Nghìn Kế Tương Tư

Chương 9: Chương 9: Hoàng tước theo sau




Mưa thu ở Giang Nam thật dai dẳng, là nước mắt ông trời thay em khóc than. Nhìn thấy cái bóng trắng của đóa hoa bạch ngọc nở rộ dưới mưa trong đôi mắt của chàng, nhưng em đã tự tay vặt lá bẻ cành…

Đỗ Hân Ngôn rất khâm phục Thẩm Tiếu Phi. Rõ ràng là kế hoạch của nàng rất thành công.

Tháng chín cúc vàng cua béo.

Những năm trước cứ vào dịp này, Đỗ Hân Ngôn đều hẹn Đinh Thiển Hà đến Túy Tiên Lầu trong thành nếm món cua béo. Năm nay, người đi bên cạnh Đinh Thiển Hà lại là Cao Duệ.

Đỗ Hân Ngôn cũng không giận, ngày hôm sau bao toàn bộ Túy Tiên Lầu. Chàng biết Đinh Thiển Hà sẽ đến.

Khi Cao Duệ dẫn Đinh Thiển Hà đến đây, bị Đỗ Hân Ngôn chặn lại.

Đỗ Hân Ngôn đứng dựa ở lan can lầu hai, không để ý đến thân phận của Cao Duệ, ngông cuồng lớn tiếng: “Thiển Hà muốn đến ăn, tùy ý. Người khác thì xin thứ lỗi, tại hạ không tiếp đón”.

Cao Duệ đứng ở bên dưới, mặc mãng bào màu bạc vô cùng uy vũ. Khuôn mặt không hề tức giận, dường như việc đường đường Tam hoàng tử lại bị ngăn lại ở bên ngoài không hề là một việc mất mặt.

Đinh Thiển Hà cảm thấy bối rối, nhưng vẫn nghênh mặt mắng Đỗ Hân Ngôn: “Tiểu Đỗ, huynh điên rồi à? Chúng ta từ nhỏ thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt đẹp, muội cũng thích huynh. Nhưng giờ muội đã phát hiện ra những điều không giống thế, đó là một thứ tình cảm khác, huynh hiểu không? Muội chỉ thích huynh như đại ca của mình thôi!”.

Nếu là những cô nương khác, chắc không thể nói ra những lời này. Chỉ có Đinh Thiển Hà nói và nói rất hùng hồn. Khi nàng nói những lời này, hai mắt như ánh lên ngọn lửa, hừng hực dũng khí và cả sự tức giận. Áo của nàng cũng như đỏ thêm, nhất thời khiến Đỗ Hân Ngôn thất thần, cảm thấy hổ thẹn không nói nổi thành lời.

Cao Duệ nhìn chằm chằm Đinh Thiển Hà, rồi đột nhiên nắm chặt lấy tay nàng, nở nụ cười khiến nàng yên tâm: “Tiểu Đỗ đã bao cả Túy Tiên Lầu, đương nhiên Duệ ta cũng không cố vào. Có điều…”, Cao Duệ đổi giọng, cười với ông chủ quán còn đang hoảng hốt, “Ông chủ có thể mời đầu bếp đến phủ Tam hoàng tử làm món cua say không?”.

Ông chủ không thể đắc tội Đỗ Hân Ngôn, càng không thể đắc tội đương kim Tam hoàng tử, nên nghe thấy những lời này thì vội vàng lau mồ hôi, nịnh nọt: “Xin mời Tam điện hạ cứ về phủ, tiểu nhân lập tức cho đầu bếp đến phủ làm món cua say”.

Đinh Thiển Hà nghe thấy thế cũng cười, dịu dàng nhìn Cao Duệ: “Em biết nhất định chàng sẽ có cách mà!”.

Đỗ Hân Ngôn có là đồ ngốc cũng phải nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Đinh Thiển Hà.

Chàng và Đinh Thiển Hà thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng Đinh Thiển Hà chưa bao giờ nhìn chàng bằng ánh mắt dịu dàng như vậy. Hình dung một cách chính xác thì, từ nhỏ đến giờ Đinh Thiển Hà chưa bao giờ yêu kiều dịu dàng như vậy. Chàng thất thần nhìn nàng hồi lâu, như thể lần đầu gặp nàng. Đỗ Hân Ngôn cười khổ trong lòng, từ trên lầu nhảy xuống, giơ tay chắn trước hai người họ.

“Tiểu Đỗ!”. Đinh Thiển Hà chau mày.

Hai nam tranh giành một nữ ngay giữa phố, trong đó có một người là Tiểu Đỗ Kinh Thành phong lưu nức tiếng, một người là đương kim Tam hoàng tử quân công hiển hách. Người qua đường lặng lẽ vây quanh, không ai dám lên tiếng, nhưng ai cũng tròn mắt dỏng tai để nhìn cho tinh, nghe cho rõ.

Cao Duệ khẽ chau mày. Trong lòng biết rõ Đại hoàng tử Hy và Đỗ Hân Ngôn đều không muốn mình lấy Đinh Thiển Hà. Đỗ Hân Ngôn lỗ mãng chặn ngay trước mặt, rõ ràng là muốn gây sự. Như thế là có thể ngăn được Cao Duệ này hay sao? Cao Duệ buông tay Thiển Hà, ôn hòa nói: “Tiểu Đỗ, huynh có điều gì muốn nói với Thiển Hà thì hãy mời nàng ấy vào phòng trong từ từ nói chuyện. Ban ngày ban mặt giữa đường thế này đừng để nàng ấy khó xử”.

Câu này nói ra, khiến Đỗ Hân Ngôn cảm thấy danh tiếng công tử phong lưu của mình đã biến thành công tử vô lại mất rồi.

Đương nhiên là Đinh Thiển Hà càng không chịu nổi tình cảnh này, nàng nói to: “Em chẳng có chuyện gì phải nói với huynh ấy. Tam điện hạ, chàng có còn định mời em đi thưởng cúc ăn cua không? Không đi thì em về phủ đây”.

Cao Duệ mỉm cười khiêu khích với Đỗ Hân Ngôn, tự tay vén màn che kiệu.

Đến lúc này Đỗ Hân Ngôn mới để ý thấy, Đinh Thiển Hà không còn cưỡi ngựa mà ngoan ngoãn ngồi lên kiệu. Chàng quay trở lại Túy Tiên Lầu trong ánh mắt đồng cảm của mọi người.

Đỗ Hân Ngôn nhặt lên một con cua, khẽ kéo nhẹ, bóc sạch chỗ thịt cua béo ngậy từ mai cua, lật mai cua lên, gạch cua vàng ruộm như muốn rớt ra ngoài. Chấm thịt cua vào giấm gừng đưa lên miệng, tươi ngon không sao tả xiết, lại uống thêm một ngụm rượu ấm, cảm thấy thật sung sướng.

Ông chủ và tiểu nhị hầu hạ trong quán đều rất thông cảm với chàng. Rượu hết lại đưa lên, cứ như là hôm nay Tiểu Đỗ Kinh Thành mà không say vì tình thì thật là không phải.

Đỗ Hân Ngôn ăn hết hơn mười con cua, uống hết ba cân rượu Hoa Điêu, ợ một cái rồi hỏi: “Ta đã say chưa?”.

Ông chủ quán nhìn chàng, áo xanh dính rượu, ố vàng gạch cua, ánh mắt mơ màng, hình như là đã say.

“Say hả? Ta chưa say! Mang tiếp rượu lên đây!”.

Đã uống, uống luôn đến lúc mặt trăng lên đến đỉnh trời. Ông chủ thở dài nghĩ, chắc chắn chàng ta đã say thật rồi, bảo tiểu nhị lên giục Đỗ công tử về nhà.

Hai mắt Đỗ Hân Ngôn vằn đỏ, chàng cầm một nắm đũa phóng ra, xuyên qua vạt áo tiểu nhị dính chặt cậu ta vào tường, Đỗ công tử hừ một tiếng: “Lắm lời!”.

Ông chủ quá kinh hãi, xé nát cả áo tiểu nhị mới lôi được cậu ta ra khỏi tường, rồi lại đích thân xuống bếp làm tiếp thức ăn mang lên bàn. Ông chủ mở nút bình rượu Hoa Điêu đã cất kỹ bao lâu nay, nói rất to: “Tiểu Đỗ Kinh Thành nhất định phải uống cho say! Tỉnh dậy mới quên được Đinh cô nương!”.

Hai mắt Đỗ Hân Ngôn lờ đờ, chàng cười ha ha, rồi một tay đập vỡ vò rượu quý: “Không uống nữa!”.

