“Sư phụ”
Hửm?
- Thả Vĩ Vĩ ra ạ!
À...ừm...
Bạch Túc Duật giật mình “giờ mới nhớ ra mình vẫn còn ôm Sở nhi“.
Òm...”sư phụ xin lỗi Sở nhi!”
- Dạ không có gì đâu ạ!
Sở Vĩ Vĩ bước đến quầy bán mặt nạ, chọn hai chiếc rồi đeo lên cho sư phụ của mình một chiếc. Vì cô thấp hơn Bạch Túc Duật quá nhiều, nên khi kiễng chân tối đa vẫn rất khó đeo vào, mà Bạch Túc Duật lại không cúi xuống để cô đeo.
“Cô ngã nhào vào lòng Bạch Túc Duật!”
- Cả hai đều ngượng ngùng rồi quay mặt đi...
Khụ...khụ...khụ...
Bạch Túc Duật ho khan vài tiếng.
- Vĩ Vĩ xin lỗi sư phụ “chuyện nhỏ như vậy cũng khiến cho trở nên phiền phức!”
À, không có gì...chuyện này sư phụ có thể tự làm được rồi.
Sở Vĩ Vĩ đưa chiếc mặt nạ đến “hay sư phụ cúi người thấp hơn một chút, Vĩ Vĩ sẽ giúp sư phụ đeo vào“.
Ờ, cũng được!
- Bạch Túc Duật hơi khom người xuống...
- Sở Vĩ Vĩ nhẹ nhàng đeo vào...
Bốn mắt chạm vào nhau, hai đôi môi kề gần...có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Bạch Túc Duật đưa tay ôm lấy eo cô, nhìn đến xuất thần: đôi mắt của Sở nhi đẹp quá“.
- Con đeo xong rồi ạ!
“Cảm ơn Sở nhi”
- Không có gì ạ.
“Lúc trước Sở nhi ở chỗ nào của phố Thanh Hà?”
Dạ, cách đây khá xa ạ!
Ồ!
Bạch Túc Duật nhìn thấy quầy hàng trâm cài.
“Sở nhi”
Dạ!
- Bạch Túc Duật chọn một chiếc trâm cài rất đẹp, được đính bằng những viên đá quý màu xanh lam.
- Nhẹ nhàng cài lên tóc cho Sở Vĩ Vĩ, hài lòng gật đầu “vừa diễm lệ nhưng lại không kém phần thanh tao“.
“Sư phụ tặng cho Vĩ Vĩ sao ạ?”
Ừm...
“không lẽ sư phụ mua tự cài cho mình?”
Sở Vĩ Vĩ cong môi cười!
Bạch Túc Duật nhìn đến ngất ngây “Sở nhi cười đẹp thật“.
- Sư phụ đang nghĩ gì vậy ạ?
À, không nghĩ gì cả!
“Vĩ Vĩ cảm ơn sư phụ“.
Ừm...
...
“Sở nhi”
Dạ!
Vào quán uống trà một lúc rồi hẳn đi nhé!
Dạ được ạ...
“sư phụ có nghe nói, quán trà đó rất ngon”
- Dạ phải...
Bạch Túc Duật tiêu sái bước vào bên trong.
Sở Vĩ Vĩ đi theo phía sau!
Vừa vào đến cửa, cô đã nghe được tiếng đàn dịu êm, cô định quay lưng bỏ chạy...
Nắm tay kéo cô lại “Sở nhi sao vậy?”
Dạ...
- Nắm tay cô đi đến bên bàn ngồi.
Sở Vĩ Vĩ khẽ thở dài “trái đất thật tròn“.
- Bạch Túc Duật nhìn Thanh Hà không chớp mắt.
“Sở nhi”
Dạ!
“Người đang gảy đàn là đệ nhất mỹ nam trong lục giới, cũng là đệ nhất cầm sư“.
Sở Vĩ Vĩ hơi ngạc nhiên!
“thật vậy sao sư phụ?”
