Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 56: Chương 56: Bạch Túc Duật hoá lừa xay thuốc




Bắc Đẩu Cung!

- Bẩm Huyền Thiên Thượng Đế, bên ngoài Cung có người tên Bạch Túc Duật xin được cầu kiến ngài.

“Truyền hắn vào điện“.

………

- Bạch Túc Duật bái kiến Huyền Thiên Thượng Đế!

Huyền Thiên Thượng Đế nhìn Bạch Túc Duật mà vô cùng hài lòng, vì tướng mạo đường hoàng, xuất chúng. Ngươi từ đâu đến?

- Bẩm Thượng Đế, Bạch Túc Duật đến từ Bách hoa sơn, là đệ tử của Tông chủ Thiềm Tông môn An Anh Thái núi Linh sơn.

Huyền Thiên Thượng Đế vuốt râu, trầm tư suy nghĩ “ngươi từ nghìn dặm xa xôi tìm đến Cung Bắc Đẩu của ta là có việc gì?”

- Bẩm Thượng Đế, chuyện là sư phụ của Bạch Túc Duật bị Ôn Thần khiến cho ngã bệnh...và toàn đệ tử của Thiềm Tông môn cũng mắc phải ôn dịch...Thiềm Tông môn hiện tại đang lâm vào cảnh nghìn cân treo sợi tóc.

“Hôm nay, Túc Duật mạo muội đến Bắc Đẩu Cung của Thượng Đế là để xin được cầu cứu“.

- Huyền Thiên Thượng Đế trầm tư suy nghĩ...muốn ta giúp sư phụ ngươi An Anh Thái khỏi bệnh và giúp Thiềm Tông môn của ngươi thoát khỏi kiếp nạn này thì ngươi phải cưới một trong bảy đứa con gái của ta.

Bạch Túc Duật ngỡ ngàng nhìn Huyền Thiên Thượng Đế “Bẩm Thượng Đế, chuyện này e là không được hay cho lắm...”

- To gan, Bạch Túc Duật ngươi đang chê con gái của ta sao? Ngươi về đi, chuyện này không cần bàn tiếp.

Bẩm Thượng Đế “Bạch Túc Duật tôi đã có người trong lòng, đời này Kiếp này nguyện được mãi bên cô ấy, mong Thượng Đế minh xét“.

Hừ...ở đời nào ai cho không ai thứ gì, đạo lý này ngươi phải rõ chứ?

- Thượng Đế dạy chí phải, nhưng khổ nỗi trái tim này của Túc Duật đã giành trọn cho người ấy.

Hừ...ngươi cũng là một gã si tình!

“Vậy ngươi nói xem, việc ta cứu sư phụ ngươi và Thiềm Tông môn của ngươi...ân tình to lớn này, ngươi lấy gì để trả cho ta?”

- Bạch Túc Duật nguyện làm thân trâu ngựa để trả ơn cho Thượng Đế!

Haiz...Xem ra, thì ngươi cũng có một trái tim chung tình. Được, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện. Nhưng ngươi từng nói sẽ làm trâu ngựa để trả ân cho ta có đúng không?

- Dạ phải, thưa Thượng Đế!!

- Được, nếu như ngươi đã nói như vậy...thì ta sẽ giúp ngươi toại ý.

“Ngươi có thấy con lừa vàng đang xay thuốc trong sân không?”

Bạch Túc Duật gật đầu!

- Vậy ngươi thế chỗ con lừa vàng đó, xay hết núi thuốc kia...khi nào hoàn thành thì ngươi được trở về Bách hoa sơn.

“Bạch Túc Duật vô cùng cảm kích tấm lòng của Huyền Thiên Thượng Đế, việc cứu sư phụ và Thiềm Tông môn nhờ cả vào Huyền Thiên Thượng Đế“.

- Nói xong, Bạch Túc Duật đi ra sân và bắt đầu với việc xay thuốc.

Huyền Thiên Thượng Đế thở dài “ngươi đúng là rất chung tình, thà làm con lừa xay thuốc trả ơn cho ta chứ không phụ lòng cô gái ngươi yêu“.

Haiz...Huyền Thiên Thượng Đế nhìn Bạch Túc Duật thêm một lúc, rồi xoay người rời đi.

...****************...

Thánh Cung!

Huyền Thiên Thượng Đế xuất hiện, không những cứu Tông chủ An Anh Thái khỏi bệnh, mà toàn đệ tử Thiềm Tông môn cũng thoát khỏi ôn dịch.

“An Anh Thái muôn vàn cảm kích ân tình của Huyền Thiên Thượng Đế!”

- Ngươi không cần phải để tâm đến ân nghĩa, vì Bạch Túc Duật đã thay ngươi và Thiềm Tông môn trả ân cho ta rồi.

“Duật nhi sao?”

- Ta định gả con gái của ta cho hắn nhưng hắn bảo là hắn đã có người trong lòng. Nguyện làm con lừa xay thuốc trả ơn cho ta.

Tông chủ thở dài “nó thật sự rất ngốc“.

“Ta không thấy hắn ngốc, ngược lại thì ta vô cùng ngưỡng mộ tấm chân tình của hắn dành cho một người!”

Tông chủ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu “người trong lòng của Duật nhi, chắc chắn là tiểu nha đầu Sở Vĩ Vĩ kia rồi“.

- Huyền Thiên Thượng Đế ôn tồn lên tiếng, ta đã hoàn thành tâm nguyện của Bạch Túc Duật, giờ ta phải trở về Bắc Đẩu Cung đây.

An Anh Thái cung tiễn Huyền Thiên Thượng Đế!

Trên dưới đệ tử trong Thánh Cung cũng quỳ xuống tiễn Huyền Thiên Thượng Đế.

...****************...

Phố Thanh Hà!

Thanh Hà đang ngồi gảy đàn...

“Nương tử, giờ này nàng ở đâu? Có biết nơi này đang có một người đang chờ mong nàng trở về, nàng như làn gió...ta cảm nhận được, nhưng không thể nào nắm bắt được! Chỉ hy vọng, trong một khắc nào đó nàng chợt nhớ đến tên ta“.

Bộp...bộp...

Thanh Hà ngừng đàn, mắt nhìn Nhậm Tề Tề “chỉ mới đó mà cậu ta đã hoàn toàn thay đổi!”

Nhậm Tề Tề khẽ cười “ta lại gặp nhau rồi“.

Thanh Hà mặt mày không chút cảm xúc, ôm đàn định rời đi...

Ầm...

Thanh Hà né kịp!

- Ngươi muốn đánh nhau sao?

Phải...

“Ta không những muốn đánh nhau với ngươi mà còn muốn đưa ngươi về U La Cốc để đàn góp vui cho ngày đại hôn của ta“.

Thanh Hà nhíu mày “đại hôn của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi thành hôn với Vĩ Vĩ?”

Nhậm Tề Tề lạnh nhạt hỏi “ngươi đang suy nghĩ gì?”

“Ngươi muốn thành hôn với ai?”

- Đó không phải là việc của ngươi, ngươi chỉ cần đến gảy đàn cho ta là được.

Thanh Hà suy nghĩ một lúc “nếu người Nhậm Tề Tề muốn thành hôn là Vĩ Vĩ thì mình sẽ tuyệt đối không cho phép, có lẽ mình nên theo Nhậm Tề Tề...trước tiên là phải nghe ngóng xem người Nhậm Tề Tề muốn thành thân là ai đã“.

“Ta đồng ý theo ngươi về gảy đàn“.

Được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.