Ông chủ thất kinh. Lại thấy Đỗ Hân Ngôn đứng dậy, xé vạt áo xanh cuộn lại, nhúng vào rượu đỏ vừa ngâm vừa viết:

“Bình sinh chỉ yêu hoa sen[1] thơm

Nào biết hoa cúc vàng

Đâu hay thanh mai vô tội

Để khi người đi nơi khác

Muốn bay lên trời,

Tìm tiên

Đứt từng khúc ruột

Không thấy giai nhân

Lẻ loi một bóng

Biết mình mê muội hão huyền.

Tiểu Đỗ Kinh Thành viết khi say”.

[1] Hoa sen còn gọi là hà hoa, chữ hà trong tên của Thiển Hà.

Ngày hôm sau, người người trong kinh thành đều biết Tiểu Đỗ say vì tiểu thư Thiển Hà nhà họ Đinh, họ lũ lượt kéo nhau đến Túy Tiên Lầu để thưởng thức những lời từ đáy lòng của kẻ say tình say rượu đang bay múa trên bức tường. Họ thở dài cho Tiểu Đỗ, trách cứ Đinh Thiển Hà bỏ thanh mai dựa quyền thế phụ tình bạc nghĩa.

Tiếu Phi nhìn chằm chằm vào bức tường. Nét chữ đậm nhạt khoáng đạt của người giỏi thư pháp, nàng ngắm mãi một lúc mới nói với Yên Nhiên: “Cứ làm theo lời ta!”.

Đến khi nàng rời đi, bức tường chữ màu đỏ đã được phủ lên một lớp vàng mỏng. Trong ánh mặt trời rực rỡ, bức tường trở nên chói lọi, lóa mắt người qua đường.

Yên Nhiên vẫn không hiểu tại sao phải làm vậy, Tiếu Phi chỉ cười nhạt: “Chàng sẽ không có cơ hội phá hoại việc của Đinh tiểu thư và Tam điện hạ, ta muốn cho chàng ta biết rằng, dù là khắp thành đồn đại, nhưng sẽ chẳng có gì trường tồn mãi dưới sức hấp dẫn của quyền thế và tiền tài”.

Yên Nhiên vẫn không hiểu.

Chỉ chưa đầy hai canh giờ sau, Túy Tiên Lầu đã đại loạn.

Bức tường không còn một chữ. Chỉ còn lại vô số vết dao cắt, vết móng tay và vết bẩn. Lúc này Yên Nhiên mới hiểu ra, tiểu thư nhà mình không muốn thấy chàng lưu thư dốc tâm tình với người con gái khác, chỉ mong phá đổ bức tường, nhưng lại sợ người ngoài cười chê, nên mượn tay người đời xóa sạch những nét chữ trên tường.

Đỗ Hân Ngôn biết chuyện chỉ cười.

Vệ Tử Hạo ngạc nhiên nói: “Đệ không trách Thẩm Tiếu Phi sao?”.

“Trách nàng ta cái gì chứ? Người ta cũng chỉ có lòng tốt, tốn bao nhiêu vàng ròng để trang điểm cho những nét chữ ấy, nhưng vì người đời tham lam, người này khoét một miếng vàng, người kia phải khoét hai, rồi tranh cướp nhau, lấy sạch, cướp sạch”. Đỗ Hân Ngôn nghĩ đến hành động của Thẩm Tiếu Phi, không nén nổi cười.

Không còn cũng chẳng sao, tình cảm thanh mai trúc mã của chàng và Đinh Thiển Hà cũng đã nổi tiếng khắp kinh thành.

Cao Duệ muốn lên ngôi, nếu lựa chọn một vương phi có quan hệ lằng nhằng với người khác cũng không phải một việc hay. Mà Cao Duệ muốn lấy, Minh đế cũng không cho, vì ít nhiều cũng còn để ý đến thể diện của Đỗ Thành Phong. Chủ ý của Đỗ Hân Ngôn chính là, ít nhất cũng có thể ngăn được Cao Duệ lấy Đinh Thiển Hà.

Chàng nhớ tới Thẩm Tiếu Phi, hình ảnh đầu tiên trong đầu chàng chính là Thẩm Tiếu Phi mặt trắng bệch ôm lấy cánh tay trần. Từng chỉ vì một câu thơ mà có thể khiến nàng ta dốc hết tâm sức để đùa giỡn chàng, thì nay, bị chàng xé ống tay áo cợt nhả như thế, chắc Thẩm Tiếu Phi còn muốn giết chàng cho hả giận.

Bỗng hai mắt Đỗ Hân Ngôn sáng trưng, chàng nhìn Vệ Tử Hạo một lượt từ trên xuống, rồi nói: “Tử Hạo, ta bỗng phát hiện ra, thực ra huynh khá đẹp trai”.

Vệ Tử Hạo vuốt cằm, tỏ vẻ đắc ý: “Đến giờ đệ mới phát hiện ra sao? Trên giang hồ không ít người ái mộ Vệ Tử Hạo này đâu”.

Vệ Tử Hạo không thanh tú như Đỗ Hân Ngôn, mắt to mày đậm, khí thế hiên ngang. Chàng ta uống một ngụm rượu lấy hứng: “Ta và Vô Song cùng một mẹ sinh ra, Vô Song nhà ta đẹp như thế, đại ca của Vô Song cũng đâu kém cạnh gì?”.

“Nói rất đúng. Tử Hạo, huynh vì báo thù mà kết giao với ta. Có thật là huynh có thể hy sinh mọi thứ không?”. Đỗ Hân Ngôn vừa cười vừa nói.

Lời nói của Đỗ Hân Ngôn khiến Vệ Tử Hạo sững lại, chàng ta buồn rầu đặt bát rượu xuống, nói: “Ta đã đưa cả Vô Song vào phủ Tam hoàng tử, thì còn sá việc gì?”.

Nhìn qua cửa sổ, ngoài vườn mấy chậu hoa cúc đang nở vàng rực. Người mang áo giáp vàng chơi kinh thành[2]! Đỗ Hân Ngôn lại nghĩ đến cảnh tiêu điều khi mùa đông đến. Chàng mỉm cười nói: “Ta biết thù nhà chưa báo, Vô Song lại đang ở phủ của Tam hoàng tử, huynh chẳng thể nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường. Huynh cũng đã biết tình thế hiện nay, uy danh của Cao Duệ trong quân đang tăng cao, hắn ta lại vừa cứu được Đinh Phụng Niên. Thiển Hà từ chiến trường trở về, đang cực kỳ ngưỡng mộ Cao Duệ”.

[2] Tết Trùng Cửu ngày chín tháng chín, cũng là tết thưởng hoa cúc của người Trung Quốc. Câu thơ trên trích từ bài thơ Cúc Hoa của Hoàng Sào: “Chờ thu tháng chín về nơi. Hoa ta nở rộ hoa người tàn phai. Trường An hương ngút ngập trời. Người mang áo giáp vàng chơi kinh thành”. Hải Đà phỏng dịch.

“Đệ muốn nói gì?”. Vệ Tử Hạo có vẻ lờ mờ hiểu ra, nhưng lại không chắc chắn.

Đỗ Hân Ngôn quay lại nhìn Vệ Tử Hạo một lượt, giọng nói đùa cợt: “Huynh cảm thấy dùng mỹ nam kế với Thiển Hà thế nào?”.

“Mỹ nam kế?”. Vệ Tử Hạo cười ngặt nghẽo: “Đệ và Đinh Thiển Hà thanh mai trúc mã, muội ấy đã chán đệ lắm rồi. Cho dù Đỗ đại thiếu gia có là ngọc thụ lâm phong, e là Đinh Thiển Hà cũng chẳng có cảm giác gì”.

Đỗ Hân Ngôn cũng cười: “Đúng thế, ăn mãi một món đến mười năm trời, có thích mấy cũng không muốn ăn tiếp. Không phải là Tử Hạo huynh cũng có bao người mê đó sao? Đệ muốn nói huynh chính là người sẽ thi triển mỹ nam kế với Đinh Thiển Hà”.

Vệ Tử Hạo đang uống rượu, sặc cả lên mũi, ho đến đỏ mặt, lắp ba lắp bắp: “Ta đi? Không phải đệ đã bảo người đệ thích chính là Đinh Thiển Hà sao? Ai lại đi trêu vợ của bằng hữu. Việc này nhất quyết không thể”.

Đỗ Hân Ngôn chau mày, lẩm bẩm: “Không được sao? Thế ai đã tức giận khi nghe nói là đệ muốn lấy Thiển Hà?”.

Vệ Tử Hạo ngây người ra. Chàng chỉ lỡ miệng một lần mà Đỗ Hân Ngôn đã nhìn thấu được chàng sao? Chẳng lẽ tình cảm của chàng lại lộ liễu đến thế? Cái bóng áo đỏ kiều diễm bộc trực của Thiển Hà lại hiện ra trước mắt chàng. Tất nhiên là chàng thích nàng, chỉ là, chàng luôn cảm thấy mình không xứng với nàng. Nàng là thiên kim tiểu thư của Võ Uy bá phủ, còn chàng chỉ là giang hồ lãng tử không nhà. Chàng còn thù nhà chưa báo, không thể nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường.

