Đã không còn sớm nữa “Cậu trở về đi!”
Được...
Đi thong thả!
- Hôm khác ta sẽ quay trở lại thăm ngươi.
Rất hân hạnh!
- Vậy ta đi đây.
Ừm...
Thanh Hà nhìn theo bóng lưng cô quạnh của Cổ Mộc Hi mà không khỏi thở dài “đứa bé này có lúc rất đáng sợ, có lúc rất đáng yêu...trong lúc này đây thì lại rất đáng thương!”
……………
Cổ Mộc Hi trở về, lại không ngừng suy nghĩ “Mẹ và cha nuôi là một đôi...Huyền Thiên Thượng Đế lại dùng thủ đoạn ép buộc cha nuôi thành thân với con gái của ngài ấy! Ha ha...hoá ra thì Thượng Đế cũng đi làm mấy chuyện hạ tiện này, thật nực cười!”
………………
Quốc Lão đến...
Cổ Mộc Hi lạnh lùng nhìn ra cửa...
“Hi Hi...”
- Cha nuôi!
Con giận cha chuyện gì sao?
- Dạ không ạ!
Con đã thay đổi rất nhiều rồi.
- Chỉ vì con không còn quấn lấy cha sao?
Bạch Túc Duật thở dài “Con có biết là con rất quan trọng đối với ta không? Nhìn con thế này khiến ta rất đau lòng!”
Cổ Mộc Hi đương nhiên biết được cha nuôi thật lòng thương mình...cậu khẽ lên tiếng “Tiểu Hi xin lỗi cha”
- Mời cha nuôi ngồi!
Ừm...
Cổ Mộc Hi rót tách trà và đưa đến trước mặt Bạch Túc Duật “cha uống tách trà nóng cho ấm người!”
Bạch Túc Duật đón lấy tách trà nhưng không có tâm trạng để uống, chỉ nhẹ tay đặt xuống.
- Tìm con có việc gì ạ?
Bạch Túc Duật nhìn thấy chiếc tách ngọc trên tay Cổ Mộc Hi mà không khỏi cảm thán “bức tranh được vẽ trên chiếc tách ngọc của con đẹp quá, cho cha mượn xem một lúc có được không?”
- Dạ được ạ!
Bạch Túc Duật nhìn ngắm mãi không thấy chán, một lúc sau như nhận ra được điều gì đó khác thường nên khẽ lên tiếng “người ngồi đàn nhìn rất quen“.
Cổ Mộc Hi mỉm cười “cha thấy rất quen sao?”
Ừm, ta từng gặp người này ở đâu thì ta không nhớ rõ, nhưng thật sự là rất quen. Tác giả vẽ bức tranh này thật có hồn “nó như thực vậy”
Khụ khụ khụ...
- Dạ, con cũng thấy như vậy ạ!
Bạch Túc Duật càng nhìn càng cảm thán “đúng là mỹ nam, có thể so sánh với Thẩm Thanh Hà“.
- Ừm, cha nuôi cũng cảm thấy Thẩm Thanh Hà rất mỹ nam sao?
Bạch Túc Duật cong môi cười “Không phải chỉ có ta, mà cả lục giới này đều công nhận Thẩm Thanh Hà là đệ nhất mỹ nam. Ờ mà đúng rồi, người trong bức tranh này rất giống với Thẩm Thanh Hà!”
- Thôi được rồi cha nuôi, đừng mãi nói đến chuyện này nữa!
Ừm...thôi vậy, chỉ là một bức tranh thôi mà. Bạch Túc Duật đưa chiếc tách lại cho Cổ Mộc Hi...
…………
- Phải rồi cha nuôi “tình hình của mẹ con thế nào rồi ạ?”
Ta đang tìm cách, ta vừa gửi thư cho cậu của con. Chút nữa ngày ấy sẽ đến, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết vấn đề này!
- Cậu sẽ đến sao ạ?
Ừm, cậu con rất yêu thương muội muội của mình...sao ngài ấy có thể không đến chứ.
Cổ Mộc Hi cười lạnh...”Cha nuôi này!”
Hửm?
- Sao người lại tốt với con đến vậy?
