Đông Minh thế nào thì hắn đã kéo cô đến phía giường lớn. Hắn ngồi xuống nhìn Tạ Kiều đang đứng trước mặt, “Mặc vào, tôi nhìn xem.”

Rốt cục Tạ Kiều cũng cố lấy dũng khí, dè dặt nói: “Phan tiên sinh, tôi trả tiền lại cho anh, tôi, tôi…” Dứt lời nước mắt cô liền chảy xuống.

Phan Đông Minh nhìn Tạ Kiều, trên mặt không có chút biểu cảm nào, một lát sau mới nói: “Mặc vào.”

Tạ Kiều khóc, chậm rãi quỳ dưới chân hắn, “Phan tiên sinh, thật sự, buông tha cho tôi đi, tôi xin anh.”

Bất thình lình, Phan Đông Minh giơ tay giáng mạnh một cái tát xuống. Tạ Kiều bị đánh nên thét lên một tiếng rồi rạp trên mặt đất. Một phát tát này khiến cô váng đầu hoa mắt, mãi lâu sau cũng không thể động đậy, nằm yên trên mặt sàn lạnh lẽo khóc tức tưởi.

“Mặc vào.” Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại lạnh hơn. Khóe miệng Tạ Kiều đã rớm máu, một bên má nóng bỏng như bị lửa thiêu. Cô vô cùng sợ hãi, trong căn phòng lạnh lẽo này chỉ có hai người họ, cho dù cô bị Phan Đông Minh đánh chết cũng chẳng có người đến cứu. Nỗi tuyệt vọng như nước biển nhấn chìm cô, rốt cục cô cũng chậm rãi đứng lên, vừa rơi nước mắt vừa cởi váy trên người.

“Cởi hết.”

Vẻ mặt Phan Đông Minh vẫn không có chút thay đổi, không nhìn ra vui giận gì. Hắn chỉ nhìn đôi mắt đang nhỏ lệ của Tạ Kiều, ánh mắt kia quá lạnh, như mũi dao đầy chết chóc.

Tạ Kiều chỉ mặc nội y đứng trước mặt Phan Đông Minh, cảm giác nhục nhã ùn ùn kéo đến cho tới khi Tạ Kiều phải thở gấp, thế nhưng, còn thêm nỗi tuyệt vọng, sợ hãi, nhục nhã. Người đàn ông này dùng lưỡi dao sắc bén nhất thế gian này, từng chút từng chút một gọt đi tôn nghiêm của cô. Phan Đông Minh có chút mất kiên nhẫn liên đứng lên, Tạ Kiều sợ hãi nhắm hai mắt, lại đưa tay sờ sờ nút cài áo lót sau lưng, chuỗi lệ lăn dài trên hai má cô.

Thân thể mảnh khảnh của Tạ Kiều dưới ánh đèn leo lét càng thêm trắng nõn mê người, đôi đùi thon dài, bụng bằng phẳng, bầu ngực cô không lớn nhưng rất tròn, hai đỉnh hồng nhạt mà hút hồn. Phan Đông Minh nhìn cho đến khi yết hầu trượt nhanh. Hắn bước đến, nhặt bộ váy ngủ kia, mặc lên người Tạ Kiều. Màu đen trên làn da trắng mịn càng toát lên một vẻ yêu mị, chất vải trong suốt mơ hồ tôn lên dáng người tuyệt mỹ của Tạ Kiều. Phan Đông Minh không nhịn nổi liền bế Tạ Kiều đặt lên giường. Hắn áp lên cơ thể gần như trần trụi của cô, gấp gáp hôn lên môi Tạ Kiều, khóe môi cô có nước mắt, mang vị mằn mặn.

Kéo một quai váy xuống để lộ ra bầu ngực tròn đầy, Phan Đông Minh cúi đầu ngậm lấy, dùng đầu lưỡi, răng nanh để tra tấn. Tạ Kiều cắn chặt môi, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống tóc mai cô. Đầu nhũ của cô nhanh chóng đứng thẳng trong miệng hắn, Phan Đông Minh tham lam mút mạnh, tay còn lại men theo đường cong tuyệt vời hướng đến giữa hai chân Tạ Kiều. Hắn không cần tốn nhiều sức đã tách được hai đùi Tạ Kiều ra, bàn tay nóng hổi đặt lên nơi riêng tư mềm mại của người con gái, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thân thể run rẩy của Tạ Kiều dấy lên trong Phan Đông Minh một loại khoái cảm chưa từng có. Trong miệng ngọt ngào, trong tay mềm mại, cô gái này tựa như một thanh socola ngọt đến ngấy. Hắn dùng ngón tay đưa vào thân thể Tạ Kiều, đổi lấy là sự hoảng sợ và giãy giụa của cô. Hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Kiều đang vô cùng thống khổ, hổn hển nói: “Kiều Kiều, không trách được La Hạo bị em làm cho thần hồn điên đảo, em đúng là tiểu hồ ly.”

