Haiz...tên Cổ Mộc Xuyên này thật quá cố chấp!
“Vĩ nhi!”
- A Mộc muốn nói gì với ta sao?
Nàng muốn đi tìm “mộc phượng tiên” có phải không?
- Sao người biết?
Mộc phượng tiên đang ở chỗ ta, ta sẽ cho nàng...với điều kiện nàng phải ở lại bên cạnh ta!
Hoàng Cung của người, hẳn là không thiếu mỹ nữ?
Ta không quan tâm...từ lâu rồi ta đã rất muốn trục xuất họ trở về với gia đình!
A Mộc, nếu người dám làm như vậy thì địa vị của người sẽ bị lung lay “đa số cung tầng mỹ nữ trong Cung đều là con quan lại và cận thần, nếu người trục xuất họ thì sẽ có cả một đống rắc rối sẽ diễn ra!”
Vĩ nhi đang quan tâm đến ta sao?
Ta không phải là quan tâm đến người...ta chỉ lo cho nước Cổ Tịch của người.
Sao cũng được! Ta thích được ở bên cạnh nàng...
A Mộc! Ta là người đã có gia thất!
Nàng nói sao?
Ta nói là ta đã trở thành thê tử của người khác!
Cổ Mộc Xuyên đau lòng nhìn Sở Vĩ Vĩ “người đàn ông đó có tốt với nàng không?”
Tốt hay không thì với ta nó cũng không quan trọng, quan trọng là...ta đã thành thân. Giữa ta và người nên giữ khoảng cách một chút!
Cổ Mộc Xuyên thở dài “Nàng ấy là người đã có gia thất, tại sao vậy chứ?”
Ta xin từ biệt người...
Cổ Mộc Xuyên nhắm nghiền đôi mắt để che lấp bi thương “để ta đưa nàng trở về!”
Không cần đâu!
Ta xin nàng...
Được rồi...
- ---------------
Không Linh Sơn!
Cung Chủ người về rồi...
Tiểu Tình nhìn thấy Cổ Mộc Xuyên thì khựng lại!
Ngài...
Được rồi...Tiểu Tình chuẩn bị cho ta ấm trà!
Dạ Cung Chủ...
Nơi này của nàng đẹp quá!
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “so với Cổ Thành thì vẫn còn kém rất xa“.
Làm gì có, nàng nói quá rồi!
Cổ Mộc Xuyên quan sát một lúc, “nhưng sao Vĩ nhi lại u buồn đến như vậy chứ? Nàng ấy đã gặp phải chuyện đau lòng gì?”
“Vĩ nhi!”
Hửm?
Nàng đang buồn chuyện gì?
Ta không có...
Nàng lừa ai chứ? Ánh mắt của nàng vô cùng thê lương!
Nói cho ta biết, nàng buồn chuyện gì?
A Mộc, ta thật sự không sao!
Sở Vĩ Vĩ cầm ấm trà lên rót “sau khi uống trà xong thì A Mộc hãy trở về Cổ Thành“.
Không, ta còn có nhiều vấn đề cần được làm rõ!
A Mộc!
Nàng đừng khuyên ta nữa, ý ta đã quyết.
…………
Cung Chủ! Tôn Thượng muốn gặp người...
Mời chàng ấy vào!
“Sở nhi!”
“Túc Duật”
Bạch Túc Duật ôm lấy Sở Vĩ Vĩ thật chặt cho thỏa nhớ nhung “năm năm rồi...nàng có biết không Sở nhi?”
Sở Vĩ Vĩ khóc đến nghẹn ngào “Túc Duật“.
Ta lo cho nàng lắm...tìm nàng khắp nơi nhưng không gặp, nàng không biết là ta lo lắng đến mức nào đâu.
Xin lỗi chàng “Túc Duật“.
Cổ Mộc Xuyên nheo mắt “người này là phu quân của Vĩ nhi sao?”
Bạch Túc Duật khẽ gật đầu với Cổ Mộc Xuyên!
Sở Vĩ Vĩ giới thiệu cho hai người đàn ông biết về nhau.
Cổ Mộc Xuyên cười cười “còn tưởng là phu quân của Vĩ nhi, hoá ra chỉ là người tình cũ. Nhưng tình cảm của họ thật thấm thía“.
“Sở nhi, gặp lại nàng...ta đã yên tâm rồi!”
Chàng trở về đi...sau này, tốt nhất chúng ta hạn chế gặp nhau! Biết nhau bình an là đủ lắm rồi Túc Duật!
Ta biết rồi...vậy ta đi đây! Nàng hãy bảo trọng...”Sở nhi của ta”
Sở Vĩ Vĩ cúi mặt không lên tiếng, cố giấu đi những giọt nước mắt bi thương, tưởng rằng đã thật sự quên nhưng khi gặp lại phải đau đớn thế này “Túc Duật, ta yêu chàng rất nhiều...chàng là người duy nhất mà ta yêu“.
Sở Vĩ Vĩ ngã phịch xuống đất sau bóng lưng Bạch Túc Duật...”Túc Duật”
Cổ Mộc Xuyên nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ đau khổ mà cũng buồn theo. Thế nhưng trước giờ chưa từng an ủi phụ nữ!
“Vĩ nhi! Nàng buồn lắm phải không?
Sở Vĩ Vĩ nhìn Cổ Mộc Xuyên “ta không buồn mà là ta đau...ta đau lắm!”
“Nàng ấy yêu một người đàn ông đến mức sâu đậm như thế sao?”
…………
Trong đêm thanh vắng!
Cổ Mộc Xuyên lại bị tiếng đàn bi thương làm cho tỉnh giấc “là nàng ấy đang gảy đàn sao?”
Cổ Mộc Xuyên bước xuống giường và khoác hời hợt chiếc áo lên vai, chân bước về phía phát ra âm thanh! Rơi vào mắt mình là một người đàn ông, mang dáng vẻ cô đơn...ngồi dưới gốc hoa ngọc lan gảy lên khúc Tình Tan, nghe não nề. Cổ Mộc Xuyên bước đến trước mặt người đàn ông gảy đàn và lặng lẽ nghe hết khúc nhạc, cũng như nghe được tâm sự của người gảy đàn muốn trải lòng cho ai đó thấu hiểu!
Thanh Hà nhìn Cổ Mộc Xuyên nhưng không nói gì...
Cả hai đều là người lạnh lùng nên cũng lạnh tanh quay mặt đi...
Thanh Hà ôm đàn lặng lẽ rời đi...
Cổ Mộc Xuyên cũng tiêu sái trở về phòng!
“Người đàn ông ngồi đàn ấy chắc là phu quân của Vĩ nhi! Giữa ba người họ đã xảy ra chuyện gì chứ? Sao ai cũng kỳ lạ!”
…………
Cung Chủ, Thành Chủ muốn gặp người.
Sở Vĩ Vĩ cùng Cổ Mộc Xuyên đang ngồi uống trà, nghe Thanh Hà đến thì Sở Vĩ Vĩ đứng lên định trở về Điện của mình...
Nương tử... truyện tiên hiệp hay
Sở Vĩ Vĩ lạnh lùng nhìn Thanh Hà “ngài đừng có mà gọi bừa, ta đã không còn là nương tử của ngài nữa rồi...Thẩm Thành Chủ“.
Nương tử...
Ta nghiêm túc lập lại “ta và ngài đã không còn là phu thê nữa rồi“.
Nương tử...thà nàng giết chết ta còn hơn!