“Hi Hi, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”
- Vì Tiểu Hi thấy tò mò “Tiểu Hi không chút máu mủ gì với người, mà người lại hết mực quan tâm đến con“.
Ờm...thì không lẽ con không thương ta sao?
- Có ạ!
Tình cảm gắn kết giữa chúng ta là duyên phận “không tại sao cả, thương thì là thương“.
- Chỉ thế thôi ạ?
Ừm! Có những người vừa gặp nhau đã đem lòng yêu mến, và rồi có lẽ ngàn đời họ cũng khó có thể quên. Xong, lại có những người gặp nhau nghìn vạn lần, nhưng càng gặp lại càng thấy chán ghét nhau.
- Vậy cha nuôi ngàn đời cũng khó có thể quên được mẹ của con, đúng không ạ?
Khụ khụ khụ...
Con nói linh tinh gì vậy?
- Dạ, không có gì ạ! Chỉ là Tiểu Hi thấy cha nuôi quan tâm đến mẹ của con nhiều quá nên có chút tò mò về mối quan hệ giữa hai người mà thôi.
“Hi Hi, con đừng nói linh tinh!”
- Dạ con sai rồi, con xin lỗi cha nuôi.
Bạch Túc Duật không lên tiếng, chỉ thầm nghĩ “đứa bé này càng lúc càng thay đổi đến mức đáng sợ, những chuyện cũ trôi qua không nên để nó biết nhiều!”
- Cha vẫn còn để trong lòng những lời nói của Tiểu Hi vừa rồi sao ạ?
Không, không...ta không để trong lòng.
- Cha nuôi thật rộng lượng!
Thằng nhóc này...
Cổ Mộc Hi lại buông mấy câu bâng quơ “Cậu quan tâm mẹ của con là vì mẹ là muội muội của cậu, sư tôn quan tâm mẹ của con là vì mẹ của con là đệ tử của người, phụ hoàng của con quan tâm mẹ của con là vì mẹ của con là thê tử của người...vậy cha nuôi quan tâm đến mẹ của con là vì điều gì ạ?”
Bạch Túc Duật xám mặt!
“Hi Hi...”
- Sao vậy cha nuôi? Tiểu Hi nói gì sai rồi sao ạ?
Gần đây Bạch Túc Duật thật sự rất cay cú với Cổ Mộc Hi “miệng lúc nào cũng phun ra toàn lời độc địa vậy mà nét mặt luôn tỏ ra hồn nhiên, ngây thơ...Cổ Mộc Hi...con giỏi lắm!”
Cổ Mộc Hi thấy sắc mặt Bạch Túc Duật rất khó coi thì nhếch miệng cười.
“Cổ Mộc Hi, con được lắm!”
Bạch Túc Duật chăm chú nhìn vào chiếc tách ngọc của Cổ Mộc Hi thêm một lúc rồi quyết định ra về...
Ơ...mà không đúng “vừa rồi rõ ràng có người ngồi đàn kia mà, sao giờ lại không thấy nữa!”
Cổ Mộc Hi không để tâm đến cảm xúc của Bạch Túc Duật, cậu đang suy nghĩ cách nào cứu mẹ mình.
Bạch Túc Duật thầm nghĩ “giờ nếu hỏi Hi Hi thì nó cũng sẽ không chịu nói, mình sẽ tìm cơ hội điều tra rõ việc này sau vậy“.
- ---------------
Ma Cung của Vô Thiên!
- Cuối cùng thì ngươi cũng đến rồi!
“Vô Thiên, ngươi biết là ta sẽ đến sao?”
- Đế Thích à Đế Thích, đường chết là ngươi tự tìm. Hôm nay ta sẽ lấy lại những gì đã mất của năm xưa!
Cổ Mộc Xuyên lạnh giọng hỏi “năm xưa ngươi mất những gì?”
- Lẽ ra Vô Thiên ta là chúa tể của tam giới “tất cả là tại Đế Thích ngươi hại ta ra thế này!”
Hừ...chúa tể tam giới “vốn không phải là vị trí của ngươi, vậy mà ngươi cứ một mực muốn ngồi...trách ai đây?”
- Ngươi câm miệng cho ta “Đế Thích!”