Trong đầu Tạ Kiều trống rỗng, trong mắt ngoại trừ lệ cũng chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, thê lương. Cái tên La Hạo lọt vào tai cô, cô chỉ biết không thể như vậy được, cô phản kháng, khuôn mặt rạng ngời của La Hạo hiện lên trước mắt cô, người đàn ông kia đang dùng ý cười cô thích nhất mà nhìn cô, anh nói: Em muốn hôn anh cũng không phải khóc chứ.

Cô bắt đầu ra sức giãy giụa, kêu khóc, lấy tay xé áo Phan Đông Minh. Cô nghe thấy tiếng cúc áo rơi xuống. Giờ phút này cái cô hy vọng xé được không phải là quần áo hắn mà là con người hắn, cô hận gã đàn ông đã mang lại cơn ác mộng vô tận cho cô; hắn dùng đôi tay đầy tội ác kia xé nát tình yêu của cô, cũng xé bỏ sự tôn nghiêm đáng thương còn sót lại của cô. Ngón tay Phan Đông Minh còn đang trong thân thể cô, hắn dùng toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên cô. Tạ Kiều hận đến tột độ, há miệng cắn lên vai hắn, lấy tay cào lên mặt và cổ hắn. Cô không biết chính mình nên làm thế nào, chỉ biết rằng nhất định cô phải phản kháng, phải chống cự. Hai chữ La Hạo vẫn điên cuồng nhảy nhót trong lòng cô. La Hạo, La Hạo, cô yêu người đàn ông này, anh có thể tha thứ cho cô không, có thể vẫn yêu cô không? Cho dù tất cả chỉ là ác mộng, nhưng có thể không tỉnh lại được sao? Cô không rõ vì sao mình lại muốn như vậy. Cô hận chính mình, thật đúng là ngu xuẩn, là chính cô đã tự tay đánh mất hạnh phúc của mình. La Hạo, cô có thể gọi tên anh, cô không biết chính mình có thật sự gọi lên hay không. Phan Đông Minh ở phía trên hơi dừng lại một chút, sau đó lại càng tra tấn điên cuồng hơn.

Sự giãy giụa dữ dội của cô càng khiến Phan Đông Minh hưng phấn, nỗi đau đớn truyền đến từ bả vai càng kích thích hắn trở nên như một con thú giống đực mang ham muốn chinh phục. Thân thể hắn chấn động mãnh liệt, như hạt sương sớm chòng chành trên lá sen, đôi mắt cũng có đôi phần run rẩy. Bầu ngực mềm mại tuyệt mỹ như một đóa hoa kỳ lạ, mang theo vẻ đẹp bất ngờ khiến hắn không kịp phòng bị mà đắm chìm. Người con gái dưới thân thật đẹp, nhưng sao cô lại gọi tên La Hạo chứ, hắn tức giận, hắn đối với phụ nữ đáng phải như bông hoa quý hiếm, còn các cô nàng phải như ong mật mà vây quanh hắn mới đúng. La Hạo ư? Vậy hắn là gì? Hắn thật sự tức giận, ngoại trừ tức giận hắn cũng không biết mình muốn gì nữa. Người con gái này cứ lớn tiếng khóc, giãy giụa, còn gọi tên La Hạo, hắn cực kỳ ghét cái tên La Hạo được gọi ra từ miệng cô. Hắn cúi đầu hung hăng chặn miệng cô lại, khiến cô không bao giờ có thể gọi nổi cái tên làm cho hắn tức giận nữa. Cô đáp lại hắn bằng cách cắn trả, trong miệng có vị máu, cũng hơi đau, nhưng hắn không muốn dừng lại, như con thiêu thân ngu xuẩn, rõ ràng biết phía trước là ngọn lửa thiêu đốt thân thể nhưng vẫn cố chấp mà lao vào, chờ cho đến khi ngọn lửa ấy diệt đến còn một đống tàn tro thì thôi. Hắn không muốn dừng, chỉ muốn tra tấn cô. Hôm nay trông cô thật xinh đẹp, như một vị thiên sứ nhỏ bé, vậy nên hắn càng muốn bẻ gãy đôi cánh thuần khiết kia, để nhìn cô thống khổ mà vẫn không thể đi đâu được nữa.