“Cao Duệ không yêu Thiển Hà, nhưng hắn sẽ lấy muội ấy. Để có sự trợ giúp của Đinh Phụng Niên, chắc chắn hắn sẽ lấy muội ấy. Ta và Thiển Hà cùng lớn lên từ nhỏ, ta hiểu tính cách của muội ấy. Khi đến chiến trường phương Bắc, muội ấy đã bị mê muội bởi cái khí khái anh hùng của Cao Duệ mà không biết đang bị hắn ta lợi dụng. Nếu huynh thích muội ấy thì hãy đưa muội ấy rời khỏi đây, ta không muốn nhìn thấy Thiển Hà cũng bị cuốn vào cục diện này”. Đỗ Hân Ngôn nói xong, bình tĩnh nhìn Vệ Tử Hạo.

Trong lòng Vệ Tử Hạo cũng đang đấu tranh dữ dội. Đương nhiên là chàng không muốn Đinh Thiển Hà bị gả cho Cao Duệ, nhưng dù có dẫn nàng đi, trong trái tim nàng vẫn không thể có chàng!

“Nếu Cao Duệ lấy Thiển Hà, chắc chắn Đinh Phụng Niên sẽ dốc sức ủng hộ Cao Duệ, cuộc tranh đấu này sẽ ngày càng khốc liệt, kết quả cuối cùng chưa biết sẽ thế nào”. Đỗ Hân Ngôn bổ sung thêm một câu.

“Được”. Vệ Tử Hạo uống cạn bát rượu, chàng biết chàng phải làm vậy. Chàng nhìn thẳng vào Đỗ Hân Ngôn nói: “Tiểu Đỗ, với tình nghĩa của đệ và Đinh tiểu thư, nếu đệ bắt cóc muội ấy, khiến cho danh tiếng của muội ấy bị tổn hại, sau đó lại xin với Đức phi nương nương và cha đệ tác thành, Đinh Phụng Niên sẽ chỉ còn cách gả con gái cho đệ. Đệ làm việc này là thích hợp nhất, tại sao đệ lại không làm?”.

Ánh mắt Đỗ Hân Ngôn trở nên dịu dàng. Vệ Tử Hạo thật lòng thích Thiển Hà, những lúc ở gần Thiển Hà, chàng đã phát hiện ra, sắp xếp như thế là hợp lý nhất. Chàng nháy mắt với Vệ Tử Hạo nói: “Huynh bảo một tri sự lục phẩm đi bắt cóc tiểu thư nhà Võ Uy tướng quân? Ta sợ Đinh Phụng Niên sẽ tố cáo lên tận Minh đế, không tránh được mất quan chịu tội”.

Vệ Tử Hạo nhìn Đỗ Hân Ngôn hồi lâu, ánh mắt cũng rất ấm áp, chàng khẽ nói: “Tiểu Đỗ, quen với đệ bao nhiêu năm nay, ta vẫn không hiểu hết con người đệ. Bề ngoài thì vô tình nhưng kỳ thực rất có tình. Ta cứ tưởng rằng đệ còn lợi dụng cả Thiển Hà, nhưng đúng là đệ thực sự quan tâm đến muội ấy. Ta nói rõ trước, ta chỉ dẫn muội ấy đi một thời gian. Có thể tránh được việc này vẫn là tốt nhất, còn không được, đệ hãy tự chuẩn bị cách ứng phó”.

Sau khi Vệ Tử Hạo rời đi, Đỗ Hân Ngôn đi ra khỏi phòng, đứng hồi lâu cạnh những khóm hoa cúc. Thẩm Tiếu Phi sẽ không thể ngờ đến kết cục này. Nếu Vệ Tử Hạo có thể thuận lợi dẫn Thiển Hà đi, cũng có nghĩa là đã tìm được một lối thoát cho ván cờ này, một cơ hội sống sót trong thế cục này.

Giữa đêm, tiểu thư Đinh Thiển Hà của phủ Võ Uy tướng quân bị người ta bắt đi, Đinh Phụng Niên vội tìm tới phủ doãn kinh thành, cầu cứu Giám Sát Viện Thành Liễm giúp đỡ. Mối quan hệ của Đỗ Hân Ngôn và Đinh Thiển Hà ai ai cũng biết, nên Thành Liễm đã giao cho chàng vụ án này, căn dặn chàng phải đưa được Đinh tiểu thư an toàn trở về.

Đỗ Hân Ngôn nhận nhiệm vụ, mừng thầm trong lòng. Lúc này, chàng vô cùng muốn nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Tiếu Phi.

Mới đó mà đã mười ngày trôi qua, Đỗ Hân Ngôn hy vọng Vệ Tử Hạo đưa Đinh Thiển Hà đi càng xa càng tốt. Trong lòng chàng biết rõ, Vệ Tử Hạo đã trở thành mục tiêu của cả quan phủ và người trên giang hồ. Một mình Vệ Tử Hạo còn dễ xoay sở, đằng này có cả Đinh Thiển Hà, mà e là Vệ Tử Hạo chẳng thể chịu nổi tính cách của nàng ấy, có thể chịu đựng đến mười ngày đã là quá sức rồi.

Điều chàng cần chỉ là Đinh Thiển Hà bị đưa đi, rồi hy vọng chuyện càng lớn càng tốt, để cho Đinh Thiển Hà không còn đủ tư cách làm dâu hoàng thất. Ánh mắt Đỗ Hân Ngôn vô cùng phức tạp, cũng có thể làm thế là không công bằng với Đinh Thiển Hà. Nhưng nghĩ lại, nếu cứ để nàng ấy bất chấp tất cả để lấy một người không yêu mình như Cao Duệ, thì tương lai của nàng ấy còn đau khổ hơn nhiều. Nghĩ tới đây, Đỗ Hân Ngôn lại khẽ thở dài.

Lại đến tháng mười lá phong đỏ rực. Trên nền trời xanh lá phong đỏ sẫm như ai thắp lửa, phủ dày trên núi đẹp như bức tranh gấm thêu. Cao Duệ và Tiếu Phi đang thưởng phong ở đình Lâm Phong trên núi Lạc Phong. Bất giác Tiếu Phi lại nhớ đến giờ này năm ngoái còn đang trêu chọc Đỗ Hân Ngôn. Tiếng tiêu năm ngoái lại ngân nga trong lòng nàng, uyển chuyển bay bổng. Nàng cúi đầu nhìn cây đàn trên bệ đá, ngón tay lướt trên dây đàn, khúc Cổ sát u cảnhmột lần nữa lại tuôn trào như nước.

Lá phong rơi xào xạc, gió núi mát mẻ, vạt áo trắng của Tiếu Phi như sương như khói, như muốn bay lên cùng gió. Nàng nhìn về phía biệt viện nhà họ Đỗ ở phía xa, nghĩ tới một câu trong thơ say của Đỗ Hân Ngôn, “Bình sinh chỉ yêu hoa sen thơm”, nghĩ đến Đỗ Hân Ngôn từng nói nàng không bằng một ngón tay của Đinh Thiển Hà, bỗng cảm thấy chán nản. Nàng đẩy chiếc đàn ra, mỉm cười: “Vệ Tử Hạo bắt cóc Đinh Thiển Hà, người của Tam điện hạ lại cứu nàng ta. Đương nhiên Tam hoàng tử phi không thể ai khác ngoài Đinh Thiển Hà”.

Từ khi Đinh Thiển Hà và Cao Duệ trở về từ chiến trường phương Bắc, Tiếu Phi bèn cử người theo sát nàng ta. Lúc đó Cao Duệ còn cảm thấy Tiếu Phi quá thận trọng, cho đến khi Vệ Tử Hạo đêm hôm khuya khoắt đến cướp người mới càng khâm phục dự kiến của Tiếu Phi. Một người cơ trí như thế, nếu quay sang giúp Tiểu Đỗ thì sẽ thế nào.

Hai người họ liên kết với nhau vì lợi ích, cùng lợi dụng nhau. Nếu Tiểu Đỗ có thể đem đến cho nàng tự do, đem đến cho nàng tình cảm chân thành, liệu nàng có quay lại tấn công mình?

Cao Duệ như có suy nghĩ gì, vẻ phòng bị thoáng hiện trong ánh mắt, cười lớn: “Đỗ Hân Ngôn có được trái tim nàng mà không có được sự tương trợ của nàng, là hắn ta không có phúc!”.