Ừm...
- Cái này Vĩ Vĩ không rõ lắm, con chỉ biết người đó gảy đàn rất hay!
- Sở nhi có biết vì sao cậu ấy luôn đeo mặt nạ mọi lúc mọi nơi không?
Dạ không ạ!
Chuyện này cách đây rất lâu và rất lâu, khi cậu ta còn tại thế:
- Bất kỳ một cô gái nào, khi nhìn thấy dung mạo của cậu ấy thì liền mất ăn, mất ngủ...tương tư ngã bệnh mà chết.
Sở Vĩ Vĩ ngỡ ngàng “có chuyện này sao sư phụ?”
Ừm...
“Xưa kia con gái quan thượng thư vì tương tư cậu ta mà quên ăn, quên ngủ. Quan thượng thư đau lòng cho con gái, nhiều lần bắt ép cậu ta cưới con gái của ông, nhưng cậu ta nhất quyết không chịu“.
Sau đó thì sao ạ?
- Con cũng có hứng thú với câu chuyện này sao?
Dạ con thấy có chút tò mò ạ!
- Sau đó, con gái của quan thượng thư vì tương tư mà ốm nặng rồi qua đời. Quan thượng thư tức giận cho người phóng hoả. Thẩm gia của cậu ta chỉ trong một đêm hoá thành tro bụi, toàn gia chết thảm.
- Thẩm Thanh Hà từ đó luôn đeo mặt nạ! Không muốn cho ai nhìn thấy dung mạo của cậu ta.
Sở Vĩ Vĩ đau lòng nhìn Thanh Hà “hoá ra là vậy“.
“Sở nhi không vui sao?”
Dạ...”vì câu chuyện của ngài ấy rất buồn!”
Ừm...
Bạch Túc Duật cầm ấm trà lên rót...
.....
Thanh Hà đàn xong khúc nhạc thì tầm mắt rời khỏi chiếc đàn, ánh mắt đẹp của Thanh Hà di chuyển đến Sở Vĩ Vĩ đang ngồi trang nghiêm phía đối diện. Đó còn không phải là nương tử sao?
Thanh Hà rời khỏi chỗ ngồi, đứng lên đi về phía Sở Vĩ Vĩ.
Bạch Túc Duật nhíu mày “hửm? Này là tình huống gì đây?”
Sở Vĩ Vĩ nhìn đến bàn Thanh Hà, thấy người không còn ngồi đó nữa thì thở phào nhẹ nhõm!
“May quá”
Bạch Túc Duật khó hiểu “Sở nhi vừa nói gì?”
Dạ không có gì đâu sư phụ!
- Nhưng cô cảm giác như có gì đó không bình thường, mũi ngửi thấy được mùi hương quen thuộc...không phải chứ?”
Thanh Hà khẽ hỏi “không phải gì vậy nương tử?”
Lộp bộp!
Bạch Túc Duật nheo mắt “nương tử là sao?”
- Thanh Hà hành lễ chào hỏi Bạch Túc Duật, rồi khom người xuống kề sát Sở Vĩ Vĩ “nương tử trốn chạy vi phu nhiệt tình như vậy, không thấy mệt sao?”
Sở Vĩ Vĩ muốn khóc nhưng không biết khóc tiếng gì mới đúng.
Thanh Hà nắm lấy bàn tay Sở Vĩ Vĩ “nương tử, theo ta về bái đường“.
Không...
Hửm???
“nương tử!”
Bạch Túc Duật vô cùng khó hiểu và cũng vô cùng khó chịu. Lòng Bạch Túc Duật như có kiến bò.
Vụt...!!!
Thanh Hà vội đuổi theo!
Bạch Túc Duật cũng há hốc mồm, sau đó cũng vội đuổi theo.
Thanh Hà phì cười “haiz...nghìn năm qua ta đều bị phụ nữ đuổi theo, vậy mà giờ ta phải vất vả đuổi theo nàng!”