Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 143: Chương 143: Bắt gian tại trận




Sở nhi!

- Kìa Túc Duật, sao chàng lại đến đây?

Sao hôm nay nàng không thượng Triều?

- Thiếp thấy không được thoải mái!

Sở nhi!

Hửm? Chàng đang buồn sao? Hôm nay, đã xảy ra chuyện gì vậy? Thiếp thấy chàng không được vui.

Hoàng Thượng đã sắc phong nàng làm Hoàng Hậu!

Chàng nói gì Túc Duật?

Nàng đã trở thành Hoàng Hậu của Cổ Tịch Quốc!

Không...không thể nào...Túc Duật, chàng đang đùa thôi có phải không?

“Sở nhi”

Ha...Cổ Mộc Xuyên, được lắm!

“Sở nhi! Nàng bình tĩnh trước đã“.

- Chàng nói thiếp phải làm thế nào đây Túc Duật?

“Sở nhi, Cổ Mộc Xuyên là Thiên Tử và cũng là Đế Thích chuyển kiếp. Ta và nàng cũng không thể làm gì được ngài ấy, nàng đừng nông nỗi mà phạm phải Thiên quy. Việc chúng ta nên làm bây giờ là phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao“.

- Thiếp hiểu! Thiếp cũng biết, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì cũng sẽ mỗi người một nơi.

- Tại sao vậy Túc Duật, tại sao chàng và thiếp chỉ có thể là hai đường thẳng song song. Vậy thì tại sao lúc đầu còn cho chúng ta gặp nhau?

“Sở nhi, nàng đừng khóc nữa mà khiến cho ta thêm đau lòng! Dù có là thế nào đi chăng nữa thì ta mãi mãi cũng chỉ yêu thương nàng, ta nghìn kiếp nguyện yêu nàng!”

- Túc Duật!

Rầm...

Hoàng...Hoàng Thượng!

Đúng là trung thần của trẫm: “một Thừa Tướng đương Triều lại lẻn vào Cung của Hoàng Hậu của trẫm, lại còn ôm nhau chặt đến thế“.

Sở Vĩ Vĩ nhìn Cổ Mộc Xuyên và tức giận hỏi “nói xong chưa?”

Nàng là Hoàng Hậu của ta, từ đây về sau nên giữ đức hạnh một chút.

- Cổ Mộc Xuyên!

Đủ rồi Hoàng Hậu của ta...

Bạch Túc Duật đã sai, xin Hoàng Thượng hãy xử phạt! Chuyện này không liên quan đến Sở nhi.

“Sở nhi, ha ha...Thừa Tướng gọi thân mật quá rồi đó!”

Túc Duật đã biết tội “mong Hoàng Thượng tha tội!”

- Đủ rồi Cổ Mộc Xuyên...

- Túc Duật, chàng trở về trước đi!

Ta...Sở nhi...

Cổ Mộc Xuyên lạnh lùng lên tiếng “Hoàng Hậu đã hạ lệnh cho Bạch ái khanh lui xuống, sao vẫn còn đứng đó?”

Chuyện hôm nay ta bỏ qua một lần, hai người đừng có lần sau.

Tạ Hoàng Thượng “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương thần xin phép được lui xuống!”

Được rồi, khanh lui xuống đi.

“Túc Duật”

Bạch Túc Duật nhìn Sở Vĩ Vĩ thêm một lúc rồi vội vã rời đi!

“Túc Duật”

Ta thấy nàng có vẻ như tiếc lắm nhỉ!?

- Cổ Mộc Xuyên!

Nàng đau lòng lắm sao Vĩ nhi?

- Cổ Mộc Xuyên!

Có ta, nàng muốn nói gì?

- Tại sao vậy chứ?

Có phải nàng muốn hỏi là tại sao ta lại tha thứ cho Bạch Túc Duật khi ta bắt gặp hai người đang ôm lấy nhau à?

- Ngài...

