Nhị thiếu gia, người sao vậy?
Nhậm Thuần bước từng bước chậm rãi tiến về hướng một người đang trọng thương ngồi dựa vào chiếc trụ cuối thành cầu. Trời đã về đêm, thời tiết bắt đầu se lạnh, trên phố đã vắng bóng người qua lại. Gió đêm từng hồi thổi qua, làm tê dại từng lỗ chân lông, dưới cầu là dòng nước đang chảy xiết...nó khiến cho cảnh đêm càng thêm vắng vẻ đáng sợ hơn.
Nhị thiếu gia “người này bị thương rất nặng!”
Nhậm Thuần nhíu mày, tuy bóng đêm khiến anh không nhìn rõ được mặt người, nhưng ánh sáng chập chờn mờ ảo của màn đêm soi rọi vào khuôn mặt của người ngồi đó khiến anh vô cùng ngỡ ngàng “giống, giống lắm!”
Nhậm Thuần không suy nghĩ nhiều nữa, anh khom xuống bế người đang bị thương lên và sải bước vội vã trở về Nhậm gia.
……………
“Nhị thiếu gia mới về!”
- Giúp ta gọi đại phu!
“Dạ, tôi sẽ đi ngay thưa nhị thiếu gia”
Nhậm Thuần nhẹ nhàng đặt người nằm xuống giường, anh ngồi ngắm khá lâu “giống, rất giống với cô ấy!”
...----------------...
Cô ấy thế nào rồi đại phu?
“Nhậm thiếu gia yên tâm, tuy cô ta bị thương khá nặng nhưng hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi sẽ kê đơn, cậu cứ bảo gia nhân đi bốc thuốc và sắc theo hướng dẫn, cô ấy sẽ khỏe lại sau vài hôm“.
Được...đa tạ đại phu.
Nhậm thiếu gia đừng khách sáo “đây là trách nhiệm của người hành y như chúng tôi“.
Nhậm Thuần hài lòng với câu trả lời của đại phu, anh không nói gì thêm chỉ khẽ gật đầu!
“Vậy lão phu xin lui về y quán“.
- Người đâu, tiễn Châu đại phu...
Ài ài...không cần phải như thế, lão phu có thể tự mình đi!
...----------------...
Sở Vĩ Vĩ tỉnh lại sau vài ngày hôn mê, cô xuống giường và đi dạo quanh một vòng, trong lòng cô không khỏi ngạc nhiên “đây...đây là Nhậm gia mà, sao mình lại ở đây chứ? Sao mọi thứ lại trở nên điêu tàn đến như thế chứ?”
- Cô tỉnh lại rồi à?
Sở Vĩ Vĩ há hốc mồm sao lại là hắn!
Sao cô lại xuống giường? Sức khoẻ của cô vẫn chưa hồi phục hẳn, nhanh trở về phòng nghỉ ngơi nào.
Sở Vĩ Vĩ không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng bước từng bước chậm rãi trở về phòng...
- Cả hai rơi vào im lặng cho đến khi về đến phòng.
Nhậm Thuần nhìn Sở Vĩ Vĩ không hề chớp mắt “tên cô là gì?”
Tôi tên Sở Vĩ Vĩ!
“Choang...”
Anh giật mình đánh rơi tách trà trên tay xuống đất!
- Tôi rất cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng tôi còn có việc bận nên xin phép được đi trước.
Này...Sở cô nương, xin dừng bước!
Cô chỉ khựng lại nhưng không quay đầu nhìn Nhậm Thuần “còn có việc gì nữa sao?”
- Đây là cách tốt nhất để Sở cô nương báo đáp ân tình cho ân nhân đã ra tay cứu mình sao?
“Nhậm Thuần thiếu gia, nếu đã cứu người thì không nên nhắc đến công đức!”
Hửm? Cô còn chưa hỏi tôi tên gì, mà lại biết tôi tên Nhậm Thuần sao? Tôi có chút ngạc nhiên đó!
Nhậm Thuần thiếu gia không cần phải ngạc nhiên, danh tiếng của Nhậm Thuần thiếu gia có ai mà không biết đến chứ. Còn chuyện hôm nay cậu ra tay cứu tôi...sau này nếu có cơ hội thì Sở Vĩ Vĩ tôi nhất định sẽ đền đáp xứng đáng.
Đền đáp xứng đáng sao? Ví dụ như là lấy thân báo đáp phải không?
Hừ...”đúng là cẩu phụ thì sinh ra được khuyển tử”
Sao vậy Sở cô nương?
- Tôi không sao.!
“Sở cô nương, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?”
Có lẽ là trên phố đông người, tôi và cậu đã từng lướt qua nhau.
Chỉ như vậy thôi sao Sở cô nương?
- Phải! Chỉ như vậy thôi.
Nhậm Thuần thở dài “cũng đúng, cô ấy đã chết vài năm trước rồi còn gì! Mộ của cô ấy còn được chôn cất bên cạnh mộ anh cả, nhưng người giống người thì không nói làm gì...tại sao ngay cả tên họ cũng giống, thật sự rất kỳ lạ đó“.
Nhậm thiếu gia sao vậy?
Tôi không sao, chỉ thấy có chút kỳ lạ mà thôi. Vì cô rất giống một người và ngay cả tên họ cũng giống với cô ấy.
- Trên đời này, có rất nhiều thứ kỳ lạ lắm. Cậu không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu đâu!
Nhậm Thuần cong môi cười “xem ra chúng ta cũng thật hữu duyên“.
Ha ha ha ha!
- Sở cô nương cười gì vậy?
Tôi cũng thấy một số điều kỳ lạ nên cười!
Nhậm Thuần nheo mắt “một số kỳ lạ?”
“Vĩ Vĩ xin phép cáo từ đây Nhậm thiếu gia!”
- Sở cô nương đừng vội vàng như vậy, ở lại dùng bữa cơm đã.
Không cần, tôi thật sự là đang rất vội.
“Sở cô nương!”
Nể mặt tôi từng cứu cô, cùng dùng bữa với tôi, có được không?
Được, cảm ơn...Nhậm thiếu gia.
- Cô không cần phải cảm ơn.
“Sở cô nương...”
Còn có điều gì nữa sao Nhậm thiếu gia?
À! Ý tôi là, trong thời gian chờ đợi gia nhân chuẩn bị cơm nước “Sở cô nương có thể cùng tôi đi dạo hoa viên không?”
Vậy thì Sở Vĩ Vĩ tôi rất hân hạnh!
Nào...mời cô theo tôi...
Nhậm Thuần và Sở Vĩ Vĩ vừa đi vừa nói vài câu chuyện, cả hai vô tình lạc bước đến biệt phủ phía tây.
Trong thoáng chốc “ký ức trong cô chợt hiện về ngay trước mắt, nước mắt của cô bất giác lăn dài theo khóe mi“.
“Sở cô nương sao vậy?”
Tôi không sao! Chỉ thấy nơi này quá ảm đạm mà thôi.
Ảm đạm sao?
Phải!
Cô nói cũng đúng “anh trai tôi đã từng qua đời tại đây, vợ của anh ấy cũng đã từng qua đời tại đây...làm sao mà không ảm đạm được cơ chứ!”
Vậy sao?
Nhậm Thuần gật đầu!