Tiếu Phi khẽ than: “Điện hạ, Tiếu Phi chẳng còn hứng thú gì với Đỗ Hân Ngôn nữa rồi. Chúng ta đừng nhắc tới chuyện đánh cược trước kia nữa. Đỗ Hân Ngôn sẽ không bao giờ thích kẻ thù của mình, có hận Tiếu Phi cũng chẳng sao. Điện hạ tưởng rằng Tiếu Phi vẫn nghĩ đến việc có được trái tim của người ta sao? Từ lúc giúp điện hạ, Tiếu Phi đã biết không thể có chuyện này. Chỉ mong sau khi điện hạ thành nghiệp lớn, có thể giữ lời. Không phải lo chuyện cơm áo, có thể làm chủ bản thân mình là tốt rồi”.

Cao Duệ càng hiếu kỳ, dò hỏi: “Chẳng lẽ địa vị thiên kim tướng phủ còn chưa khiến nàng vừa lòng?”.

“Thiên kim tướng phủ là tiểu thư khuê các, mỗi khi ra khỏi phủ lại phải mang mạng che mặt, thật là mất hứng. Sau hội đèn Nguyên Tiêu năm đó, nhờ có sự giúp đỡ của điện hạ Tiếu Phi mới có thể thường xuyên tự do ra ngoài. Điện hạ, mỗi người theo đuổi một thứ khác nhau, cũng có thể với điện hạ, điều này chẳng là gì, nhưng với Tiếu Phi, nó rất quan trọng”. Tiếu Phi đứng dậy mỉm cười nhìn về phía cánh chim ưng đang chao lượn phía khe núi, “Tiếu Phi không muốn bị gả cho một người mình không thích. Càng không thích làm một tiểu thư tam tòng tứ đức suốt đời không ra khỏi cửa. Tiếu Phi chỉ là một người con gái yếu đuối không biết võ công. Tiếu Phi giúp điện hạ, chỉ mong điện hạ có thể đáp ứng tâm nguyện của mình. Tiếu Phi không còn yêu cầu gì khác”.

Cao Duệ im lặng hồi lâu rồi bỗng cười lớn mà nói rằng: “Phi Nhi, chút nữa thì nàng lại lừa được ta”.

Toàn thân Tiếu Phi run rẩy, như không chịu nổi cái lạnh của gió núi. Nàng quay lại nhỏ nhẹ: “Điện hạ quá đa nghi. Cứ nghi ngờ thế này thực là khiến người khác nguội lòng”.

Cao Duệ tiến lên trước một bước, cởi áo khoác khoác lên người nàng, mỉm cười. Nếu không phải hai người họ đều hiểu rõ, người ngoài nhìn vào lúc nào cũng sẽ thấy họ tình thắm ý nồng. Cao Duệ nhìn Tiếu Phi chăm chú, ánh mắt ẩn chứa những âm mưu ác độc. “Phi Nhi, hai chúng ta quá giống nhau. Ta sẽ không cho nàng cơ hội giúp hắn, nàng cũng không có cơ hội đâu”.

Cao Duệ có thể nhận ra sao? Tiếu Phi kinh hãi, nàng nhìn Cao Duệ bằng ánh mắt mơ màng, chỉ nghe Cao Duệ khẽ nói: “Tháng ba Giang Nam cảnh đẹp say lòng, mùa thu đến trời xanh nước biếc. Chỉ tiếc là khi Đỗ Hân Ngôn đến được Giang Nam cũng là ngày phụ thân hắn đầu lìa khỏi cổ. Phi Nhi, nàng nghĩ cách hại chết phụ thân hắn ta, nàng nói xem, hắn ta sẽ đối xử với nàng thế nào?”.

Giọng nói của Cao Duệ dịu dàng như gió. Tiếu Phi khẽ rùng mình, nàng lẩm bẩm nhắc lại lời của Cao Duệ: “Ta nghĩ cách? Hại chết Đỗ Thành Phong?”.

“Tất nhiên. Nàng là người phá vụ án gạo cống Giang Nam, không phải sao? Chỗ gạo lương đó không phải là bán đi lấy tiền, mà là bằng chứng vu cáo Đỗ Thành Phong lạm dụng quyền lực mưu đồ riêng, ăn trộm quân lương mang bán”.

“Nói ra thì có ai tin?! Ông ta là quốc cữu, là chỉ huy sứ nắm binh mã trong thiên hạ!”. Tiếu Phi kinh ngạc nhìn Cao Duệ.

Cao Duệ chậm rãi bước tới trước bệ đá, ngón tay Cao Duệ khẽ chạm vào dây đàn, cây đàn phát ra một tiếng tằng, chói tai như tiếng kiếm rút ra khỏi bao. Lá đỏ khắp trời rực cháy trong mắt Cao Duệ, giọng nói càng thản nhiên, gần như là bị gió thổi bay: “Không tin ư? Chi bằng bây giờ nàng hãy đến hồ Tiểu Xuân ở Giang Nam mà chờ xem, tuy là Vệ Tử Hạo đã trốn đi rồi, nhưng mà vật tùy thân của hắn vẫn đang trong tay chúng ta. Dùng thứ này làm mồi nhử khi Đỗ Hân Ngôn còn chưa liên lạc được với Vệ Tử Hạo, khi nhận được thư nàng sẽ vội đến Giang Nam, nàng không chỉ giết Đỗ Thành Phong, mà còn khiến họ suýt chút nữa còn không được gặp mặt nhau lần cuối. Ta nghĩ, cho dù nàng muốn cứu vãn, Đỗ Hân Ngôn cũng sẽ không tin nàng. Phi Nhi, ta muốn nàng không còn đường lui, chỉ có thể dựa vào mình ta”.

Toàn thân Tiếu Phi như bị ngâm trong băng giá, máu trong người cũng như đông lại. Thế sự biến ảo khôn lường, nàng thật không thể tưởng tượng rằng, khi nàng thay đổi ý định muốn ngầm trợ giúp Đỗ Hân Ngôn, Cao Duệ lại nghĩ ra chiêu độc thế này. Đến lúc đó, nàng sẽ trở thành kẻ thù giết cha của Đỗ Hân Ngôn, nàng sao có thể chịu đựng nổi điều này! Nàng theo dõi Đinh Thiển Hà, một lòng muốn tách nàng ta ra khỏi Đỗ Hân Ngôn. Nàng đã thành công, Cao Duệ sẽ lấy Đinh Thiển Hà, nàng sẽ có được trái tim của Đỗ Hân Ngôn. Nàng không sợ hy sinh Đinh Thiển Hà, không sợ hy sinh bất cứ ai. Để đạt được mục đích, nàng có thể không từ thủ đoạn nào! Đây chính là báo ứng của nàng sao?

Mặt nàng trắng bệch, nàng nhìn Cao Duệ nói: “Điện hạ không thể làm thế!”.

“Muốn đùa với hổ, nàng đã sớm biết hậu quả thế nào!”.

“Kẻ thù giết cha, không đội trời chung! Không, ta sẽ không làm theo ý của điện hạ!”.

“Muộn rồi, Phi Nhi”.

“Tại sao?”.

Cao Duệ nhìn nàng với ánh mắt tối đen như màn đêm, âm u như giếng sâu thăm thẳm, khẽ cười. Vẻ nho nhã dịu dàng lại có chút kỳ dị: “Ta quên mất không nói với nàng, khi ta gặp Gia Luật Tòng Phi trên chiến trường, hắn ta nói không thể quên được Vãn Nhi. Nếu hắn ta muốn trở thành em rể của ta, tất nhiên là ta rất vui khi có được người em rể này. Nàng còn có thêm cả lợi ích này, ta sao có thể thả nàng ra!”.

Tiếu Phi càng kinh hãi. Hôm đó nàng thả Gia Luật Tòng Phi, đã mạo nhận là Tứ công chúa Cao Vãn, nào đâu nghĩ tới việc Gia Luật Tòng Phi lại cảm thấy hứng thú với mình. Nàng hạ giọng: “Điện hạ không thể đưa ta đến với Gia Luật Tòng Phi! Điện hạ, hóa ra điện hạ còn có cả giao dịch riêng với hắn ta?!”.

Tiếng cười của Cao Duệ vang vọng trong không trung, Cao Duệ cười mãi, như đã nhìn thấy điều gì vô cùng hứng thú. Tiếu Phi yên lặng, Cao Duệ tàn nhẫn nói: “Đương nhiên, nàng tưởng rằng chỉ có mình nàng mới nghĩ ra chiêu đó sao? Chẳng qua ta cũng chỉ thuận theo kế sách của nàng và làm cho nó càng trở nên hoàn mỹ mà thôi. Phi Nhi, nếu Khiết Đan muốn cầu thân để tránh chiến tranh, ta tin là phụ hoàng và các đại thần trong triều đều vui mừng mà ủng hộ! Ta có thể hy sinh Vãn Nhi, nhưng nàng lấy gì ra để đánh đổi?”.

