Sau lần mai mối Mục Nhiên cho Cổ Mộc Xuyên không thành, Mục Nhiên đã luôn theo bên cạnh Sở Vĩ Vĩ.
Sở Vĩ Vĩ luôn thấy mình thật sự rất có lỗi với Mục Nhiên.
Cổ Mộc Xuyên vì thấy Sở Vĩ Vĩ luôn canh cánh bên lòng nên đã phong Mục Nhiên làm Quận Chúa.
Sở Vĩ Vĩ cũng xem Mục Nhiên như muội muội.
“Sở tỷ tỷ, xảy ra chuyện rồi!”
Đã xảy ra chuyện gì sao Mục muội trở nên hốt hoảng đến vậy?
- Muội vừa nghe được tin biên ải có chiến tranh. Nước Đông Ngô đang đưa binh đóng chiếm biên ải!
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “xưa nay vẫn thế mà, con người còn có lòng tham thì vẫn còn xuất hiện binh biến“.
“Sở tỷ tỷ”
Muội sao vậy?
“Sở tỷ tỷ, lần này Hoàng Thượng cử Bạch Thừa Tướng đến vùng biên ải đánh trận!”
Choang...
Tách trà trên tay Sở Vĩ Vĩ bất ngờ rơi xuống vỡ vụn.
“Tỷ tỷ!”
Ha...”Cổ Mộc Xuyên, chàng như thế là muốn dồn Túc Duật vào đường cùng“.
Sở Vĩ Vĩ không cần suy nghĩ nhiều và cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Cô vội vã đến phủ Thừa Tướng...
Vừa đến nơi đã thấy Bạch Túc Duật u buồn ngồi gảy đàn dưới tán cây!
Nghe có tiếng bước chân, Bạch Túc Duật ngừng đàn “Sở nhi! Sao nàng lại đến đây?”
“Túc Duật!”
Sở Vĩ Vĩ bay thẳng vào lòng Bạch Túc Duật, thiệt thòi cho chàng rồi “có phải là thiếp đã liên lụy đến chàng rồi không?”
- Sở nhi, nàng đừng tự trách bản thân mình như vậy. Chuyện này không liên quan đến nàng “ta thân là Thừa Tướng, nước nhà có chiến tranh...ta góp công đuổi giặc, chuyện này là tất nhiên“.
Nhưng Túc Duật, trước giờ những chuyện như ra biên cương đánh giặc đâu phải là chuyện của một Thừa Tướng chứ!
“Sở nhi đừng như vậy, ai ra trận thì cũng như nhau cả thôi!”
Sở Vĩ Vĩ khóc đến đáng thương “Túc Duật, thiếp sẽ rất đau lòng“.
- Túc Duật!
Nàng còn yêu ta không?
Thiếp yêu chàng nhiều lắm Túc Duật! Nhưng chỉ có thể để trong lòng “chàng là phu quân người khác, thiếp còn hy vọng gì! Cũng đã nhiều lần thiếp cố gắng quên đi chàng, nhưng mỗi lần xa cách rồi gặp lại chàng thì thiếp phát hiện ra thiếp càng yêu chàng nhiều hơn“.
“Sở nhi, nàng đã chịu đựng nhiều thiệt thòi lắm rồi!”
Hoàng Thượng giá đáo...
Sở Vĩ Vĩ lau đi nước mắt “thiếp lánh mặt trước đây, chắc là Mộc Xuyên có chuyện gì đó muốn bàn bạc với chàng!”
Ừm...tối nay ta đến tìm nàng.
Không được, chàng vào Cung thăm thiếp nếu có người phát hiện ra sẽ rất phiền phức!
Nàng yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận...
Vậy thiếp đi trước đây!
Ừm...
……………
Hạ thần tham kiến Hoàng Thượng!
Bình thân...
Tạ Hoàng Thượng!
