Sở Vĩ Vĩ mở miệng ra nói nhưng không thể phát ra âm thanh “đã xảy ra chuyện gì?”
Cô nương!
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày...
Cô nương không sao chứ?
Ngươi đàn ông bước đến gần giường Sở Vĩ Vĩ hơn “Cô nương, phiền cô há miệng ra để tại hạ kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì!”
Sở Vĩ Vĩ gật đầu.
Cô nương cứ nghỉ ngơi đi “tại hạ vào rừng tìm thuốc để chữa trị cho cô, thương tích cô vô cùng nặng: chân tay đều bị gãy...nội thương cũng rất nghiêm trọng, đã thế lại còn trúng phải kịch độc“.
Sở Vĩ Vĩ thở dài “Hồng Tụ này ra tay vô cùng tàn độc“.
…………
Quỷ Diệm ca ca...người có ở nhà không?
Két...
Nghe tiếng mở cửa, Sở Vĩ Vĩ liếc nhìn nhưng không quan tâm lắm!
- Này cô kia, cô có thấy Quỷ Diệm ca ca đâu không?
Sở Vĩ Vĩ vẫn thờ ơ!
- Này...cô kia, tôi đang nói chuyện với cô đó.
Sở Vĩ Vĩ nhìn cô gái đứng bên cạnh giường mình nhưng không thèm đếm xỉa đến, vì tâm trạng của Sở Vĩ Vĩ đang rất ưu phiền.
- Cô bị câm hay bị điếc vậy chứ?
Sở Vĩ Vĩ nhắm mắt lại, mặc kệ cho ả ta la hét!
Hừ...
……………
“Ong Nguyệt, cô làm gì vậy?”
Quỷ Diện ca ca, người đi đâu vậy? Muội tìm người rất lâu đó...
Tôi vào rừng hái thuốc!
Cô tìm tôi có việc gì sao?
Quỷ Diệm ca “ông nội muội bị ốm, người làm ơn hãy đến khám bệnh giúp ông nội muội với“.
Được rồi, cô về trước đi! Tôi thay thuốc cho cô nương ấy xong sẽ đến khám cho ông cô“.
Cảm ơn Quỷ Diệm ca! Muội về trước đây ạ.
Ừm...
…………
Cô nương, để ta giúp cô thay thuốc.
Sở Vĩ Vĩ cố gượng ngồi lên...
Này...cô nương, cô không được cử động nếu như cô không muốn bị tàn phế cả đời.
Sở Vĩ Vĩ nghe thế thì nằm ngoan ngoãn, cô thật sự đã chán lắm rồi vì cứ nằm suốt...nhưng tay chân đều gãy cả rồi. Giờ đành phải ngoan ngoãn nằm yên một chỗ mà thôi!
Cô có đau lắm không?
Sở Vĩ Vĩ lắc đầu!
Quỷ Diệm mỉm cười “Cô cũng biết cách khiến cho người khác yên lòng lắm đấy! Cả người tan nát đến thế này mà lại bảo không đau“.
“Tôi tên là Chu Diệm, vì xấu trai quá nên mọi người đã gọi tôi là Quỷ Diệm“.
Sở Vĩ Vĩ nheo mắt!
Cô nương cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô giải độc. Tôi nghĩ rằng cô không thể nói chuyện được là do tác động của độc tố mà cô đang trúng. Kẻ hạ độc cô rất ác độc...hắn đã dùng đến 72 loại kịch độc để hợp thành. Tôi đã tìm ra được 50 loại...số còn lại thì tôi chưa từng gặp qua bao giờ...cho tôi chút ít thời gian, tôi sẽ cố gắng tìm ra nó!”
Sở Vĩ Vĩ gật đầu...
Cô nghĩ ngơi trước đi. Tôi phải đến Ong gia để chữa bệnh giúp Ong lão gia.
Sở Vĩ Vĩ cũng lại gật đầu!
……
Hồng Tụ, cô hãy chờ đó mà xem. Lần này thì tôi sẽ tuyệt đối không nương tay với cô đâu.
- ---------------
Trúc Bạch lo lắng đi tìm Thanh Hà...
Diệp khuynh có chuyện gì mà có vẻ gấp gáp quá vậy?
“Thanh Hà, không xong rồi...Vĩ Vĩ xảy ra chuyện rồi!”
- Nàng ấy đã xảy ra chuyện gì?
Thiềm Tông môn đã bị Thiên Ma Hạ Hầu Kỳ chiếm giữ! Trên dưới Thiềm Tông môn đều rút về sau núi dưỡng thương. Ta nhận được tin báo: “trong trận đốt đèn đá...Vĩ Vĩ đã biến mất, không có chút tin tức gì“.
Nàng ấy đã gặp phải chuyện gì rồi chứ!
Thanh Hà u buồn nhìn về khoảng sân rộng “Nàng ấy chẳng bao giờ để cho mình được yên tâm“.
Trúc Bạch thở dài “Ngươi nói xem nên làm thế nào đây Thanh Hà?”
Diệp huynh, chúng ta chia nhau đi tìm nàng ấy...tôi chỉ lo là nàng ấy gặp bất trắc gì đó rồi cũng nên.
Được...nhưng chúng ta nên tìm ở đâu đây?
Thanh Hà nhìn Trúc Bạch “Diệp huynh, tôi cũng thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu“.
…………
Bẩm Thành Chủ! Bên ngoài có Bạch Vương Thượng bảo muốn gặp ngài...
Mời vào!
Cả Trúc Bạch và Thanh Hà đều nhìn ra được tâm trạng tệ hại của Bạch Túc Duật.
Thanh Hà nhìn Bạch Túc Duật nhưng im lặng không lên tiếng.
Trúc Bạch khẽ hỏi “có tin tức gì của Vĩ Vĩ không?”
Bạch Túc Duật lắc đầu!
Ngươi nói xem, con bé có thể đi đâu được chứ?
Bạch Túc Duật khẽ bảo “tôi thật sự không biết“.
Trúc Bạch suy nghĩ một lúc, ngươi nói xem khi đó Vĩ Vĩ vào trận ngồi thắp đèn đá ở hướng nào? Ta nghĩ lúc trận bị phá hủy thì con bé đã bị phản phệ mà bay ra xa.
Bạch Túc Duật nhớ lại...”hướng nàng ấy ngồi là hướng đông nam“.
Trúc Bạch hỏi lại một lần nữa “ngươi chắc chắn là hướng đông nam chứ?”
Bạch Túc Duật gật đầu khẳng định!
“Tôi chắc chắn“.
Thanh Hà trầm tư một lúc thì lên tiếng, có nghĩa là: “Nàng ấy sẽ bị bay đến núi Thương Lăng!”
Bạch Túc Duật lúc này mới bừng tỉnh “đúng rồi...nhất định là nàng ấy đã bị bay đến núi Thương Lăng“.
Trúc Bạch cũng nghĩ thế!
- Vậy chúng ta phải đến đó tìm xem thế nào.
Bạch Túc Duật và Thanh Hà đều đồng ý với ý kiến của Trúc Bạch.
- ---------------
Cô nương, ta về rồi đây...
Để ta giúp cô thay thuốc.
Trong cảm nhận của Sở Vĩ Vĩ thì Chu Diệm là một người đàn ông dịu dàng và ấm áp...luôn quan tâm đến người khác.