Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 170: Chương 170: Bạch Ninh trở về




Thanh Hà giật mình “Tiểu Thu, sao con gái mình lại ở đây?”

Cha ơi cứu con!

Tiểu Thu “con thế nào rồi?”

Cha ơi con sợ lắm!

“Cậu bé à! Con gái ta vô tội, cậu muốn gì thì trực tiếp tìm đến ta“.

- Hừ...chỉ cần ngươi ký vào phóng thê thư thì ta sẽ thả con gái của ngươi ra.

Cậu bé à! Sao cậu lại có thể quá đáng đến như vậy chứ?

- Ta không thấy mình có gì là quá đáng cả!

Thanh Hà trầm buồn...ta không nỡ lòng ký vào thư phóng thê, nàng ấy không làm điều gì sai thì sao phải chịu đựng tiếng xấu: “chỉ có những người phụ nữ không nên thân mới bị phu quân từ bỏ, tuy nhiên điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cả tương lai của một người phụ nữ! Ta không đành lòng để nàng ấy chịu đựng chỉ trích của người đời“.

- Ta biết ngươi rất có lòng, ngươi cũng là muốn tốt cho mẹ của ta. Nhưng ngươi chỉ cần ký vào thư phóng thê là đủ rồi, đó chính là sự quan tâm của ngươi dành cho mẹ của ta.

Ta không hiểu tại sao cậu lại làm như vậy?

- Ta nói ngươi nè Thẩm Thanh Hà “Mẹ ta đã không còn là thê tử của ngươi từ lâu lắm rồi“.

Cậu bảo sao?

- Mẹ ta hiện nay đã là Thái Hậu nước Cổ Tịch! Ngươi đã thật lòng yêu thích mẹ của ta như vậy thì ngươi hãy ký thư đi.

Tim Thẩm Thanh Hà như rơi tận hầm băng!

- Tóm lại, ngươi muốn tốt cho những người mà ngươi thương yêu thì hãy cầm bút lên ký vào phóng thê thư.

Ha ha...thật quá nụ cười! Thẩm Thanh Hà ta đã tồn tại hơn 2000 năm, vậy mà lại bị một bé con uy hiếp.

- Tóm lại thì ngươi có ký hay không?

Được...ta ký “chỉ mong cậu giữ lời và đưa con gái của ta trở về phố Thanh Hà!”

- Ta có thể hứa với ngươi.

Thanh Hà cầm bút lên, nhưng thật lòng lại không hề muốn ký...chưa bao giờ Thanh Hà cảm thấy tâm trạng mình nặng nề như thế này! Thẩm Thanh Hà ta phải từ bỏ nương tử của mình thật sao? Nàng ấy thật sự là Thái Hậu của Cổ Tịch quốc sao?

Cổ Mộc Hi vô cùng kiên nhẫn “Cậu ngồi chống cằm nhìn Thanh Hà chằm chằm, không hề chớp mắt và cũng không lên tiếng...chỉ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Thanh Hà!”

Trước khi ký vào phóng thê thư, ta muốn gặp nương tử một lần có được không?

- Không thể!

Cổ Mộc Hi kề kiếm lên Cổ Tiểu Thu, Tiểu Thu sợ hãi khóc thét lên...

“Cha, cứu con...Tiểu Thu sợ lắm”

Dừng tay, cậu đừng làm hại Tiểu Thu “ta ký”

Cổ Mộc Hi lãnh cảm, không lên tiếng!

“Nương tử, Thẩm Thanh Hà ta vạn lần xin lỗi nàng“.

…………

Cha ơi!

Thanh Hà ôm chặt con gái “Tiểu Thu ngoan, con đừng sợ nữa! Không sao rồi“.

Cha ơi, mình cùng trở về phố Thanh Hà nhé cha!

Thanh Hà nhìn Cổ Mộc Hi “Tên tiểu ma Vương này nhất định sẽ không chấp nhận thả mình. Hôm nay mới được nhìn kỹ cậu ta “Cậu ta tuy tuổi đời còn rất nhỏ nhưng duệ khí ngút trời!”

Cậu bé à, cậu nói cho ta biết đôi chút gì về cậu có được không?

- Ta tên Cổ Mộc Hi là Hoàng Đế của nước Cổ Tịch!

Thanh Hà mỉm cười “chả trách, khí thế trên người cậu ta lại bất phàm đến vậy!”

…………

Người đâu!

Bẩm chủ nhân “có thuộc hạ!”

- Lã Hiên, ngươi hãy đưa cô bé này về phủ Thanh Hà!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.