Cổ Mộc Xuyên nhìn quanh một vòng, phủ đệ của khanh trang trí khá đơn giản “chứng tỏ khanh là người không hề có tham vọng quá nhiều!”
- Bẩm Hoàng Thượng, với thần những thứ đó đều không quan trọng “Thế gian là quán trọ, và chúng ta là lữ khách! Đến rồi lại đi, thế nên chỉ cần đơn giản là được“.
Ngày mai khanh xuất chinh rồi “trẫm đến đây để cùng khanh uống rượu, hàn huyên...khanh có thể uống cùng trẫm vài chén rượu không?”
Thần tuân chỉ!
Trẫm và khanh, đêm nay sẽ không phải là Đế Vương và Cận Thần “trẫm muốn đêm nay trở thành tri kỷ với Bạch Túc Duật khanh“.
Bạch Túc Duật khẽ cười “được”
Cổ Mộc Xuyên và Bạch Túc Duật uống đến tàn canh vẫn chưa chịu nghỉ, Cổ Mộc Xuyên cố ý chuốc say Bạch Túc Duật.
Nhưng...
“Ái khanh uống nghìn chén không say thật sao?”
Bạch Túc Duật nhìn vào chén rượu, mắt thoáng buồn “rượu, không có loại rượu nào ngon hơn rượu của Sở nhi tự tay cất. Những loại rượu này có uống đến nghìn vò thì ta cũng chẳng thấy say, chỉ có rượu của Sở nhi...ta uống ba chén đã say mèm!”
“Bạch Túc Duật, khanh đang nghĩ gì mà có vẻ như rất buồn phiền vậy?”
Bạch Túc Duật nghiêm túc nhìn Cổ Mộc Xuyên “Hoàng Thượng thật lòng yêu Sở nhi chứ?”
Mặt mày Cổ Mộc Xuyên trở nên lạnh lùng hơn “khanh có ý gì?”
Thần muốn biết Hoàng Thượng đối với Sở nhi thế nào mà thôi!
Trẫm yêu cô ấy, vừa gặp nhau lần đầu đã nguyện sẽ nghìn đời khó quên. Nhưng rất tiếc...
Hoàng Thượng tiếc điều gì?
Cổ Mộc Xuyên thầm nghĩ mà thấy chua chát tột cùng “không biết đến bao giờ mới có được trái tim của Vĩ nhi!”
Hoàng Thượng, đã không còn sớm nữa...người cũng nên hồi Cung!
Đúng là không còn sớm nữa rồi “trẫm hồi Cung đây! Sáng sớm ngày mai trẫm sẽ đến tiễn khanh lên đường“.
Sau khi Cổ Mộc Xuyên rời đi, Bạch Túc Duật đã vội vã đến tìm Sở Vĩ Vĩ “không biết đã muộn thế này rồi Sở nhi có còn đợi mình hay không, vẫn nên đến xem nàng ấy thế nào. Nhỡ đâu nàng ấy vẫn còn đợi mình!”
- ---------------
Thanh Uyển Cung!
“Túc Duật, là chàng thật sao?”
- Sở nhi! Sáng sớm ngày mai ta phải lên đường...nàng phải hết sức thận trọng.
“Túc Duật, thiếp sẽ ổn...thiếp chỉ thấy lo lắng cho chàng mà thôi!”
Nàng yên tâm “ta sẽ ổn“.
“Túc Duật, chiếc mũ trâm này thiếp tặng chàng! Để thiếp giúp chàng cài lên“.
Được...ta sẽ luôn cài nó, như nàng luôn bên cạnh ta.
“Cảm ơn nàng Sở nhi!”
Bạch Túc Duật cũng đeo vào tay Sở Vĩ Vĩ một chiếc vòng ngọc.
Giờ ta phải đi rồi Sở nhi!
“Túc Duật, chàng phải hết sức cẩn thận...xa trường, đao kiếm vô tình“.
Ta sẽ cẩn thận “Nàng đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe!”