Cục diện thay đổi bất ngờ khiến lòng Tiếu Phi dậy sóng. Giờ Cao Duệ đã nói chuyện này với nàng, chắc chắn đã phòng bị việc nàng đánh tiếng báo tin! Nàng khẽ cười nhạt, Cao Duệ tưởng rằng nàng yếu đuối đến mức chỉ có thể dựa vào hắn ta mới thành nghiệp lớn? Nàng im lặng nhặt một chiếc lá phong trên bệ đá bực bội vò nát, nghĩ ngợi hồi lâu mới nói với Cao Duệ: “Điện hạ, không ai có thể uy hiếp được ta đâu. Cả điện hạ cũng thế. Cùng lắm thì ta đi cầu thân. Gia Luật Tòng Phi là đệ nhất dũng sĩ của Khiết Đan, tướng tá cũng không đến nỗi nào. Đến đó làm vương phi cũng không tồi. Ta cần vinh hoa phú quý cơm ăn áo mặc vô lo vô nghĩ, Gia Luật Tòng Phi đều có thể đem lại cho ta. Phong tục Khiết Đan cũng đơn giản, không phức tạp như ở Trung Nguyên. Đa tạ điện hạ đã nói cho ta biết đường thoát này. Ha, ta còn có thể trở thành một vương phi! Sau này điện hạ thành nghiệp đế, ta sẽ mượn tay Gia Luật Tòng Phi để báo thù”.

Nàng thách thức nhìn Cao Duệ.

Cao Duệ khẽ vỗ tay, hâm mộ nói: “Thẩm Tiếu Phi, đúng là ta không nhìn nhầm nàng. Nàng có thể chống lại cả một đội quân. Ta cần có đầu óc của nàng, ta phải nhờ vào nàng để có sự ủng hộ của Thẩm tướng và các quan văn trong triều. Ta còn phải dùng nàng để đạt được hiệp nghị với Gia Luật Tòng Phi, mượn uy danh của Khiết Đan để có được sự ủng hộ của phụ hoàng. Ta sẽ tuyệt đối không cho nàng một cơ hội nào để có thể ở cạnh Đỗ Hân Ngôn. Làm người ai cũng có điểm yếu, chỉ người ích kỷ đến mức nào mới không thể bị người khác uy hiếp. Ta đã từng nghĩ, không thể dùng cha nàng để uy hiếp nàng, nàng không hề để ý đến ông ấy. Ta cũng từng nghĩ, Yên Nhiên và nàng cùng lớn lên từ nhỏ, đáng tiếc là, nàng cũng không hề để ý đến Yên Nhiên. Ta cũng từng nghĩ đến việc lợi dụng Đỗ Hân Ngôn, nhưng nếu không có được trái tim của hắn, nàng thà để hắn hận nàng. Ta nghĩ, chỉ có một việc nàng sẽ không thể không để ý đến… Vương Nhất Hạc!”.

Theo hiệu lệnh của Cao Duệ, giữa rừng phong lặng lẽ xuất hiện một nam tử áo xám, sắc mặt trắng bệch đến xanh xao, khuôn mặt u tối.

“Điện hạ muốn làm gì?!”. Tiếu Phi cảnh giác nhìn Cao Duệ.

Cao Duệ thủng thỉnh cười đáp: “Lát nữa cho tiểu thư đây uống thuốc!”.

Tiếu Phi kinh hãi: “Điện hạ còn có thể dùng đến những thủ đoạn hạ lưu đến thế này sao? Điện hạ không sợ ta quá hận mà quay ra phản kích?!”.

Cao Duệ cười ha ha đáp: “Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, tự hỏi mình rất lâu rồi. Chỉ có mạng sống của nàng mới có thể uy hiếp được nàng. Vì, ta và nàng giống nhau. Chết là hết, nên mạng sống là quan trọng nhất. Sức khỏe phụ hoàng suy yếu, cuộc cạnh tranh của ta và Đại hoàng huynh đã tới lúc quan trọng nhất, ta không thể mạo hiểm”.

Cao Duệ vừa vẫy tay, Vương Nhất Hạc khẽ chuyển động, Tiếu Phi chỉ cảm thấy ớn lạnh sau gáy, đầu ngẩng lên, miệng mở ra, một viên đan dược bị ném vào trong miệng, trôi xuống cổ vào trong bụng. Nàng kinh hoàng nhìn Cao Duệ, ánh mắt oán hận. Nhưng thuốc đã nuốt xuống bụng, có nói gì cũng muộn.

“Đây là cổ độc[3] của Miêu Cương. Một năm sau nếu không có thuốc giải nàng sẽ chết. Phi Nhi, cho dù nàng có tới Khiết Đan làm phi, cũng phải nghe lời ta. Ha ha!”. Cao Duệ đắc ý, cười vang.

[3] Một loại trùng độc sống ký sinh trong cơ thể con người.

Trong lòng Tiếu Phi cực kỳ phẫn nộ, nhưng cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Đúng thế, không có gì quan trọng bằng mạng sống. Nghe lời hắn ta một năm, nàng cúi đầu che đi những mưu toan thoáng qua trong mắt, mệt mỏi ngồi xuống cạnh chiếc bàn, hỏi nhỏ: “Điện hạ muốn ta làm thế nào?”.

“Đi Giang Nam, đợi gặp Đỗ Hân Ngôn, nói với hắn, phụ thân hắn sắp bị chém đầu. Đây là kế sách của cha nàng, ta phải giúp Thẩm tướng một tay, ông ấy đứng ngoài tọa sơn quan hổ đấu mãi không hay”.

Tiếu Phi trầm tư không nói, ngón tay vô thức gảy dây đàn. Tiếng đàn đơn điệu mà đau thương, tuy không thành điệu, nhưng cũng nói hết những ai oán trong lòng.

Cao Duệ cũng không ngăn nàng, mặc nàng suy nghĩ.

Đột nhiên tiếng đàn vút lên hai tiếng xé rách cả trời xanh, như tiếng rên xiết lần cuối của con chim đang nhỏ máu, lại như tiếng gươm đao chát chúa, như tiếng vó ngựa sắt lâm trận. Dây đàn cứa đứt cả móng tay ngọc của nàng. Lồng ngực Tiếu Phi phập phồng, nàng đã bị kích động đến cùng cực. Nàng cố hít thật sâu để giải thoát sự bức bối của mình, cảm thấy từng đầu ngón tay như tê buốt. Không làm theo cũng chết, làm theo thì sống không bằng chết. Từ lúc nàng bị cuốn vào trận tranh đấu này, cho dù nàng cố giành giật thế nào vẫn không có được những điều nàng mong muốn, không có được người nàng yêu quý.

Nàng nghi hoặc nhìn sợi dây đàn đã đứt, đường đường là thiên kim tiểu thư của tướng phủ, sao lại phải thế này? Nàng vốn là thiên kim tiểu thư trói gà không chặt, bỗng chốc lại trở thành một quân cờ quan trọng đến nhường này. Nàng không biết nên đắc ý vì tầm quan trọng của mình hay là gượng cười với sự sắp đặt của số phận.

Đôi mắt trong veo như nước nhìn ra phía vách núi xa xa, hồi lâu mới vọng lại tiếng thở dài: “Điện hạ thắng rồi, với Tiếu Phi, mạng sống là quan trọng nhất. Một năm sau điện hạ hãy nhớ đưa thuốc giải cho Tiếu Phi. Tương tư làm gì, thà quên đi cho đỡ đau khổ. Đi thôi”.

“Ta biết, nàng là người thông minh mà”. Cao Duệ mỉm cười chắp tay sau lưng đi sau Thẩm Tiếu Phi.

Trong núi dần vắng lặng. Một bóng đen từ vách núi phóng đến, dừng lại ở đình Lâm Phong. Bóng đen bịt mặt chỉ hở mỗi hai con mắt sáng ngời. Bóng đen đó đi mấy vòng trong nhà đình, cuối cùng tìm thấy một chiếc lá đỏ in hằn dấu móng tay, nhìn kỹ thì ánh mắt càng lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bóng đen cảnh giác nhìn xung quanh, rồi mới cất cái lá đỏ đi.

“Lãnh mai như sương, mưa thu như khói. Em chuẩn bị Túy Xuân Phong đợi quân tử cùng say. Thẩm Tiếu Phi”.

Từng nét chữ con gái trên hàng chữ viết tay như đang đùa trêu Đỗ Hân Ngôn. Thư kèm theo cả một chiếc trâm bạc và một miếng ngọc bội. Chiếc trâm bạc này là do Đỗ Hân Ngôn đoán trúng câu đố trong tết Nguyên Tiêu năm nay mà giành được, chính tay chàng đã cài lên mái tóc của Thiển Hà. Ngọc bội là vật tùy thân Vệ Tử Hạo vẫn mang theo bên thắt lưng, tất nhiên là chàng nhận ra ngay. Đỗ Hân Ngôn nhìn thấy tờ giấy và những vật trong tay, cảm thấy lạnh người.

