Sở Vĩ Vĩ theo Cổ Mộc Xuyên đến phía bắc biên cương, nơi có quân binh Đại Đô chiếm đóng!
Đường dài vạn dặm, xa xăm...
“Túc Duật, thiếp cũng theo Cổ Mộc Xuyên ra biên thùy...chàng ở Lập Thành phải hết sức thận trọng!”
- Vĩ nhi, nàng nghĩ gì mà trầm tư vậy?
Không có gì!
- Nàng đừng giấu ta, có phải nàng đang nhớ đến Thừa Tướng không?
“Mộc Xuyên, đường đến Dực Thành xa xôi hiểm trở, chàng cố gắng nghỉ ngơi...đừng để bị kiệt sức!”
- Vĩ nhi, nàng nên lo cho mình...đừng lo cho ta. Lần này vất vả cho nàng rồi!
Thiếp không sợ vất vả...thiếp chỉ thấy lo sợ cho chàng phải chịu thiệt thòi mà thôi! Xưa nay chàng đã quen sống trong Hoàng Cung.
Cổ Mộc Xuyên ôm chặt Sở Vĩ Vĩ “chỉ cần có nàng bên cạnh...dù đến chân trời góc bể ta cũng thấy hạnh phúc!”
- Vĩ nhi cẩn thận...
Keng...
Bảo vệ Hoàng Thượng và nương nương...
Cổ Mộc Xuyên nhíu mày “lại là thích khách”
Ám Vệ của Cổ Mộc Xuyên đang chiến đấu cùng với đám thích khách!
Cổ Mộc Xuyên ôm Sở Vĩ Vĩ trong lòng “Nàng không sao chứ?”
Sở Vĩ Vĩ liếc nhìn qua cửa sổ xe ngựa thấy một kẻ áo đen, che kín mặt núp bên gốc cây đại thụ...tay cầm ám khí, nhắm vào Cổ Mộc Xuyên.
Ầm...
Khụ...khụ...khụ...
Cổ Mộc Xuyên cười rạng rỡ “Vĩ nhi, không ngờ nàng lại lợi hại đến vậy...chỉ cần ngoắc ngón tay một cái thôi mà cũng bắt được một tên thích khách!”
Trong chốc lát nhóm thích khách có võ công cao cường đã bị Ám Vệ của Cổ Mộc Xuyên hạ gục và bắt giữ sạch sẽ không sót một tên.
Khởi bẩm Hoàng Thượng và nương nương “bọn thích khách không chịu khai ra kẻ chủ mưu phía sau!”
Cổ Mộc Xuyên vẫn ngồi nhìn Sở Vĩ Vĩ không chớp mắt “hững hờ với lời bẩm báo của Ám Vệ“.
Khởi bẩm...
Đủ rồi, ngươi đừng làm phiền trẫm ngắm nhìn Hoàng Hậu...nếu đã không chịu khai thì cứ chém cả đi, giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Sở Vĩ Vĩ đỡ trán “Mộc Xuyên!”
Vĩ nhi muốn nói gì?
Kẻ địch trước mắt, sao thiếp thấy chàng hững hờ vậy?
Những tên tép riu đó không đáng để chúng ta bận tâm, kẻ chúng ta cần bận tâm đang đến...
Ý chàng là...
Rầm...
Cổ xe ngựa của Cổ Mộc Xuyên và Sở Vĩ Vĩ bị đánh vỡ đôi!
Cổ Mộc Xuyên ôm lấy Sở Vĩ Vĩ bay lên không trung “Vĩ nhi nàng có sao không?”
Thiếp không sao!
Xào xạc...
Sở Vĩ Vĩ nhìn bóng lưng cao lớn của người đứng trước mặt mà giật mình “Thực Thần!”
Thực Thần quay đầu lại nhìn Sở Vĩ Vĩ đang được Cổ Mộc Xuyên ôm chặt trong lòng “chúng ta gặp lại nhau rồi Sở Cô nương, mạng của Sở cô cũng lớn thật!”
Cổ Mộc Xuyên mặt mày trở nên lạnh lùng “ngươi muốn gì?”
Ồ, hoá ra đây là tên Đế Thích vô dụng được chuyển kiếp mà Ngọc Đế sai Sở cô nương đến bảo vệ đấy à?
Thực Thần “ngài muốn gì?”
- Long mạch! Thứ ta muốn chính là long mạch...
Hừ...long mạch không có trong tay ta!
- Không ở trong tay cô, chẳng lẽ là ở trong tay Cổ Mộc Xuyên?
Long mạch không có trong tay trẫm!
Hai người đùa với ta sao? Long mạch không ở trong tay hai người thì ở trong tay ai?
Sở Vĩ Vĩ lạnh nhạt lên tiếng “làm sao mà chúng tôi biết được nó ở đâu“.
- Nếu như hôm nay hai người các ngươi không giao ra long mạch, thì xác định ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hai ngươi!
Sở Vĩ Vĩ ngước lên nhìn Cổ Mộc Xuyên...
Cổ Mộc Xuyên cũng cùng lúc cúi mặt xuống nhìn Sở Vĩ Vĩ “Nàng không cần nói nhiều với hắn!”
Thực Thần ngay lập tức tấn công đánh Cổ Mộc Xuyên...
Rầm...
Phình...
Cổ Mộc Xuyên và Thực Thần giao đầu đến long trời lở đất...
“Mộc Xuyên, chàng phải cẩn thận!”
- Vĩ nhi của ta, nàng hãy yên tâm. Nàng tránh qua một bên đừng để ta bị phân tâm.
Sở Vĩ Vĩ nhảy lên cành cây quan sát! Đúng là Thực Thần vô cùng lợi hại, nhưng Cổ Mộc Xuyên cũng lợi hại không kém. Nói gì đi nữa thì Cổ Mộc Xuyên cũng là Đế Thích Thiên chuyển kiếp...dung mạo tuy có ít nhiều thay đổi nhưng năng lực và phong độ thì vẫn có thể được duy trì, lúc chuyển kiếp có lẽ đã cốt tiên đã không bị đánh tan. Nên đã mang theo tu vi chuyển kiếp, nhiều năm qua cũng đã rất nỗ lực tu luyện.
Trận chiến giữa hai người kéo dài thật lâu nhưng không thể phân thắng bại!
Sở Vĩ Vĩ thầm nghĩ “nếu như thế này mãi thì sẽ ảnh hưởng đến Cổ Mộc Xuyên, cô ôm đàn bay thẳng về hướng Thực Thần...toàn lực đánh một đòn“.
Ầm...
Khụ...khụ...khụ...
Thực Thần bị thương khá nặng, ngã xuống đất...
- Sở Vĩ Vĩ, cô đánh lén ta?
Sở Vĩ Vĩ dịu dàng lên tiếng “trước đây ngài đã từng cứu ta một mạng dưới đáy Vực Thiên Lãnh. Hôm nay ta cũng sẽ tha cho ngài một mạng...sau này gặp lại nhau, chỉ có thể động đến binh đao“.
Thực Thần im lặng không lên tiếng!. Chương