Bạch Túc Duật vừa chạm chân tiếp đất, thấy Sở Vĩ Vĩ đang trọng thương thì hốt hoảng “Sở nhi!”
Kiếm xích dương khai trong tay Nhậm Tề Tề thấy Bạch Túc Duật thì khua leng keng...nó như đang rất thèm được uống máu của Bạch Túc Duật!
Thanh kiếm tự bay ra khỏi vỏ và lao đến bên Bạch Túc Duật...
“Túc Duật, cẩn thận!”
Bạch Túc Duật kịp né...nhưng thanh kiếm không hề có ý định buông tha cho Bạch Túc Duật.
Keng keng...
“A...a...a...”
Gầm...gầm...
Nhậm Tề Tề hoá thành hắc long và chui vào trong kiếm xích dương khai.
Khiếu Anh Thu vô cùng lo lắng “Túc Duật sẽ gặp nguy hiểm mất thôi!”
Phình...
Bạch Túc Duật cùng Khiếu Anh Thu tiếp chiêu của Nhậm Tề Tề!
Diễm Lệ quỵ xuống đất, mình phải đối đầu với Thiềm Tông môn sao? Mình sẽ mãi mãi trở thành phản đồ sao?
Nhậm Tề Tề nhíu mày khi nhìn Diễm Lệ ngồi yên bất động trên mặt đất.
…………
Trúc Bạch nhân lúc hỗn loạn đã cố gắng truyền chân khí cho Sở Vĩ Vĩ và Thanh Hà, cả hai đều bị thương rất nặng.
- “Túc Duật cẩn thận“.
A...a...
Bạch Túc Duật bị kiếm làm cho bị thương, máu dính vào kiếm, ngay lập tức kiếm xích dương khai xuất hiện một vầng sáng!
Khiếu Anh Thu lo lắng “Không ổn rồi, mỗi lần kiếm ma trong tay Nhậm Tề Tề uống được máu của Bạch Túc Duật là sẽ thăng thêm một bậc“.
Trúc Bạch đương nhiên hiểu điều đó, nhưng hiện tại thì Thanh Hà và Sở Vĩ Vĩ đều đã rơi vào hôn mê!
“Tam sư huynh, cẩn thận“.
Á...hự!
Diễm Lệ đỡ cho Bạch Túc Duật một kiếm.
Nhậm Tề Tề tức giận quát lớn “Diễm Lệ, cô dám...”
Bạch Túc Duật giật mình “cô ấy là Diễm Lệ sao? Sao lại ra thế này!”
Nhậm Tề Tề nổi giận đùng đùng, lao nhanh về phía Bạch Túc Duật...
Trong cơn mơ màng, Sở Vĩ Vĩ thấy Bạch Túc Duật đang gặp nguy hiểm...vấn đề cấp bách không thể ngăn kịp, cô đã lập tức dùng tu vi của mình để đánh tan long hồn của Nhậm Tề Tề...”tu vi của cô tuy chỉ tu luyện trong vài năm nhưng lại cao ngang tu vi nghìn năm!”
Ầm...
A...a...a
“Vĩ Vĩ...”
“Sở nhi”
Sở Vĩ Vĩ đưa tay ra đón lấy long hồn! Hắc long coi như đã bị cô tiêu diệt, nhưng...
“Sở Vĩ Vĩ đã tan nguyên thần!”
Thu...!!!
Thiềm Đại Đế đã thu nguyên thần của Sở Vĩ Vĩ vào kim đỉnh...hy vọng là có cách cứu được cô!
- Sư phụ...
- Sư tôn...
Nhậm Tề Tề ngã xuống đất “Vĩ Vĩ...anh xin lỗi! Anh sai rồi Vĩ Vĩ, sao lại như vậy? Sao anh lại có thể ra tay sát hại em chứ?”
“Sư tôn, Sở nhi còn có thể cứu được không?”
- Ta không chắc chắn lắm!
