“Ế“...
Tiểu cô nương này “xin dừng bước!”
Sở Vĩ Vĩ dừng chân nhưng không quay đầu lại nhìn người đứng phía sau “có chuyện gì?”
- Tôi là Ngọc Thụ “có thể mời cô nương ghé quán trà bên đường, cùng thưởng thức trà và đàm đạo có được không?”
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày “quen biết gì mà đàm với đạo?”
Ngọc Thụ bước đến trước mặt Sở Vĩ Vĩ, mỉm cười và dịu giọng hỏi “cô nương tên gọi thế nào?”
Sở Vĩ Vĩ không hề kiên nhẫn với tên Ngọc Thụ chết toi, chết tiệt này! Cô bỏ đi không thèm quan tâm...
Ngọc Thụ nheo mắt “cô ta thật sự là rất kiêu ngạo! Nhưng Ngọc Thụ ta thích“.
Sở Vĩ Vĩ muốn tìm một nơi để tá túc. Cô ghé vào một khách điếm ở ngoại ô trấn Thanh Hà.
Tiểu nhị bước đến chào hỏi Sở Vĩ Vĩ “đại gia muốn qua đêm chỗ chúng tôi phải không?”
Sở Vĩ Vĩ gật đầu! Chuẩn bị cho tôi một phòng và ấm trà...
Tiểu nhị lịch sự làm động tác mời!
Sở Vĩ Vĩ nhẹ nhàng theo sau...
“đại gia, phòng của ngài ở đây!”
Sở Vĩ Vĩ đẩy cửa bước vào, cô nhìn quanh một lượt “quả nhiên sạch sẽ!”
......................
Cốc...cốc...cốc!
Sở Vĩ Vĩ đứng lên bước ra mở cửa...
Tiểu nhị đưa trà đến “trà của ngài đây, xin mời!”
Tiểu nhị rời đi, Sở Vĩ Vĩ cầm ngọc tiêu nhảy lên cửa sổ ngồi nhìn xuống phố, cô đưa chiếc ngọc tiêu trong tay lên nhìn “quả nhiên là mày rất đẹp, chả trách cái tên Ngọc Thụ gì đó cũng muốn mua mày!”
Sở Vĩ Vĩ đưa ngọc tiêu lên môi và bắt đầu với khúc nhạc đầu tiên, kỳ lạ thay “tiếng tiêu của cô em dịu say hồn người, khiến người nghe vô cùng thổn thức! Âm thanh của ngọc tiêu lại vang xa nghìn dặm“. Cô nhìn món bảo vật trong tay mình, cô ngồi thêm một lúc rồi nhảy xuống!
Sở Vĩ Vĩ đặt ngọc tiêu lên bàn rồi rót trà ra uống, vô tình cô quơ tay làm đổ tách trà, vội vàng cầm ngọc tiêu lên lau...
Sở Vĩ Vĩ ngỡ ngàng “ngọc tiêu hiện lên vô số chữ, cô tò mò chăm chú đọc, xem trên nó viết gì!”
Đọc xong thì cô trở nên ngạc nhiên “là phổ nhạc! Ngọc tiêu này có cả nhạc phổ sao?”
Cô đọc đi đọc lại rất kỹ, cho đến khi thuộc làu...sau đó thì bắt đầu thổi theo nhạc phổ. Cảnh tượng trước mắt khiến Sở Vĩ Vĩ không thể nào tin được, từng nốt nhạc cô thổi ra là những cánh hoa bay lượn “đẹp đến ngất ngây!”
Không được, mình phải trở về tìm sư phụ để hỏi xem mới được!
......................
Ầm...
Phình...
Trúc Bạch đen mặt “là tên khốn kiếp nào phá được trận đồ của ta vậy? Rõ ràng đã nâng cao rồi mà!”
Sở Vĩ Vĩ thò đầu ra “chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình!”
Sư phụ thật lợi hại, mà người chửi ai vậy?
Trúc Bạch thở dài “là con à? Ta tưởng là kẻ nào có khả năng phá được trận đồ của ta chứ! Hoá ra lại là đồ đệ yêu quý của ta“.
Sư phụ!
Sao nào? Sao lại trở về rồi?
Thì đệ tử nhớ người nên mới trở về!
Hừ...con tốt với ta đến vậy sao?
“Vậy là trước giờ sư phụ luôn nghĩ con là một đồ đệ xấu xa sao?”
Hừ...ta không có! Mà con về tìm ta là có việc gì?
Không có việc gì thì không thể về thăm sư phụ sao?
Ai bảo không thể!
Trúc Bạch vuốt cằm “đệ tử làm sư phụ cảm động quá!”
Thế nhưng một khắc sau...
Sư phụ người xem con đã gặp được món đồ quý giá gì này!
Hừ...ta biết ngay mà “không có việc thì đâu thèm tìm về chỗ ta!”
Sở Vĩ Vĩ chu môi “sư phụ chấp niệm quá, khi nào mới đắc đạo thành thần tiên được chứ?”
“ta mới không thèm làm thần tiên đó!”
Trúc Bạch cầm ngọc tiêu lên quan sát! Thứ đồ này ở đâu mà đệ tử có được?
Dạ! Con mua nó trên phố!
Trúc Bạch nheo mắt “có lẽ con đã mua được ở chỗ của một vị cao nhân nào đó, cũng có thể là một thần tiên“.
Sở Vĩ Vĩ gật đầu!
Thế con đã thử qua chưa?
Dạ có thử rồi ạ!
Trúc Bạch khẽ hỏi “vậy con có thể thổi cho ta nghe một khúc nhạc không?”
Dạ được ạ!
Sở Vĩ Vĩ đưa ngọc tiêu lên môi và bắt đầu thổi, tiếng tiêu cô thổi ra vô cùng êm ái “từng nốt nhạc là những cánh hoa bay lượn!”
Trúc Bạch nhíu mày “ở đâu mà con biết được khúc nhạc này?”
Dạ khúc nhạc này được khắc trên ngọc tiêu đó sư phụ!
Trúc Bạch nhìn chăm chú vào ngọc tiêu nhưng không nhìn thấy gì.
Sở Vĩ Vĩ rót tách trà và đổ lên ngọc tiêu “từng dòng chữ hiện lên, khiến Trúc Bạch vô cùng ngạc nhiên!”
Người sao vậy sư phụ?
Trúc Bạch thở dài “xem ra thì ngọc tiêu thật sự hữu duyên với con“.
Sư phụ biết nó sao?
Trúc Bạch suy nghĩ về xa xôi “một thời rất xa, mà ngay bản thân mình cũng không còn nhớ đến nữa!”
Sư phụ không sao chứ?
Ừm...ta không sao “Vĩ Vĩ này!”
Dạ!
Con hãy chăm chỉ luyện tập nhạc phổ trên đó nhé! Uy lực của nó rất vô song, nếu như con chăm chỉ luyện tập thì trong lục giới này “kẻ muốn đánh bại con chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Thậm chí nếu như căn cơ còn tốt thì có thể con sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ! Không ai có thể đánh bại được con“.
Sở Vĩ Vĩ ngơ ngác “thật sự lợi hại vậy sao sư phụ?”
Trúc Bạch gật đầu và đưa ra một quyển sách nhỏ “cái con vừa thổi là tầng thứ nhất của huyền tiêu ngọc phổ, trong sách này là từ tầng thứ tư đến tầng thứ mười...”
Vậy còn tầng thứ hai và tầng thứ ba ở đâu ạ?
Trúc Bạch đặt chiếc tiêu của mình xuống!
“nó ở trong này!”