Thẩm Tiếu Phi lấy đâu ra sức mạnh nhường này? Tất nhiên là có sự ủng hộ của Cao Duệ. Đỗ Hân Ngôn cảm thấy lòng nặng trĩu, hỏi thăm mới biết Đinh Thiển Hà đang trên đường về kinh, còn Vệ Tử Hạo không có tin tức gì. Chàng không dám chậm trễ, vội vã lên ngựa phi đến Giang Nam.

Hồ Tiểu Xuân vẫn mênh mang khói sóng, những gò đống xa xa ẩn hiện trong sương đẹp như những chấm mực trong tranh sơn thủy. Bên hồ, một tiểu trang viên đã thay vào chỗ lều cỏ bị cháy hôm nào. Hàng mai xanh vẫn nguyên trong gió thu, chỉ có điều, mưa thu dai dẳng, mai khẳng khiu không một nụ hoa khiến khung cảnh càng thêm hoang vắng.

Tiếu Phi ngồi trong thủy tạ, từng đợt mưa ào ào đập vào mành trúc, nàng kéo chặt áo, hâm một bình Túy Xuân Phong uống. Hơi rượu nóng càng làm tăng thêm vị chua ngọt của mai nơi đầu lưỡi, cảm giác thơm nồng.

Một ngày ở hồ Tiểu Xuân của nàng giờ dài như cả một năm. Từ lúc bước vào biệt uyển, nàng đã bị cắt hết tin tức bên ngoài. Đinh Thiển Hà đã được đưa về kinh. Nàng vẫn đang đợi Đỗ Hân Ngôn. Sáng sớm nay nhận được chim đưa thư của Vương Nhất Hạc, đọc xong thư, lòng nàng càng thêm lạnh lẽo.

Nàng là quân cờ trong tay Cao Duệ, thế cờ đã định. Tiếu Phi nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ, càng thêm u sầu. Tiểu thư nhà khác được cha mẹ huynh đệ yêu chiều, vô ưu vô lo đợi người đến cầu thân. Nàng đường đường là thiên kim tướng phủ, tiểu thư hiền thục hoàng hậu và hoàng quý phi đều khen ngợi, vậy mà lại khổ sở thế này.

Tính thời gian, Đỗ Hân Ngôn phi ngựa từ kinh thành đến đây, chắc hôm nay là tới. Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cơn giận của chàng. Tiếu Phi cười cay đắng, thế là từ nay chàng và nàng sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung sao?

Nàng mau chóng uống hết một vò rượu. Tiếu Phi không biết võ công, nhưng tửu lượng ít ai sánh bằng. Thẩm tướng không biết uống rượu, Tiếu Phi giống mẹ ư? Mẹ nàng mất từ khi sinh nàng, đến tận bây giờ nàng vẫn không biết mẹ mình là người thế nào.

Chắc là nàng rất giống mẹ. Cha nàng vì quá yêu mẹ, nên không tục huyền. Một tay cha nuôi nàng lớn khôn, từ một viên ngự sử trở thành tể tướng đương triều. Nàng càng khôn lớn, cha nàng càng không thể rời xa nàng. Nếu không phải vì sợ mất quyền thế, mất tính mạng, thì có lẽ cha nàng đã không nhượng bộ trước Tam hoàng tử. Một người tham lam, ham sống sợ chết, ham quyền thế phú quý lại nặng tình, thật mâu thuẫn biết chừng nào.

Tiếu Phi nghĩ, cha nào con nấy. Nàng cũng là một người tham lam ham sống sợ chết, ham quyền thế phú quý, nàng cũng nặng tình. Phụ thân không thể rời xa nàng, nàng thì không thể rời xa Đỗ Hân Ngôn. Giữ không được, bỏ cũng không xong.

Lúc này đây Tiếu Phi càng hiểu cha mình, nàng hận ông, nhưng cũng thương ông.

“Tiểu thư, Đỗ đại nhân đến rồi!”. Một thị vệ ở bên ngoài thủy tạ bẩm báo.

Tiếu Phi ngây người quay ra phía cửa, chàng đến rồi ư? Nàng uể oải căn dặn: “Đỗ đại nhân vất vả rong ruổi trên lưng ngựa bao ngày đến đây, hãy chuẩn bị mấy món ăn nóng, hâm sẵn rượu để Đỗ đại nhân lấy lại sức”.

Cánh cửa gỗ khắc hoa đẩy ra, Đỗ Hân Ngôn bỏ áo mưa bằng vải dầu ra, phong độ ngời ngời.

Trong thủy tạ chỉ có một mình Thẩm Tiếu Phi, nàng mặc một chiếc áo nền trắng thêu mai, váy sáu thân màu phấn hồng. Vạt áo và viền váy đính những bông mai đỏ. Tóc nàng buộc thành hai búi, cài bằng hai cây trâm đá hồng ngọc, đôi mắt phượng khẽ liếc nhìn chàng, gò má ửng hồng, thật là một cô gái thu hút lòng người.

“Ha ha, Thẩm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi”. Đỗ Hân Ngôn bước nhanh lại gần, vén áo ngồi xuống đối diện nàng.

Tiếu Phi khẽ vênh cằm: “Giang Nam mưa thu dai dẳng, Túy Xuân Phong ấm áp lòng người, mời Đỗ công tử!”.

Đỗ Hân Ngôn cũng không khách khí, rót rượu uống liền mấy chén.

Chàng đã đi suốt cả chặng đường không nghỉ, mất tất cả sáu ngày, nói không lo lắng là nói dối. Chàng lo lắng Thẩm Tiếu Phi giận dữ mà phế bỏ võ công của Vệ Tử Hạo. Khi vào đây chàng đã phát hiện ra ở đây có ít nhất hai mươi thị vệ võ công nhất đẳng. Vương Nhất Hạc vốn là thái giám trong cung, theo hầu hoàng quý phi. Khi Tam hoàng tử mở phủ, thì đi theo Tam hoàng tử, âm công thâm hậu, cho dù có đấu tay đôi, nhiều nhất là hòa. Liệu có phải chính là người này đã bắt Vệ Tử Hạo? Cao Duệ cử cả người này đến, có phải là để bắt Vệ Tử Hạo?

Vệ Tử Hạo là người bắt cóc Đinh Thiển Hà, xét cả về pháp và lý Đỗ Hân Ngôn đều không thể công khai động thủ. Muốn Vệ Tử Hạo thoát thân, chàng phải âm thầm hành sự.

Đỗ Hân Ngôn hào hứng gắp thức ăn nóng hổi, đến khi lưng lửng bụng, hồi phục tinh thần mới lên tiếng: “Thẩm tiểu thư cho mời Đỗ mỗ đến đây, chắc không chỉ để uống rượu? Vệ Tử Hạo đang ở trong tay Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư lại lập công lớn cho Tam điện hạ, lại chỉ tiếc là Đinh Thiển Hà đã lên đường hồi kinh, e là tiểu thư không ngồi vào được cái ghế chính phi của Tam hoàng tử rồi”.

Tam hoàng phi? Tiếu Phi thật muốn cười to. Nàng xoay xoay cốc rượu trong tay, chăm chú nhìn Đỗ Hân Ngôn, đôi mắt sắc bén, lời nói khách khí nhưng ánh mắt lạnh lùng, sợ là chàng sớm đã hận nàng tận xương tủy: “Tiếu Phi và Đỗ đại nhân có duyên mấy lần gặp gỡ cũng gọi được là bằng hữu. Lần này Vệ Tử Hạo dám bắt cóc Đinh Thiển Hà, tình cờ lại rơi vào tay Tiếu Phi, cho Đỗ đại nhân được trút giận”.

Nói xong, nàng khẽ vỗ tay, một thị vệ bước vào. Tiếu Phi khẽ gật đầu, người thị vệ cuộn mành trúc, một con thuyền đang dừng bên ngoài thủy tạ, trên thuyền có một cây trúc Nam dài ba trượng, buộc một sợi dây thừng to, trên mặt nước dập dềnh một vật hình người.

Nàng nghiêng đầu nhìn ra, thong thả nói: “Lúc nãy hình như Đỗ đại nhân rất thích ăn món cá xào. Cá ở hồ Tiểu Xuân béo mềm ngon ngọt, cá tươi vừa đánh lên làm món xào, ngon không gì bằng”.

Đỗ Hân Ngôn nhìn chằm chằm con thuyền ngoài thủy tạ lặng yên không nói. Trên thuyền một thị vệ đang kéo tấm lưới xung quanh chỗ hình người, bắt ngay được một con cá dài chừng một tấc.

