“Cô không được vui sao?”
Cũng không hẳn là không vui!
“vậy thì tại sao mặt mày cô ủ dột đến vậy?”
Tề Tề!
Hửm? Tôi đang nghe, cô nói đi...
“Anh có thể để tôi rời khỏi nơi này được không?”
Sao vậy? Cô không thích ở bên cạnh tôi sao?
Tôi cảm thấy rất cô đơn!
Nhậm Tề Tề nhíu mày “cô ấy thấy cô đơn sao?”
“Sở Vĩ Vĩ cô nghe cho rõ đây: tôi có thể cho cô tất cả, nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép cô rời xa tôi“.
Tại sao vậy Tề Tề?
“Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy mình không thể thiếu cô! Vậy nên sau này cô nên ngoan ngoãn, đừng khiến tôi phải chướng mắt!”
Nhậm Tề Tề anh không thấy mình rất quá đáng sao?
“hừ, chẳng có gì là quá đáng cả, tốt nhất là cô nên giữ im lặng...đừng nên chọc giận tôi“.
Sở Vĩ Vĩ thoáng buồn!
Nhậm Tề Tề tuy rất lạnh lùng, nhưng lại âm thầm quan tâm đến cô...”nhìn cô u sầu thì anh cảm thấy rất khó chịu“.
Sở Vĩ Vĩ xoay người lại, định trở về phòng...
Chợt có một vòng tay ôm lấy cô và bế cô bay lên không trung!
Sở Vĩ Vĩ áp sát mặt vào ngực Nhậm Tề Tề.
“Anh ghé xuống một vách núi, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống!”
Sở Vĩ Vĩ đưa mắt nhìn quanh “đẹp quá!”
“đây là nơi nào mà đẹp quá vậy?”
Nhậm Tề Tề hiền hoà lên tiếng “đây là bách hoa thảo, là những loại thuốc cực quý!”
Sở Vĩ Vĩ vô cùng cảm khái “thảo dược sao? Nó không những đẹp mà còn có thể chữa bệnh sao?”
“đúng vậy”
Sở Vĩ Vĩ nhìn đến si mê!
Cô có thích nơi này không?
“rất thích!”
Nếu thích thì sau này tôi sẽ đưa cô đến đây thường xuyên!
“Đâu đó âm vang tiếng đàn êm dịu, Sở Vĩ Vĩ đưa mắt nhìn quanh để tìm chủ nhân của nó, tiếng đàn này khiến cho tâm trạng người nghe vô cùng thư thái dễ chịu“.
“phía xa xa bên kia bờ vực có một tòa nhà cổ kính, Sở Vĩ Vĩ nhìn đến thất thần, bên ấy chắc là lãnh địa của một vị thần tiên nào đó!”
Bất giác cô bay thẳng về phía bên kia bờ vực...
Vụt..!!!
Nhậm Tề Tề ngỡ ngàng “cô dám...”
“Anh vội vàng đuổi theo, nhưng rất tiếc Sở Vĩ Vĩ có thể đạp mây cưỡi gió...Nhậm Tề Tề căn bản không thể nào đuổi theo kịp“.
...----------------...
- Cô dừng chân giữa một rừng hoa đào, những cánh hoa đào mong manh rơi trong gió...”đẹp, đẹp lắm!”
Tiếng đàn ấy lại gần kề bên tai, khiến tâm trạng cô càng thêm nhẹ nhõm “vô ưu, vô lo“.
“Cô đắm mình giữ ngàn cánh hoa bay“.
Người ngồi gảy đàn bỗng nghìn đến si ngốc “lục giới này còn mỹ nữ nào có thể đẹp hơn cô ấy, cô ấy là ai và từ đâu đến?”
Tiếng đàn bỗng dưng im bặt!
Sở Vĩ Vĩ nhìn người ngồi ôm đàn dưới gốc hoa đào “đúng là một vị cao nhân, sạch sẽ thanh mát“.
