Một sáng mát mẻ, bướm bay chập chờn bên những khóm hoa “Sở Vĩ Vĩ ngồi ngắm cảnh đẹp, cô nhớ về chồng cô“.
Thiếu phu nhân, điểm tâm của người đây!
Sở Vĩ Vĩ nhìn thím Trương “thím cũng ngồi xuống cùng ăn đi“.
Thiếu phu nhân à, như vậy làm sao được chứ?
“thím Trương à! Ở tây phủ này, hoàn toàn không có chủ và tớ...con xem thím như người thân của con. Ngồi đi thím!”
Thím Trương ngồi xuống bên cạnh Sở Vĩ Vĩ, bà nhìn cô rất lâu “thiếu phu nhân thật đáng thương, mới từng này tuổi đời đã phải chịu cảnh góa chồng!”
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “con thấy mình thật sự rất hạnh phúc thưa thím“.
Thím Trương lắc đầu “hạnh phúc cái gì chứ! Đứa trẻ ngốc này“.
………
Thiếu phu nhân “lão gia và phu nhân cho gọi người về nhà lớn!”
Sở Vĩ Vĩ Gật đầu! Tôi sẽ về ngay...
Thím Trương trang điểm cho Sở Vĩ Vĩ rồi cùng cô về nhà lớn.
...----------------...
Thiếu phu nhân đã về!
Sở Vĩ Vĩ từng bước khoan thai tiến vào sảnh lớn nhà họ Nhậm...
Bà Lâm Nghiễm nhìn con dâu rồi hiền hoà lên tiếng “đến đây ngồi cùng mẹ nè con...bà rất hối tiếc, nếu con trai bà còn sống thì bọn chúng nhất định sẽ rất xứng đôi và sẽ rất hạnh phúc“.
Sở Vĩ Vĩ bước đến bên cạnh mẹ chồng ngồi trầm tĩnh...tay nâng tách trà lên môi, nhàn nhã uống!
Nhậm lão gia vô tình nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp này của Sở Vĩ Vĩ thì không khỏi ngạc nhiên “không ngờ cô ấy chỉ uống trà thôi mà cũng kinh diễm đến mức này“.
Lâm Nghiễm nhìn thấu được tâm tư của Nhậm lão gia thì bà không khỏi thở dài...
Nhậm lão gia tham đắm, còn muốn nhìn Sở Vĩ Vĩ thêm vài lần nữa! “đẹp, đẹp lắm...như tiên nữ trong tranh bước ra“.
Sở Vĩ Vĩ bị Nhậm lão gia nhìn như thế thì lòng cô vô cùng khó chịu, cô dịu dàng lên tiếng “thưa mẹ, hôm nay Vĩ Vĩ thấy trong người không được khỏe...con xin phép về tây phủ nghỉ ngơi! Hôm khác con sẽ đến tạ lỗi với mẹ sau ạ!”
Bà Lâm Nghiễm hiểu được nỗi khổ của con dâu, được rồi...con không được khỏe thì cứ về biệt phủ nghỉ ngơi, hôm khác thấy trong người thoải mái hơn thì đến bầu bạn với mẹ. Con là con dâu của ba mẹ, nhà này là của con, luôn hoan nghênh con bất cứ lúc nào “bà cố tình bảo Sở Vĩ Vĩ là con dâu của Nhậm lão gia để ông nhớ bản thân mình là ai“.
Nhưng Nhậm lão gia lại chẳng để tâm đến những lời nói đó.
Sở Vĩ Vĩ được thím Trương đưa về biệt phủ riêng của cô.
Thím Trương thấy Sở Vĩ Vĩ không vui nên khẽ hỏi “người sao vậy thiếu phu nhân?”
Con không sao, sau này người bên nhà lớn có đến tìm con thì thím cứ bảo với họ là con ốm nặng! Không được cho họ vào tây phủ...
Dạ thưa thiếu phu nhân!
...----------------...
Một hôm...
Thiếu phu nhân “lão gia cho mời người về nhà lớn“.
Thím Trương bảo với người hầu Nhậm gia “thiếu phu nhân đang ốm, phiền cô về báo lại một tiếng với lão gia!”
Người hầu Nhậm gia quay trở lại nhà lớn!
“bẩm lão gia, thiếu phu nhân đang ốm nặng nên không trở về được ạ!”
Nhậm lão gia lo lắng đứng lên đi về hướng biệt phủ phía tây!
Thím Trương thấy Nhậm lão gia đang đi về phía biệt phủ hốt hoảng chạy vào phòng “thiếu phu nhân, lão gia đang đến“.
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày “lão già này...”
“Sở Vĩ Vĩ bước đến bên bàn trang điểm, cô mở hộp trang điểm ra và chấm chi chít những chấm đỏ lên mặt rồi lên giường nằm trùm chăn“.
Thím Trương há hốc mồm!
Nhậm lão gia ung dung bước vào phòng khách ngồi xuống!
Thím Trương bưng tách trà bước đến trước mặt Nhậm lão gia “mời lão gia uống trà!”
Nhậm lão gia không nhìn thím Trương, ông lạnh nhạt hỏi “Vĩ Vĩ đâu rồi?”
Dạ thưa lão gia “thiếu phu nhân đang bị ốm nặng, nghỉ ngơi trong phòng!”
Nhậm lão gia lo lắng hỏi “Vĩ Vĩ bị ốm như thế nào? Các người Chăm sóc cô ấy kiểu gì vậy?”
Dạ...
Nhậm lão gia đứng lên đi về hướng phòng Sở Vĩ Vĩ...
Cốc...cốc...cốc!
Sở Vĩ Vĩ biết là lão già chết bầm đó đến nên cô khẽ lên tiếng “vào đi, cửa không khóa“.
Nhậm lão gia bước vào, ông nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ trùm kín nên nhíu mày, ông dịu giọng hỏi “Vĩ Vĩ sao vậy?”
Sở Vĩ Vĩ liền lên tiếng “ba đừng đến gần, con bị dị ứng...cả người nổi tiếng đầy mẩn đỏ, ba đến gần sẽ bị lây!”
Nhậm lão gia thở dài “sao lại như vậy?”
Sở Vĩ Vĩ khẽ bảo “con cũng không biết! Ba về phủ trước đi ạ, hôm nào con khỏe lại sẽ về nhà lớn thăm ba mẹ ạ!”
Nhậm lão gia trong lòng đầy hối tiếc “người ở ngay trước mắt mà ông không nói được câu nào và cũng không được ngắm nhìn! Để ta xem Vĩ Vĩ bị ốm như thế nào rồi trở về có được không?”
Sở Vĩ Vĩ thầm cười, cô nhẹ nhàng kéo chăn xuống “lộ ra khuôn mặt nổi đầy mụn đỏ“.
Nhậm lão gia thoáng hốt hoảng “sao lại ra nông nổi này chứ? Để ta bảo người tìm đại phu giỏi nhất vùng đến khám cho Vĩ Vĩ nhé!”
Sở Vĩ Vĩ lễ phép trả lời “dạ con dâu xin cảm ơn ba trước ạ!”
Nhậm lão gia đứng lên rời đi, khi trở về nhà lớn thì ông đã bảo người hầu đi tìm thầy thuốc giỏi nhất đến chữa trị cho Sở Vĩ Vĩ!