“Dùng người làm mồi nhử cá, đặc biệt là người tập võ, phải cắt đứt hết gân mạch để tay chân mất lực hoàn toàn buông thõng, sau đó, lại cứa da như hình vây cá, rồi lấy thức ăn vừa xào thơm phủ lên trên. Mồi thơm, xen lẫn một chút tanh. Cá trắm cỏ thường không thích tanh, nhưng riêng ở hồ Tiểu Xuân có một loài cá rất thích loại mồi này…”.

Cổ họng Đỗ Hân Ngôn như có xương cá chắn ngang, chàng nhìn chiếc thuyền, khẽ quay lại nhìn Thẩm Tiếu Phi: “Ta còn chưa nôn ra, chắc tiểu thư rất không vừa ý đúng không?”.

Tiếu Phi tiếc nuối gật đầu: “Hình như Đỗ đại nhân không muốn giày vò Vệ Tử Hạo thế này?”.

“Tuy là có mưa mù, nhưng mà hai mắt ta vẫn nhìn rõ mồi câu cá trên mặt hồ là người hay cục bột”. Đỗ Hân Ngôn nghiêm mặt nói.

Tiếu Phi cười khúc khích, rót cho Đỗ Hân Ngôn một cốc rượu nói: “Thị lực của Đỗ đại nhân thật tốt, mồi câu dưới hồ là bột mỳ tẩm dầu thơm. Lấy Vệ Tử Hạo làm mồi câu, e là tiểu nữ cũng không nuốt nổi món cá này”.

“Vệ Tử Hạo đang ở đâu?”.

“Chạy rồi. Trong lúc trốn chạy đã đánh rơi ngọc bội tùy thân mà thôi. Đỗ đại nhân quan tâm đến Vệ Tử Hạo như thế, chắc không phải sợ Vệ Tử Hạo khai ra việc bắt cóc Đinh Thiển Hà chính là chủ ý của Đỗ đại nhân chứ?”.

Đỗ Hân Ngôn thầm mắng Thẩm Tiếu Phi là yêu tinh nhưng vẫn nghiêm mặt trả lời: “Vệ Tử Hạo bắt cóc Đinh Thiển Hà trở thành tội phạm bị truy nã. Hạ quan thân là tri sự Giám Sát Viện, nhận lệnh của Thành đại nhân để điều tra việc này, mà trong tay của Thẩm tiểu thư lại có ngọc bội tùy thân của Vệ Tử Hạo, tất nhiên là hạ quan phải hỏi cho rõ ràng”.

Tiếu Phi nhìn chàng chớp chớp mắt, rồi bỗng áp lại gần chàng, cười nói: “Công tử không thừa nhận cũng không sao, nhưng ta biết, công tử bảo Vệ Tử Hạo bắt cóc Thiển Hà. Đỗ đại nhân giúp Đại điện hạ kế vị thì phải cứng rắn, sắt đá, cớ sao lúc này lại mềm lòng, không nỡ làm hại muội muội Thiển Hà thanh mai trúc mã của công tử. Công tử không muốn nàng ta phải rơi vào cái lò lửa của Cao Duệ đúng không?”.

Ánh mắt nàng đã say thêm vài phần nhưng vẫn sáng trong rạng rỡ, Đỗ Hân Ngôn nghiến răng, bất giác bật cười. Tiểu a đầu này thông minh tuyệt đỉnh, thông tỏ hết mọi chuyện của chàng. Nếu nàng ta không giúp Tam hoàng tử Cao Duệ thì đã là tri kỷ của chàng: “Giờ Thiển Hà đã bình an hồi kinh, Vệ Tử Hạo cũng chạy rồi. Hạ quan không biết Thẩm tiểu thư còn dụ hạ quan nghìn dặm xa xôi chạy tới đây làm gì?”.

Tiếu Phi hơi ngả người ra sau, uể oải nói: “Cảnh thu u ám, mưa thu dai dẳng, hồ Tiểu Xuân đẹp một nét riêng. Ta tìm công tử cùng ngắm cảnh. Nhớ lại mùa xuân vô tình gặp gỡ ở đây, một bình Túy Xuân Phong ngon là thế, bỗng bị nói là rượu độc, thật rõ phí hoài”.

Đỗ Hân Ngôn đi vội vã sáu ngày đêm không ngừng nghỉ, không ngờ nàng ta lại chỉ dụ mình đến để xem phong cảnh, trong lòng vô cùng phẫn nộ, đưa tay kéo nàng ta dậy, nheo mắt nói: “Thẩm Tiếu Phi, ta dung túng tiểu thư nên tiểu thư tưởng ta không dám đánh nữ nhi?”.

Cánh tay đau như sắp gãy, Tiếu Phi vẫn nhìn thẳng Đỗ Hân Ngôn vẻ bi thương, Đỗ Hân Ngôn kinh ngạc, sao nàng ta lại có ánh mắt này?

Thoáng tiếng gió, bóng áo xám của Vương Nhất Hạc xuất hiện, chưởng phong nhằm thẳng vào Đỗ Hân Ngôn, ép chàng thả Tiếu Phi. “Đỗ đại nhân, tiểu nhân phụng lệnh Tam điện hạ bảo vệ Thẩm tiểu thư. Tiểu nhân không muốn gây thù với Đỗ đại nhân”.

Đỗ Hân Ngôn nghe vậy thu tay lại, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tiếu Phi hét lên: “Cáo từ!”. Trong lòng chàng thấp thỏm không yên, chẳng lẽ nàng ta vì muốn bỡn cợt chàng mà bắt chàng bôn ba bao nhiêu ngày như thế? Chàng không tin. Ánh mắt của Thẩm Tiếu Phi nói với chàng rằng, chắc chắn có chuyện. Vương Nhất Hạc đang giám sát toàn bộ động tĩnh ở đây, nếu không đã không xuất hiện kịp thời như vậy.

Tiếu Phi khẽ cắn môi, bức thư trong ống tay áo nặng tựa ngàn cân. Nàng biết tin tức đã theo lá đỏ truyền đi, vì sao vẫn không muốn nhìn thấy chàng đau lòng.

Vương Nhất Hạc nhắc nhở nàng: “Tiểu thư hẹn Đỗ đại nhân đến đây, không phải vì có vật gì muốn trao cho đại nhân sao?”.

Nàng lấy bức thư từ trong ống tay áo ra, trốn không được, tránh cũng không xong, đành để chàng hận nàng vậy, dù sao trong lòng chàng cũng không có nàng. Tiếu Phi nhớ trước đây từng nói với Cao Duệ nếu Đỗ Hân Ngôn không yêu nàng, nàng sẽ khiến chàng hận nàng, chàng hận nàng thì cả đời sẽ không quên nàng.

Tiếu Phi cười cay đắng. Nàng đưa bức thư vừa mới nhận được sáng nay cho Đỗ Hân Ngôn, nói: “Từ đây phi nước đại về kinh, đi cả ngày đêm mất năm ngày. Nếu kịp, công tử còn có thể gặp cha lần cuối. Còn nếu công tử đã hết sức lực, thì cũng hết cách”.

Đỗ Hân Ngôn chấn động, vội vã nhận lấy bức thư.

“Ta đã sớm nói rồi, ta và chàng là kẻ thù. Phụ thân của chàng là binh mã chỉ huy sứ toàn thiên hạ, nhà họ Thẩm muốn giúp được Tam hoàng tử thì phải loại trừ ông ấy. Kế sách này là do ta và cha ta nghĩ ra, tiến hành vô cùng thuận lợi. Kế hoạch này đã bắt đầu từ một năm trước rồi”. Tiếu Phi bình tĩnh nói từng câu từng chữ với Đỗ Hân Ngôn.

“Vụ án gạo cống Giang Nam khởi nguồn do quân lương biến động, vấn đề xảy ra ở Giang Nam, nhưng không thể vì giết hết bảy viên tham quan mà có thể kết thúc được”.

“Vụ án gạo cống Giang Nam là do một vị cao nhân trong quân đội đã lấy gạo mới rồi đổi gạo cũ cho quân ăn, mưu đồ tư lợi”.

“Người bẩm báo với triều đình về sự việc quân lương lần này chính là cha của người trong mộng của Đỗ đại nhân, Võ Uy tướng quân Đinh Phụng Niên”.

“Hôm nay ta đã nhận được tin từ chim đưa thư, lệnh tôn đại nhân đã nhận hết mọi tội danh, hiện đang bị giam giữ ở thiên lao, bảy ngày sau sẽ được ban rượu độc để giữ toàn thây. Đức phi nương nương vì xin tha nên bị cấm túc. Đại hoàng tử bị phạt một năm lương bổng, phạt ba tháng phản tỉnh trong phủ, không cho phép bất cứ ai cầu kiến. Hoàng thượng nể tình, lệnh tôn phạm tội không liên lụy toàn gia”. Tiếu Phi đột nhiên quay đi, lạnh lùng nói: “Đỗ đại nhân, ta dụ đại nhân đến đây, là muốn nhìn thấy thần sắc của đại nhân lúc này. Ta rất vừa lòng, rất đắc ý. Cứ nghĩ đến việc đại nhân đi hết sáu ngày đường đến hồ Tiểu Xuân, rồi lại ngày đêm chạy về kinh thành, là muốn cười vỡ bụng. Ha ha!”.