Bạch Túc Duật ôm chặt Sở Vĩ Vĩ trong tay “Sở nhi, nàng đừng rời bỏ ta“.
Trúc Bạch đau lòng nhìn đồ đệ của mình “đó là đệ tử mà mình yêu thương nhất và cũng là duy nhất!”
...----------------...
Rừng trúc lam!
Trúc Bạch ngồi thổi sáo, tâm trạng u buồn “Vĩ Vĩ, con phải cố gắng vượt qua kiếp nạn này!”
Khụ...khụ...khụ...
“Nương tử!”
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Thanh Hà nhìn Trúc Bạch đăm đăm “Vĩ Vĩ sao rồi?”
- Đồ nhi của ta bị đánh tan nguyên thần “Thiềm Đại Đế đã đưa đồ nhi của ta về Cung Quảng Hàn!”
Là ta, ta vô dụng...không bảo vệ được cho nàng ấy!
Haizzz! Ngươi ở đây tự trách mình thì có tác dụng gì?
“Trúc Bạch tiên sinh, ngài có thể dẫn đường cho Thanh Hà đến Cung Quảng Hàn không?”
Được...ta sẽ dẫn ngươi đến Cung Quảng Hàn, sau khi ngươi thật sự khỏe lại!
- Được, Thanh Hà đa tạ Trúc Bạch tiên sinh.
Trúc Bạch trước giờ vẫn luôn muốn tác hợp cho Thanh Hà và Sở Vĩ Vĩ, nhưng cô một lòng một dạ yêu thương Bạch Túc Duật, đó cũng là điều mà Trúc Bạch cảm thấy hối tiếc nhất!
...----------------...
Cung Quảng Hàn!
Thiềm Đại Đế tìm đủ mọi cách để cứu Sở Vĩ Vĩ, nhưng đều thất bại...
Một buổi sáng sớm, Thiềm Đại Đế đang ngồi uống trà đọc sách...ông đưa mắt nhìn Bạch Hạc đang đứng trước đại điện “đây là con Bạch Hạc mà ông đã nuôi hơn nghìn năm!”
“Bạch Hạc”
Đại Đế! Ngài có gì cần dặn dò sao?
Thiềm Đại Đế trầm tư suy nghĩ một lúc “Bạch Hạc, ta cần trái tim của ngươi!”
Bạch Hạc có chút ngỡ ngàng nhưng sau đó lại điềm tĩnh lên tiếng “nếu như Đại Đế cần thì cứ lấy, mạng của Bạch Hạc là năm xưa được Đại Đế nhặt về từ Xuyên Hà, ân tình này Bạch Hạc còn chưa có cơ hội để báo đáp“.
Bạch Hạc ngay lập tức moi tim mình ra dâng lên cho Thiềm Đại Đế “tim Bạch Hạc đây, thưa Đại Đế!”
Thiềm Đại Đế ngỡ ngàng nhìn Bạch Hạc “ta chỉ là dự tính, vẫn chưa quyết định...sao ngươi lại tự mình moi tim?”
Bẩm Đại Đế “Bạch Hạc biết ngài sẽ không nỡ ra tay...Bạch Hạc biết Sở Cung Chủ đang trong lúc nguy hiểm! Cung Chủ là người hiền lành, Bạch Hạc giúp cô ấy là một chuyện rất đáng“.
Ngươi trở về điện nghỉ ngơi đi, ngươi nhớ cho rõ “trong một tuần trăng, ngươi tuyệt đối không được phép gặp gỡ bất kỳ ai!”
Bạch Hạc đã rõ “thưa Đại Đế, Bạch Hạc xin phép được lui về“.
Ngươi đi đi, nhớ rõ những lời ta vừa dặn!
Bạch Hạc xin ghi nhớ, thưa ngài...
Thiềm Đại Đế thở dài “ta hy vọng sự hy sinh của Bạch Hạc sẽ không là vô nghĩa“.