Thành Nam Đô!
Đô Hề hạ chiếu chỉ ra lệnh chém đầu các tướng sĩ Cổ Tịch quốc bị bắt sống trên xa trường. Các tướng sĩ bị treo ngược trước cổng Thành, đao phủ đang cầm đao đứng đợi lệnh.
Cổ Mộc Xuyên trà trộn vào giữa đám dân thường, vô cùng đau lòng khi nhìn các tướng sĩ đang bị treo ngược hai chân lên, đầu thì thòng xuống “họ là những người đã từng đóng góp không ít công sức cho Cổ Tịch quốc“.
Bạch Ninh hỏi khẽ “Bẩm Hoàng Thượng, giờ chúng ta phải làm gì để cứu được tất cả bọn họ?”
Cổ Mộc Xuyên nhìn xung quanh và quan sát thật kỹ “ở đây ngoài đao phủ và binh lính ra, thì còn có rất nhiều sát thủ đang ẩn nấp“.
Bạch Ninh thở dài “Hoàng Thượng người xem, tướng sĩ của chúng ta có đến hơn chục người đang bị treo ở đây, thuộc hạ và Hoàng Thượng làm sao có thể cứu sống tất cả chứ? Cùng lắm là chỉ có thể cứu được bốn người“.
Cổ Mộc Xuyên lạnh lùng lên tiếng “trẫm không muốn bỏ lại bất cứ một ai, họ đều là con dân của trẫm và họ cũng đã từng cống hiến không ít công sức cho nước Cổ Tịch!”
Bạch Ninh suy nghĩ một lúc “họ treo các tướng sĩ lâu như vậy, có lẽ là muốn đợi chúng ta đến“.
Thuộc hạ e là “họ đã giăng bẫy khắp nơi!”
Cổ Mộc Xuyên khẽ “ừ”
Cánh Ám Vệ của Cổ Mộc Xuyên cũng đang đến...Một lúc sau đã có mặt đầy đủ “đây là đội Ám Vệ vô cùng tinh vệ, được chính tay Cổ Mộc Xuyên huấn luyện“.
Bạch Ninh vui mừng “vậy mà lúc đầu thuộc hạ tưởng rằng chỉ có Hoàng Thượng và thuộc hạ đến cứu người mà thôi!”
Giờ tiếp theo chúng ta sẽ làm gì thưa Hoàng Thượng?
Ừm...chúng ta chia ra ba đội “đội thứ nhất xông vào cứu người, đội thứ hai lẻn trèo lên trên đài hạ gục tất cả các tên lính đang cầm cung tên trên đài, đội thứ ba yểm trợ cứu người...còn trẫm và Bạch Ninh sẽ đi xử lý đám sát thủ đang ẩn nấp kia“.
Chúng ta thuộc hạ đã rõ! (đồng thanh)
- Mọi người bắt đầu chia nhau ra hành động theo sự phân công trước đó của Cổ Mộc Xuyên.
Trong tiếng binh đao ồn ào, Đô Hề đứng trong góc khuất “tay cầm cung tiễn đang ngắm chuẩn hướng của Cổ Mộc Xuyên!”
Vù...vù...
Mũi tên xé gió bay thẳng đến vị trí của Cổ Mộc Xuyên!
Hoàng Thượng cẩn thận...
Bạch Ninh hốt hoảng “thôi chết, không kịp cứu giá rồi!”
Nhưng bất ngờ có một bóng trắng lướt qua và mũi tên bay ngược trở về vị trí Đô Hề và cắm vào ngực Đô Hề.
Phựt...
“Vĩ nhi! Là nàng...”
Cổ Mộc Xuyên bị thiên binh vạn mã nước Đại Đô bao vây, nhất thời khó có thể phá được vòng vây.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ “khiến Đô Hề không thể phản ứng kịp“.
Hoàng Thượng...
Mau, mau cứu giá...
Sở Vĩ Vĩ bước đến trước mặt Đô Hề, mặt mày cô trở nên vô cùng âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Đô Hề “bằng khả năng của ngươi mà cũng muốn ra tay với Mộc Xuyên...không tự lượng sức!”
Cô là ai?
Người đâu cứu giá!
Sở Vĩ Vĩ nhếch môi “cứu giá?”
Sở Vĩ Vĩ tôi muốn ra tay, liệu các người còn sống sót được sao? Cô vung kiếm ra lao thẳng về hướng Đô Hề...
Keng...
“Sở Cung Chủ, xin chớ nên ra tay...”
- Hạ Hầu Kỳ!
Ngài muốn xen vào chuyện này?