Đỗ Hân Ngôn thấy như có sét đánh ngang tai. Từng chữ từng câu cứa vào lòng chàng, đầu chàng như muốn nổ tung, thái dương giật giật.

Chàng lãnh đạm nhìn Thẩm Tiếu Phi, dáng nàng yêu kiều, mặt mày đắc ý, dường như bên ngoài chẳng phải gió lạnh mưa buốt, chuyện nàng ta nói chẳng phải sự thật tàn khốc.

Bóng dáng mảnh mai ấy đã từng khiến chàng dao động. Chàng cũng từng thất thần trước đóa mẫu đơn bạch ngọc, đã từng thương xót trong lòng. Đến giờ chàng vẫn nhớ khoảnh khắc tháo khăn che mặt của nàng giữa muôn hoa đua sắc, nhớ đóa hoa sen hồng đẫm sương chàng đã nhìn thấy ở sông Cừ Phù. Chàng nhớ đến lúc nhìn nàng chơi xích đu ở hậu hoa viên tướng phủ, rồi không cầm lòng mà vào đó để đối đầu với nàng. Chàng cũng nhớ đến cảm giác phẫn nộ khi nàng dựa vào Vô Song mà chàng tưởng là Gia Luật Tòng Phi, và cả cảm giác vui mừng khi không tìm thấy Gia Luật Tòng Phi ở đó.

Khí khái nho nhã bất biến của Đỗ Hân Ngôn đã sụp đổ hoàn toàn. Giờ chàng mới phát hiện ra, Thẩm Tiếu Phi đã lặng lẽ chiếm cứ một góc trong trái tim chàng từ lúc nào không hay. Chàng vượt đường xa nghìn dặm tới đây, một phần là vì Vệ Tử Hạo, còn một phần nữa há chẳng phải vì lại muốn đấu trí với nàng. Sự đắng cay và nỗi hận thù tuôn trào. Chàng rất hận nàng!

Làn môi hồng như hai cánh hoa kia sao có thể nói ra những lời ác độc đến vậy! Nàng độc ác đến chừng nào mới có thể nghĩ kế hãm hại cha con chàng như vậy! Thế mà hết lần này đến lần khác chàng đã bị nàng mê hoặc mà bỏ qua cho nàng. Đỗ Hân Ngôn vẫn đứng yên ở đó nhìn về phía Thẩm Tiếu Phi, giết nàng, chàng sẽ không bao giờ bị nàng lừa nữa.

Nàng và Thẩm tướng nghĩ kế hãm hại phụ thân chàng, nàng dụ chàng ra khỏi kinh thành, nàng muốn nhìn thấy chàng ruột gan như lửa đốt mà không thể làm gì. Nàng có nghĩ bây giờ, chàng muốn giết nàng không? Đỗ Hân Ngôn lạnh lùng tiến thêm một bước.

Vương Nhất Hạc cũng tiến thêm một bước, giọng u ám: “Đỗ đại nhân định giết tiểu thư thì phải quyết đấu với ta một trận, đến lúc đó đại nhân cũng không còn sức lực để kịp quay về kinh thành đâu”.

Đỗ Hân Ngôn như bị niệm chú, đứng khựng lại. Chàng thu tay lại, nắm thành nắm đấm, dường như tay của chàng đang bóp cổ nàng.

Bảy ngày nữa phụ thân của chàng bị ban cho cái chết, từ Lạc Dương trở về kinh thành, cho dù chàng đi liền một mạch cũng phải mất đến năm ngày năm đêm. Chàng vừa phi ngựa đường xa đến Giang Nam, thể lực đã kiệt quệ, cho dù dốc sức quay về, trong hai ngày cũng không thể làm được gì. Bất kể thế nào, chàng cũng phải trở về trước lúc hành hình.

Đỗ Hân Ngôn lấy lại hơi sức, nói rõ ràng từng tiếng: “Trước giờ ta cứ tưởng tiểu thư tính khí trẻ con, ngang ngược bướng bỉnh, chịu thiệt điều gì phải đòi lại cho bằng được. Giờ ta mới phát hiện ra, tiểu thư đã dùng những thủ đoạn như trò đùa để dụ ta vào tròng. Độc nhất là lòng dạ đàn bà, cổ nhân nói quả không sai! Nhìn mềm yếu vô hại lại thâm độc vô cùng, Thẩm Tiếu Phi, hôm nay ta không giết được nàng, nhưng nhất định có ngày ta sẽ khiến nàng sống không được, chết không xong”.

Đây không phải chủ ý của nàng. Từ vụ án tráo gạo ban đầu đến diễn biến như ngày hôm nay đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự tính toán của nàng. Cao Duệ nhìn xa hơn nàng, độc ác hơn nàng. Hắn ta đã lợi dụng vụ án gạo cống Giang Nam, khống chế Đinh Phụng Niên, rồi thuận thế câu kết với Gia Luật Tòng Phi.

Nàng chỉ là cơn gió nhẹ khua bèo gạt nước, nhưng Cao Duệ đã biến nó trở thành trận cuồng phong.

Nhưng Đỗ Thành Phong đã phải vào thiên lao, bảy ngày sau nhận tội chết. Giờ nàng có nói gì cũng hoàn toàn vô ích.

Những hạt mưa từ bên ngoài tạt vào ướt đẫm gò má nàng, nước mưa gai lạnh và nước mắt nóng hổi của nàng trộn lẫn vào nhau. Tiếu Phi lặng lẽ nghĩ, trên thế gian này không có thuốc hối hận, nếu có thể, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ đùa cợt với Đỗ Hân Ngôn, rồi yêu chàng sau bao lần đấu trí. Biết rõ chàng sẽ hận nàng, nhưng nghe những lời căm hận tuôn ra từ miệng chàng nàng vẫn đau tận tâm can.

Nàng đứng thẳng dậy, lạnh lùng nói: “Ngoài kia đã chuẩn bị ngựa tốt, cứ tám trăm dặm lại có trạm đổi ngựa. Trên đường về kinh, Đỗ đại nhân có thể lấy ngựa dùng. Có điều, hôm nay ta cho đại nhân mượn ngựa, ngày khác Đỗ đại nhân nhớ phải trả ân tình này cho ta! Nếu không, ta đảm bảo Đỗ đại nhân không thể tìm được một con ngựa tốt nào ở khắp Giang Nam này đâu!”.

Đỗ Hân Ngôn hừ một tiếng rồi tiến thẳng ra cửa. Chàng lên ngựa rồi quay lại nhìn Thẩm Tiếu Phi ở trong thủy tạ, tại sao chàng có thể nín nhịn nàng đến nhường này! Một lần hai lần, rồi năm lần bảy lượt chàng đã bỏ qua cho nàng! Chàng gằn từng tiếng: “Thẩm Tiếu Phi, từ nay tiểu thư hãy cầu trời khấn Phật để đừng rơi vào tay ta! Nể tình ngựa tốt trạm dịch tám trăm dặm, ngày khác ta sẽ tha chết cho tiểu thư một lần!”.

Ngựa hí vang, Đỗ Hân Ngôn quay đầu ngựa, phóng như bay, tiếng vó ngựa xa dần rồi mất hút.

Thẩm Tiếu Phi lạnh lùng nói với Vương Nhất Hạc: “Ta đã làm xong việc của điện hạ rồi, ông không cần ở đây khiến ta mất hứng!”.

“Điện hạ dặn dò tiểu nhân đưa tiểu thư về kinh, ngày mai sẽ khởi hành”. Vương Nhất Hạc cũng không tức giận mà khẽ cười, quay người rời đi.

Mưa vẫn rơi dầm dề, biệt uyển im ắng không một tiếng động. Tiếu Phi kéo mành trúc, gió đem theo mưa lạnh táp vào mặt nàng. Đôi mắt phượng càng trong và sâu hơn. Nàng uống hết cốc rượu, ho sặc sụa, hai má đỏ bừng, lồng ngực đau thắt như kim châm.

Câu nói trước khi rời đi của Đỗ Hân Ngôn cứa vào tim nàng, khiến nàng phải vịn chặt vào lan can thủy tạ mới không bật khóc. Nàng nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm: “Đỗ Hân Ngôn, Cao Duệ sẽ không đưa ta thuốc giải, khi ta trở nên vô dụng cũng là lúc ta phải rời khỏi thế giới này. Nên một ngày nào đó chàng cũng không cần phải tha mạng cho ta, tốt nhất là cứ giết ta luôn, như thế còn sảng khoái hơn chết vì độc dược phát tác nhiều”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.