Cung Chủ!
Thấy trước mắt mình là một tiểu tiên nữ khá xinh xắn...Sở Vĩ Vĩ dịu dàng lên tiếng hỏi “cô là ai?”
Dạ bẩm Cung Chủ “Tiểu Tình được Đại Đế giao phó đến đây nghênh đón Cung Chủ và sau này sẽ theo hầu Cung Chủ!”
Ta biết rồi...
“Mời Cung Chủ...”
Sở Vĩ Vĩ đi theo Tiểu Tình...nơi này thật tráng lệ!
“Cung Chủ, đây là điện của người...”
Sở Vĩ Vĩ đẩy cửa bước vào phòng “quả nhiên nó đẹp hơn cô nghĩ!”
- Ngươi có lòng quá rồi, đã chuẩn bị cho ta chu đáo đến vậy. Ta cảm ơn ngươi “Tiểu Tình“.
Dạ không có gì ạ! Đây là trách nhiệm của Tiểu Tình, là việc Tiểu Tình nên làm.
- Được rồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!
“Vậy Tiểu Tình xin phép!”
Sở Vĩ Vĩ nằm xuống giường, mặt cô thoáng buồn “không biết có phải là sẽ mãi mãi ở lại Không Linh Sơn hay không nữa! Nơi này thật sự rất buồn chán, toàn là những tên đầu trọc, cảnh vật lại không mấy đẹp“.
- Không được, nếu Sở Vĩ Vĩ ta ở lại đây mãi mãi...vậy thì Không Linh Sơn sẽ thay đổi ngoại hình mới được! Nhưng trước tiên phải thay đổi Thánh Cung của ta trước đã.
Sở Vĩ Vĩ huơ nhẹ bàn tay “cảnh vật ngay lập tức có đến muôn vạn loại hoa thi nhau đua nở, màu sắc vô cùng diễm lệ, phía xa xa Thánh Cung là những rừng trúc: vừa trúc lam, vừa trúc kim và có cả loại trúc bạch“.
- Cô bay lên cao quan sát một thể rồi hài lòng trở về phòng.
...----------------...
Không Linh động!
Một tên thuộc hạ vội vã chạy vào bên trong động...
- Bẩm Đại Vương, thuộc hạ vừa thám thính ra được “trên đỉnh núi xuất hiện một Thánh Cung uy nghi tráng lệ“.
Hửm? Có chuyện này sao?
Dạ!
- Ngươi biết chủ nhân của nó là ai không?
Thuộc hạ không biết vì không thể đến gần được!
Lý do?
Dạ! 100 dặm xung quanh Thánh Cung đều được trang bị bởi kết giới, nhưng tất cả đều được trồng trúc các loại.
Ngọc Thụ tức giận siết chặt tay “chắc là bọn thần tiên lại đến làm màu“.
(Ngọc Thụ, thời gian trước bị Sở Vĩ Vĩ đánh tan nguyên thần, nhưng đã được Sơn Yêu lão nhân cứu sống. Ngọc Thụ sau khi khỏe lại đã đến núi Không Linh chiếm núi xưng Vương, lấy Không Linh động làm nơi ở, gây ra không ít việc ác. Đã thu phục và ma hoá toàn bộ các ngôi chùa trên núi, biến các đại sư và lạt ma thành thuộc hạ của mình, và tuỳ ý sai khiến. Thiên Đình đã nhiều lần giao phó cho các chư tiên đến thu phục nhưng đến nay vẫn chưa ai có thể thu phục được)
…………
Ngọc Thụ đứng trước lối vào Thánh Cung, nhưng quả thật kết giới này khiến Ngọc Thụ không vào được “hừ, lần này có lẽ Thiên Đình đã phái đến một tên lợi hại hơn để thu phục được mình đây mà, nhưng rất tiếc...rồi cũng sẽ bị ta đánh nát tu vi mà thôi!”
Ngọc Thụ dùng thiên lý truyền âm “người trên núi là ai, xin mời xuất hiện...cùng nhau đàm đạo“.
“Tiểu Tình đang chuẩn bị điểm tâm cho Sở Vĩ Vĩ, nghe thấy âm thanh của Ngọc Thụ thì hốt hoảng chạy đi tìm Sở Vĩ Vĩ“.
Cốc cốc cốc!
Vào đi...
Không xong rồi Cung Chủ!
- Chuyện gì?
Tiểu Tình chưa kịp trả lời thì âm thanh của Ngọc Thụ lại được truyền đến “xin mời người bên trong ra ngoài cùng nhau đàm đạo“.
Sở Vĩ Vĩ lạnh nhạt lên tiếng “mặc kệ hắn, khi nào thấy chán thì hắn sẽ bỏ đi thôi!”
- Dạ Cung Chủ!
…………
Điểm tâm đã được bày lên “mời Cung Chủ dùng điểm tâm“.
“Tiểu Tình”
Dạ Cung Chủ có gì dặn dò ạ!
- Sau này: “mỗi sáng sớm ngươi lấy sương mai động lại trên hoa và một ít phấn hoa. Dùng chúng cho điểm tâm của ta“.
Tiểu Tình đã rõ thưa Cung Chủ!
Sở Vĩ Vĩ ngồi gảy đàn “tiếng đàn của cô vừa mềm mại uyển chuyển vừa du dương...đúng khí chất của một thần tiên. Khiến người nghe vô cùng tịnh tâm“.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đẻ Thuê Cho Anh
2. Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”
3. Tình Thương Nhất Sinh
4. Hứa Với Anh Một Đời Không Buông Tay
=====================================
Ngọc Thụ nghe đến si mê “sao thế gian này lại có một tiếng đàn làm mê hoặc lòng người đến thế này chứ!”
Sở Vĩ Vĩ vẫn cứ ngồi đàn say sưa!
Ngọc Thụ không nhịn được nữa, rất muốn gặp chủ nhân của tiếng đàn. “xin mời người bên trong xuất hiện“.
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “muốn mời Sở Vĩ Vĩ ta cùng đàm đạo sao? E là không được, nhưng mà ta có cách khác để ngươi lui đi“.
Ầm...
Khụ khụ khụ!
“Khốn kiếp, mình đã quá bất cẩn rồi!”
Sở Vĩ Vĩ nhìn người vừa bị nôn ra máu mà phì cười “ngươi ồn ào quá“.
Ngọc Thụ nhìn Sở Vĩ Vĩ từ từ chạm đất mà lòng liền say đắm “đẹp, đẹp lắm...”
Sở Vĩ Vĩ hơi nhíu mày “tên này còn sống sao?”
Ngọc Thụ không nhận ra Sở Vĩ Vĩ, nhưng cô thì nhận ra Ngọc Thụ!
Ngọc Thụ vẫn còn nhìn đến si ngốc...
- Ngươi nhìn đủ chưa?
Ngọc Thụ mỉm cười “hoá ra là một tiên nữ xinh đẹp động lòng người!”
Tại hạ là Ngọc Thụ, xin hỏi tiên nữ xinh đẹp đây...
“Ta là Sở Vĩ Vĩ”
Ngọc Thụ nhíu mày “Sở Vĩ Vĩ sao?”
Sở Vĩ Vĩ nhướn mày “sao vậy?”
Ngọc Thụ quan sát Sở Vĩ Vĩ “đúng là cô ấy“.
- Không ngờ chỉ mới vài năm không gặp mà cô ấy đã thay đổi nhiều như vậy. Đã thành một tiên nữ thật sự.
Sở Vĩ Vĩ nhìn Ngọc Thụ “ngươi có gì muốn nói với ta?”