“Sở Cung Chủ nên nhớ rằng: nếu chúng ta giết Vua sẽ phạm phải Thiên điều, vì dù là Vua chốn hạ giới hay Vua nơi trung giới cũng đều là Chân Mệnh Thiên Tử. Chúng ta có đạo hạnh cao đến đâu thì cũng chỉ là bậc Thần“.
Sở Vĩ Vĩ lạnh lùng lên tiếng “kể cả những tên Bạo Quân như hắn cũng không được giết sao?”
Phải!
Sở Vĩ Vĩ không nói gì, chỉ lao đến trước mặt Đô Hề...
Hạ Hầu Kỳ kéo Sở Vĩ Vĩ lại “Sở Cung Chủ!”
Thật lòng mà nói thì Hạ Hầu Kỳ không muốn Sở Vĩ Vĩ phạm vào Thiên điều “tội ra tay sát hại Chân Mệnh Thiên Tử rất nặng!”
Thế là Hạ Hầu Kỳ và Sở Vĩ Vĩ cùng đánh nhau...
“Vĩ nhi”
Cổ Mộc Xuyên bay đến bên cạnh Sở Vĩ Vĩ và cùng cô đánh nhau với Hạ Hầu Kỳ.
Hạ Hầu Kỳ lúc này thấy bực tức...hai người các ngươi thôi đi!
“Sở Vĩ Vĩ...là tôi đang cố gắng giúp đỡ cô, vậy mà cô lại muốn đánh nhau sống chết với tôi!”
Sở Vĩ Vĩ thu lại kiếm “hừ...cảm ơn Hạ Hầu Thiên Ma“.
“Vĩ nhi, nàng có sao không?”
- Thiếp không sao!
Sở Vĩ Vĩ nhìn Hạ Hầu Kỳ “sao ngài lại muốn giúp tôi?”
Hạ Hầu Kỳ thở dài “ta và cô cũng chẳng phải là kẻ tử thù không đội trời chung gì, ta đây không nỡ nhìn cô phạm phải Thiên điều mà bị trừng phạt“.
Sở Vĩ Vĩ biết rằng mình đã quá nóng vội, đúng là nếu như cô ra tay giết chết Đô Hề thì Thiên Đình sẽ sai Thiên binh Thiên tướng đến đưa cô về xử tội ngay...lần này đúng là phải cảm ơn Hạ Hầu Kỳ rồi!”
Sở Vĩ Vĩ nhìn Đô Hề đang bị thương nặng nằm sải lai dưới chân “chuyện hôm nay Sở Vĩ Vĩ tôi thật sự đa tạ ngài Hạ Hầu“.
Haiz...cô biết là được rồi! Ta đi đây...
Hạ Hầu Kỳ bước đến đỡ Đô Hề lên “Hoàng Thượng, người sao rồi?”
Đô Hề yếu ớt lên tiếng hỏi “Cô ta là ai?”
Hạ Hầu Kỳ chưa kịp trả lời thì Cổ Mộc Xuyên kề kiếm lên cổ Đô Hề “Cẩu Hoàng Đế, ngươi mau bảo bọn kia dừng lại và thả người đi, cho đến khi tướng sĩ Cổ Tịch quốc được an toàn rời khỏi Đại Đô thì ngươi mới được phép trở về trị thương!”
Hạ Hầu Kỳ nhìn Cổ Mộc Xuyên “ngài...”
Sở Vĩ Vĩ khẽ hỏi “Ngài Hạ Hầu còn có ý kiến gì?”
Ồ ta không có ý kiến gì!
Hoàng Thượng hãy làm theo yêu cầu của Hoàng Đế Cổ Tịch quốc đi thì hơn.
- Hừ...Cổ Mộc Xuyên ta không phải đang yêu cầu hắn mà ta đang ra lệnh cho hắn!
Hạ Hầu Kỳ thở dài “được rồi, thì ra lệnh!”
Đô Hề nhìn Sở Vĩ Vĩ đến ngốc nghếch “đúng là mỹ nhân cực phẩm, nãy giờ mình không được nhìn rõ mặt“.
Cổ Mộc Xuyên khó chịu...Đô Hề “ngươi không nghe trẫm nói gì sao? Ngươi còn nhìn Hoàng Hậu của ta như thế nữa thì ta khoét thủng mắt ngươi ngay!”
Được...trẫm sẽ hạ lệnh thả tất cả các ngươi rời khỏi!
Cổ Mộc Xuyên bế Sở Vĩ Vĩ lên rồi bay đi...
Vút...