Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 99: Chương 99: Bạch Hạc khôi phục lại thân phận




“Thẩm Thành Chủ, Túc Duật tôi vô vàn biết ơn chuyện hôm nay“.

Ơn nghĩa thì xin Bạch Vương Thượng không cần nhắc đến, chỉ cần ngài trả nương tử cho Thanh Hà tôi là được.

!!!

Khụ...khụ...khụ...”ờm...Sở nhi thật sự không ở chỗ tôi, Thẩm Thành Chủ...nàng ấy...”

Xin hỏi Bạch Vương Thượng “Nàng ấy đang ở đâu?”

“Thẩm Thành Chủ! Sở nhi đang ở cùng Bạch Hạc“.

Được! Đa tạ Bạch Vương Thượng đã cho hay hành tung của nương tử, Thanh Hà xin được đi trước...không làm phiền ngài nữa!

Thẩm Thành Chủ đi thong thả...

………

Thanh Hà xoay bước rời đi! Nương tử, nàng cứ chạy loạn khắp nơi...lúc nào ta cũng phải đuổi theo nàng. Haiz...

...----------------...

Cung Bắc Đẩu!

- Bẩm Thượng Đế có Bạch Hạc xin được cầu kiến.

Bạch Hạc? Ngài ấy đến đây làm gì chứ!

Mời ngài ấy vào...

Bạch Hạc bế Sở Vĩ Vĩ đang hôn mê, nét mặt vô cảm bước từng bước vững chãi đi vào Đại Điện!

………

Huyền Thiên Thượng Đế nhìn người phụ nữ trên tay Bạch Hạc mà không khỏi nhíu mày “lại là cô ấy!”

Bạch Hạc nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên Thượng Đế...

- Thiên Thượng đến Cung Bắc Đẩu của ta, không biết là có việc gì?

Việc gì à? Gần đây Hồng Tụ công chúa của Bắc Đẩu Cung đã gây ra không ít rắc rối nhỉ!

- Ý của Thiên Thượng là sao? Hồng Tụ lại gây rắc rối gì sao?

Bạch Hạc đặt Sở Vĩ Vĩ lên giường “con gái cưng của ông đã cố ý lấy mạng Sở Vĩ Vĩ!”

Huyền Thiên Thượng Đế hốt hoảng “có, có chuyện này sao?”

Bạch Hạc ta lệnh cho ông phải chữa trị cho Sở Vĩ Vĩ và nghiêm dạy lại con gái cưng của mình. Nếu không thì đừng trách ta không niệm tình xưa.

Xin Thiên Thượng Tiên bớt giận! Huyền Thiên sẽ cố gắng hết sức để cứu Sở Cung Chủ và sẽ dạy dỗ lại con gái của mình!

Được, ta đi trước đây. Cứu cho bằng được muội ấy...ta nói cho ông biết, Sở Vĩ Vĩ là muội muội của ta đó...không phải là ai cũng có thể ức hiếp.

- Huyền Thiên đã rõ, xin Thiên Thượng bớt giận!

...----------------...

Cung Quảng Hàn!

Thiềm Đại Đế đang ngồi uống trà, mắt nhìn thẳng về phía cổng trời! Ông chợt nhíu mày...đó...đó không phải là Thiên Thượng sao? Ngài ấy đã khôi phục lại thân phận.

- Bạch Hạc tham kiến Đại Đế!

Thiềm Đại Đế mỉm cười “Thiên Thượng đã khôi phục lại thân phận của mình rồi sao?”

- Phải!...Đại Đế gần đây thế nào rồi?

Xin chúc mừng Thiên Thượng. Mời Thiên Thượng ngồi!

Thiềm Đại Đế rót tách trà và đưa đến trước mặt Bạch Hạc “mời Thiên Thượng dùng trà“.

- Đa tạ Thiềm Đại Đế.

Thiên Thượng quá khách sáo rồi! Thiềm tôi nào dám nhận...