Đột nhiên hắn rút ngón tay rời khỏi thân thể cô, bên mang tai có cảm giác nóng rát, miệng hắn vẫn hung hãn hôn, môi, đầu lưỡi, cả cổ cũng phát đau, nhưng cảm giác này đem đến khoái cảm cho hắn. Hắn không thể suy nghĩ gì được, chỉ biết là hắn cần phải tiếp tục nhấm nháp vị ngọt ngào của cô. Một tay hắn tóm chặt tay cô trên đỉnh đầu, một tay tiến vào khoảng cách giữa thân thể của hai người, cởi bỏ thắt lưng, rồi đưa thứ đang đau buốt ra chậm rãi tiến vào cơ thể cô.

Thân thể sau khi bị hắn làm tổn thương không thể phục hồi được như cũ, lại bị tàn nhẫn xé rách ra, đau đến thấu tim gan. Cô giống như một người bệnh vô lực giãy giụa giữa ranh giới sự sống và cái chết, nhưng vẫn là phí công, loại đau đớn này nhắc cô biết rằng Phan Đông Minh đã làm được rồi. Một lần lại một lần, cô bị người đàn ông này liên tục đẩy vào địa ngục, cô chỉ cảm thấy cả người cô đã bị kéo thành hai mảnh. Dòng lệ nối nhau chảy qua tóc mai vào lỗ tai. Cô nhắm mắt lại, thấy trời đầy sao, rồi đột nhiên nó vỡ vụn thành biển tro bụi…

Không biết qua bao lâu, chỉ còn lại tiếng đàn ông thở dốc, chỉ còn lại luật động, nhưng điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Một khúc ca lãng mạn được xướng lên, đó là nhạc chuông cô đã đặc biệt cài cho La Hạo, mà anh cũng như vậy. Rốt cục cô vẫn nhắm chặt mắt lại.

Nhất thời Phan Đông Minh mở mắt ra, bỗng nhiên hắn phát hiện mình vẫn đang che kín miệng Tạ Kiều. Hơi thở nặng nề của hắn phả lên mặt cô, nhìn cô bị lệ tẩy trong đôi mắt, chiếu ra khuôn mặt hắn. Thật thỏa mãn! Bên môi hắn gợn một nụ cười, nhưng hắn hỏi: “Là La Hạo?”

Tạ Kiều đã như không còn linh hồn nữa. Hắn bắt đầu tức giận, lại cười lạnh: “Tôi có điểm thông cảm với La Hạo, em hệt như con cá chết không có phản ứng, thật sự là khiến người ta mất khẩu vị. Lúc cùng nó làm tình, em cũng có biểu hiện như vậy sao? Nhìn nó si mê em tới cỡ đó, tôi còn tưởng em rất cừ, thì ra mùi vị gian tình cũng chẳng có gì mấy.”

Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng, Phan Đông Minh chưa thỏa mãn nhưng hắn rút thân mình ra rồi vào phòng tắm. Tạ Kiều chuyển tầm nhìn về phía điện thoại của mình trên sofa cách đó không xa, chắc chắn là La Hạo gọi tới để hỏi tình hình của cô bạn cùng phòng. Ôi, sao cô có thể đáng xấu hổ đến vậy, sao cô có thể hết một lần lại một lần lừa anh, sao có thể yêu anh như vậy…

Điện thoại vang lên hai lần, cuối cùng yên lặng. Phan Đông Minh từ nhà tắm ra trong tình trạng khỏa thân, nhìn Tạ Kiều vẫn nằm trên giường với nguyên tư thế cũ, lại nhìn điện thoại của cô, cuối cùng đến lấy điện thoại ra xem. Hắn ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười lạnh: “Sao không nhận điện thoại? Vừa rồi không phải là em vẫn gọi tên nó sao, cho em một cơ hội, gọi cho nó đi, cho em nghe giọng nói của nó.”

Hắn đến bên giường, ngồi xuống rồi nhét điện thoại vào tay Tạ Kiều, nói: “Nói với nó, em đang ở cùng tôi.”

“…Không, anh đã đồng ý với tôi rồi.” Giọng nói khàn khàn tuyệt đối không giống của cô, cô dùng sức nắm lấy di động, chịu đựng nỗi đau trong lòng, cũng kìm chế nước mắt lại. Cô thật sự thấy lạ, máu chảy nhiều sẽ chết, mà sao nước mắt chảy nhiều lại không chết đi.

Phan Đông Minh chợt cười, nhưng trong ánh mắt hắn, một chút ý cười cũng không có, hắn nói: “Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.