“vị cô nương trước mặt, rõ ràng không phải người và cũng không phải thần tiên, vốn chỉ là một oan hồn...nhưng tại sao khí tỏa trên người cô ấy không có chút gì là của yêu ma!”
“bốn mắt nhìn nhau và không ngừng đánh giá về nhau!”
- Bẩm Vương Thượng “đã đến bữa, mời Vương Thượng trở về điện dùng bữa!”
“Ta biết rồi“.
Sở Vĩ Vĩ thầm thì trong lòng “ngài ấy là Vương Thượng sao? Chả trách trên cơ thể ngài ấy lại lan tỏa khí chất của một thần tiên“.
- Vương Thượng (tên gọi là Bạch Túc Duật)
Bạch Túc Duật bị Sở Vĩ Vĩ nhìn kỹ quá nên nheo mắt, lên tiếng hỏi:
“Vị cô nương này cứ nhìn tại hạ như vậy là ý gì?”
Òm...”ta xin lỗi ngài, ta phải đi đây!”
Đợi đã cô nương!
Sở Vĩ Vĩ quay lại nhìn Bạch Túc Duật “ngài còn có chuyện gì ạ?”
“ồ, là ta chỉ muốn hỏi tên cô là gì?”
Ta tên Sở Vĩ Vĩ!
- Còn ta là Bạch Túc Duật.
Ồ, ta biết rồi! Ta đi trước đây...
Vèo...!!!
Ơ...
“cô ta thật quái dị!”
Bạch Túc Duật nheo mắt “xem bách hoa sơn của ta là nơi nào, mà muốn đến thì đến...muốn đi thì đi! Ta không cho phép bất cứ ai tuỳ tiện như vậy“.
Vút...
Bạch Túc Duật nhanh chóng đuổi theo...
“cô ấy thật sự không hề tầm thường, có thể đạp mây cưỡi gió!”
Bạch Túc Duật càng cố gắng để nhanh hơn nữa...nhưng vẫn không thể theo kịp “hừ, Bạch Túc Duật ta tu luyện hơn 2000 năm mà lại không có được phi hành tiên giỏi như cô ấy, chuyện này đồn ra ngoài thì Bạch Túc Duật ta đến mặt mũi cũng sẽ bị mất sạch“.
Rào...rào...
Sở Vĩ Vĩ nghe phía sau mình có tiếng gió, cô ngoáy đầu lại nhìn thì thấy Bạch Túc Duật đang đuổi theo cô “cái tên Vương Thượng chết tiệt này...đuối theo mình làm gì vậy chứ?”
“cô nhìn xuống dưới thì thấy rừng trúc: a a a...kia là lãnh địa của sư phụ, Sở Vĩ Vĩ trong lòng vui mừng...cô thả lỏng cơ thể cho rơi tự do xuống!”
Xoạt...xoạt...
“Tên chết toi nào làm đổ hết thảo dược của ta vậy chứ?”
Sư phụ thân yêu “là Vĩ Vĩ đây ạ!”
Trúc Bạch nheo mắt “đồ đệ đáng ghét, sao lần nào con xuất hiện cũng khiến cho sư phụ kinh ngạc như vậy chứ?”
“con xin lỗi sư phụ, là con rơi tự do từ trên cao xuống!”
Cái gì?
“để sư phụ xem nào, con có bị thương ở đâu không?”
Dạ...”lưng”
Haiz...”con đó, nghịch ngợm vừa thôi!”
“con xem, chỗ thảo dược quý này của ta vất vả lắm mới tìm được...giờ con xem đi, nó nằm ra đất cả rồi đó!”
Xin lỗi sư phụ mà...
Hừ...
“mà sư phụ, sao người không đến bách hoa sơn hái thuốc“.
Con nói bách hoa sơn sao?
Dạ “con thấy nơi đó có rất nhiều thảo dược!”
Hừ...”ta mới không thèm đụng đến đồ của tên khốn kiếp Bạch Túc Duật kia“.
Sư phụ bảo sao?
Hừ...