Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 47: Chương 47: Sư phụ tôi luôn có chừng mực




Cốc...cốc...cốc!

Bạch Túc Duật bước ra mở cửa...

- “Thấy Diễm Lệ đang đứng trước cửa thì vô cùng chán ghét!”

“Tam sư huynh”

- Cô đến đây làm gì?

Kìa sư huynh, muội đến để thăm tiểu sư điệt.

- Không cần đâu.

“Huynh...”

- Về đi, tôi không muốn nhắc lại lần nữa!

Được, vậy muội về đây.

Diễm Lệ lướt nhẹ qua người của Bạch Túc Duật...

- Mùi hương này...”Bạch Túc Duật nhíu mày, là mùi hương tương tự túi thơm mà Sở nhi đeo hôm trước!”

“Là cô, cô chính là người đã hại Sở nhi!”

- Tam sư huynh không có bằng chứng gì thì đừng có vu oan giá họa cho muội.

“Chứng cứ sao? Rất nhanh sẽ có thôi!”

...****************...

- Vương thượng!

“Tông chủ mời Vương thượng đến Điện Thánh Tông của ngài ấy một chuyến“.

- Ta biết rồi!

Bạch Túc Duật cẩn thận cho thêm ít củi khô và tạo kết giới xung quanh phòng rồi mới yên tâm rời đi, sẽ không ai có thể vào trong được.

“Sẽ không bao giờ, để Sở nhi của ta gặp nguy hiểm thêm một lần nào nữa!”

...****************...

Cốc...cốc...cốc!

Vào đi...

“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

“Duật nhi, con nghi ngờ ai hạ độc đồ đệ của con?”

- Dạ thưa sư phụ “là Diễm Lệ sư muội“.

Tông chủ nhíu mày “đúng là Lệ nhi!”

- Vậy con định xử lý như thế nào?

Thưa sư phụ “sư muội càng lúc càng không xem ai ra gì, con quyết sẽ xử lý việc này không nương tay“.

“Duật nhi”

- Đệ tử đang lắng nghe, sư phụ xin cứ dạy bảo.

“Con đừng nghiêm túc như vậy!”

Sư phụ!

- Ta chỉ muốn nói với con “nếu có thể tha thứ được thì cứ tha thứ, chừa đường lui cho người khác cũng chính là một việc thiện“.

Bạch Túc Duật không lên tiếng!

- Dù gì thì các con cũng là sư huynh muội đồng môn, ta không muốn các con đối đầu với nhau.

“Con cũng biết là Lệ nhi đã yêu con nhiều năm qua. Những gì nó làm cũng là do ghen tuông“.

“Sư phụ”

- Tình cảm là thứ không thể ép buộc mà có được.

- “Sư phụ hiểu điều đó, ta chỉ là không nỡ nhìn thấy các con tương tàn lẫn nhau, dù là đứa nào bị tổn thương thì ta cũng đều đau lòng không kém“.

Đồ nhi hiểu được nỗi khổ của sư phụ “con sẽ cân nhắc!”

- Được rồi, vậy con trở về đi.

“Đồ nhi xin phép sư phụ!

Ừm...

...----------------...

“Sư phụ”

Sở Vĩ Vĩ nửa mê nửa tỉnh gọi Bạch Túc Duật!

Sư phụ!

Bạch Túc Duật vừa trở về đã nghe thấy tiếng gọi của Sở Vĩ Vĩ...

“Sở nhi”

Sư phụ!

“Sở nhi sao vậy?”

- Con khó chịu lắm sư phụ!

Bạch Túc Duật ngồi xuống, đưa tay bắt mạch cho Sở Vĩ Vĩ “thôi chết, trong 99 vị thuốc...có thảo linh lăng, loại thuốc này tăng hưng phấn cho cơ thể! Thảo linh lăng đã đánh thức chất độc mà Sở nhi trúng phải, hai loại này cùng đi vào cơ thể thì sẽ đánh thức dục vọng mãnh liệt, không sớm giải quyết thì kinh mạch hoàn toàn đứt đoạn“.

- Như vậy thì cách giải độc chính là âm dương giao hòa...

“Sư phụ, Vĩ Vĩ rất khó chịu“.

- Sở nhi cố lên! Sư phụ sẽ giúp Sở nhi...

Sở Vĩ Vĩ càng lúc càng thấy khó chịu, cô đưa tay kéo Bạch Túc Duật ngã vào lò thuốc!

- Trong cơn mơ màng Sở Vĩ Vĩ vẫn xác định được đây chính là sư phụ của mình “cô chồm đến hôn lên môi Bạch Túc Duật, sư phụ...”

“Sở nhi”

“Sư phụ nhất định sẽ tìm cách tốt nhất để giải độc cho Sở nhi, nhưng không phải là cách này...như thế sẽ hủy mất thanh danh của Sở nhi“.

“Sư phụ, Vĩ Vĩ không sợ thanh danh bị hủy, nếu người đó là sư phụ thì Vĩ Vĩ cam tâm tình nguyện!”

- Không được đâu Sở nhi...

“Sư phụ”

Bạch Túc Duật dùng kim châm vào vai Sở Vĩ Vĩ, khiến cô ngất đi.

“Sở nhi, sư phụ tuyệt đối không thể hủy thanh danh của Sở nhi...”

Trong lúc Bạch Túc Duật đang tìm cách để giải chất độc trong cơ thể Sở Vĩ Vĩ!

Hù...ù...ù...

- Một cơn gió mạnh dữ dội ùa qua, khiến những ngọn nến lung linh trong phòng vụt tắt!

Ai???

- Bạch Túc Duật đuổi theo...

“Rõ ràng đây là một cao nhân“. Phá được kết giới của ta...thì không phải tầm thường.

- “Ngươi hãy yên tâm, ba canh giờ sau ta sẽ trả lại cho ngươi một Sở nhi khỏe mạnh!”

- Người đến là ai???

Ngươi không cần phải biết!

“Bạch Túc Duật cảm thấy tin tưởng vào người này, tuy không biết đó là ai, nhưng sao người này đeo mặt nạ và giấu cả giọng nói thực của mình...sợ mình nhận ra sao? Là người quen sao?”

Bạch Túc Duật thở dài...

...****************...

Sở Vĩ Vĩ từ từ mở mắt ra!

“Sư phụ”

Hửm???

“Cô vừa tỉnh lại thì đã gọi sư phụ! Sư đồ hai người tình sâu nghĩa nặng quá nhỉ!”

- Ngài đã cứu ta?

Ừm...chỉ một nửa thôi, thật ra thì tên Bạch Túc Duật kia đã vất vả mấy ngày đêm để ninh nhừ cô ra đấy! Nếu không thì cô đã xong đời rồi.

Hừ...ngài nói gì mà ninh nhừ, nghe ghê chết được!

- Không phải sao? Bạch Túc Duật đặt cô nằm trong nồi thuốc, rồi ngày đêm đun ấm nồi thuốc. Cô chưa nhừ là may cho cô rồi.

- Sư phụ tôi luôn có chừng mực!

Ừm... Cô nói cũng đúng “hắn đúng là có chừng mực...nếu không thì cô đã....”

- Không thì tôi đã thế nào???

Òm....”cô nghỉ ngơi đi, chút nữa ta sẽ đưa cô về gặp sư phụ của cô“.

- Ngài là ai? Sau này Vĩ Vĩ sẽ trả ơn ngài!

Không cần đâu, chuyện nhỏ...cô đừng bận tâm.

Nhưng...

- Được rồi nghỉ ngơi đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.