Ta cũng cảnh cáo nàng “ta chỉ rộng lượng một lần này thôi, vì ta niệm chút tình xưa...nếu như hai người còn không biết giữ kẽ thì ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tha cho Bạch Túc Duật thêm một lần nào nữa đâu!”

“Sống chết của Bạch Túc Duật nằm trong tay nàng đấy! Nàng đừng bao giờ khiêu chiến đến giới hạn cuối cùng của ta“.

Sở Vĩ Vĩ ngã bẹp xuống đất “Cổ Mộc Xuyên!”

Nàng đứng lên trước đi...

Tại sao lại sắc phong ta làm Hoàng Hậu?

Vì ta yêu nàng!

- Cổ Mộc Xuyên!

Nàng còn gì muốn nói với ta sao?

- Sắc phong Mục Nhiên làm phi có được không?

Không...

- Ta xin ngài đó! Cô ấy đã tin tưởng ta nên mới theo ta cùng về Cổ Thành.

Ta không có trách nhiệm phải làm việc đó “Nàng tự mình giải quyết vấn đề rắc rối của nàng tự gây ra đi Vĩ nhi“.

- Cổ Mộc Xuyên!

Ta nói cho nàng rõ “hậu cung của ta mãi mãi chỉ có duy nhất một mình nàng!”

- Cổ Mộc Xuyên!

Còn nữa...sau này ta không muốn nhìn thấy nàng gặp riêng Thừa Tướng. Cứ ngoan ngoãn làm Hoàng Hậu của ta...

Với lại...sau này phải gọi ta là A Mộc!

Sở Vĩ Vĩ ngơ ngác nhìn vào không trung “Tên Cổ Mộc Xuyên này sao cứ chấp niệm ghê vậy chứ?”

Ta mệt rồi muốn được nghỉ ngơi! Ngài trở về trước đi...

Ồ, nàng rất thuận miệng xưng thiếp với Bạch Túc Duật, vậy mà với ta nàng lại không thể...tại sao vậy?

Sở Vĩ Vĩ ngây ngốc!

Hôm nay, ta nghỉ lại Thanh Uyển Cung...phòng trường hợp có ai đó lại lén chạy đến đây gặp mặt Vĩ nhi của ta.

Cái này...

Nàng sao vậy?

Ta...

Hửm?

Thiếp...thiếp...không sao!

“Vĩ nhi!”

H...ả...ả...?

Giúp ta tắm rửa!

Cái gì chứ?

Nhanh...

Tên Hoàng Đế chết tiệt!

- Ta không biết hầu người khác tắm rửa.

Tốt...Nàng không biết hầu người khác tắm rửa là một chuyện tốt. Nàng chỉ cần hầu hạ ta tắm rửa là đủ rồi!

“Không phải chứ, mình phải hầu hạ tên thối tha này tắm rửa thật sao chứ“.

Nàng còn đợi gì nữa?

Thiếp sẽ không làm những chuyện đó đâu!

Chuyện đó là chuyện nào?

Hừ...trong Cung chắc không thiếu cung nữ đâu nhỉ “chàng bảo mấy cô cung nữ kia hầu chàng tắm đi!”

Rất tiếc bọn họ đều không phải là phụ nữ của ta...

Được rồi để ta hạ một Thánh chỉ với nội dung là “sau này mỗi ngày đều do Hoàng Hậu hầu ta tắm rửa!”

- Cổ Mộc Xuyên!

Được...thiếp hầu ngài tắm nhưng chỉ có hôm nay thôi nhé!

Cổ Mộc Xuyên không lên tiếng.

Vậy giờ phải tắm như thế nào đây?

Nàng giúp ta cởi y phục trước...

Chàng không có tay chắc!

Hửm? Ý kiến?

Hừ...đồ khốn kiếp!

Cổ Mộc Xuyên cong môi cười “thật không ngờ Vĩ nhi lúc tức giận cũng xinh đẹp đến như thế“. Truyện Quan Trường

“Nhưng ta phải làm thế nào thì mới có được trái tim của nàng đây Vĩ nhi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.