(Bạch Hạc chính là Thiên Thượng, là vị Thiên Thượng cai quản giới luật Thiên Đình, còn là chú của Tây Mẫu nương nương.

3000 năm trước, Thực Thần cấu kết với yêu ma tạo phản, gây náo loạn cả tam giới. Trong lần đuổi bắt phản đồ Thực Thần, Bạch Hạc đã bị thương rất nặng và rơi xuống sông Vong Xuyên, lạc mất một phần hồn phách, mất đi tư chất Thiên Thượng.

Cũng may lúc đó Bạch Hạc đã được Thiềm Đại Đế cứu. Nhưng cảm thấy tư chất của mình kém hơn trước, Bạch Hạc cảm thấy mình không xứng đáng với thân phận Thiên Thượng nên không muốn quay về “Nam Tinh Các” của mình.

Cuối cùng Bạch Hạc quyết định ở lại Cung Quảng Hàn tu luyện: Một phần là vì Chư Thiên Các của Cung Quảng Hàn có rất nhiều sách để tu luyện, một phần cũng vì trả ơn cho Thiềm Đại Đế đã cứu mạng mình mà Bạch Hạc chấp nhận ở lại làm công việc quét dọn.

Trong chuyến đi đến Nam Hải lần này đã vô tình tìm lại được phần hồn phách đã mất, thân phận được khôi phục. Hiện tại, đã trở về thân phận của một Thiên Thượng).

Chẳng hay Thiên Thượng trở về Cung Quảng Hàn lần này là có việc gì?

- Ta về chỉ thăm Đại Đế mà thôi!

Ồ...Thiềm thật vinh hạnh khi được Thiên Thượng nhớ đến.

Bạch Hạc thở dài “dù gì thì ta cũng ở chỗ ngài 3000 năm, thoáng chốc không được nhìn thấy ngài nên có chút không quen“.

Thiềm Đại Đế bật cười! Thiên Thượng xưa nay vẫn rất hữu tình.

“Thế thì Thiên Thượng định khi nào trở về Nam Tinh Các?”

Ta định đợi sau khi Sở muội khỏe lại thì sẽ nói với muội ấy.

Hửm? Vĩ Vĩ bị thương sao?

- Đúng vậy, muội ấy bị Hồng Tụ đả thương!

Sao cơ? Thiên Thượng bảo Hồng Tụ có thể đả thương Vĩ Vĩ sao? Chuyện này làm sao có thể chứ...

Sở muội bị trúng độc ở Nam Hải, trong lúc ta đang vận khí giúp muội ấy đẩy độc tố ra ngoài, Hồng Tụ đột nhiên xuất hiện và cướp muội ấy đi, sau đó thì ra tay khá tàn độc.

Thiềm Đại Đế vô cùng tức giận “đường đường là công chúa Bắc Đẩu Cung, mà lại làm ra những chuyện như thế này!”

Bẩm Thiên Thượng “Vĩ Vĩ hiện đang ở đâu, tôi muốn gặp con bé!”

Muội ấy đang ở Bắc Đẩu Cung, Huyền Thiên Thượng Đế đang cứu muội ấy.

Thiềm Đại Đế thở dài...”sao Huyền Thiên Thượng Đế lại có thể sinh ra được cô công chúa như Hồng Tụ chứ!”

Bạch Hạc khẽ lên tiếng “vì Hồng Tụ từ thuở bé đã được nuông chiều quá mức“.

- Thiềm Đại Đế và Bạch Hạc cùng nhau đến Cung Bắc Đẩu thăm Sở Vĩ Vĩ, nghe cô bị thương nặng...Thiềm Đại Đế không thể yên tâm. Ông trước giờ luôn yêu thương Sở Vĩ Vĩ như con gái của mình, có ai biết được ông đau lòng đến mức nào khi nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ nằm hôn mê trên giường.

Huyền Thiên Thượng Đế thì mang một tâm trạng vô cùng phức tạp, gần đây Hồng Tụ đã gây ra không ít rắc rối! Lần này lại dám động đến người của Thiên Thượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.