Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 51: Chương 51: Ta lại lừa ngươi sao




Vòng thi âm nhạc, cũng là phần quan trọng nhất trong kỳ thi này!

“Chủ khảo là Khiếu Anh Thu, Bạch Túc Duật, Lãnh Diễm Lệ, còn có La Vĩ Thanh nhị sư huynh của Bạch Túc Duật“.

- Thí sinh dự thi sẽ đấu với một trong bốn vị chủ khảo!

- Thí sinh đầu tiên lên đài “đệ tử chân truyền của La Vĩ Thanh, tên là Lôi Hải“.

“ Lôi Hải đúng nghĩa của từ nam nhân nho nhã, mỗi một bước đi đều toát lên vẻ đẹp thanh mát dịu dàng!”

…………

Mời thí sinh chọn một thứ nhạc cụ...

Lôi Hải đưa tay cầm lấy cây sáo trúc!

- Tam sư thúc, tiểu điệt xin được thi cùng tam sư thúc.

Được...

- Bạch Túc Duật đặt chiếc đàn lên bàn, tay lướt nhẹ nhàng lên dây đàn, bắt đầu gảy lên điệu nhạc nhẹ nhàng, du dương...

Lôi Hải đưa sáo trúc lên môi, hoà nhịp nhàng theo tiếng đàn...

“Các bậc tôn sư ngồi phía trên đài, không ai là không khỏi cảm thán!”

- Khúc nhạc thật sự rất hay!

Xong khúc nhạc, Bạch Túc Duật hài lòng gật đầu “Lôi sư điệt thổi sáo hay lắm“.

- Lôi Hải đa tạ tam sư thúc đã khen ngợi.

“Ta chỉ nói sự thật mà thôi. Không ngờ La sư huynh lại uốn nắn ra được một đệ tử tài giỏi thế này, hôm trước vòng luận kiếm ta đã được nhìn thấy qua kiếm pháp của con. Đúng là kỳ tài...”

Lôi Hải cúi đầu và xin phép lui xuống!

………

- Thí sinh thứ hai là Mộ Dung Điệp Khang, là đệ tử ngoại tông, nhưng căn cơ rất tốt, cũng là một bậc kỳ tài, không kém cạnh nam nhi, dung mạo lại vô cùng xinh đẹp.

Mộ Dung Điệp Khang bước đến giá để nhạc cụ, cô chọn lấy chiếc đàn thật đẹp rồi bước lên đài.

“Diễm Lệ sư tỷ, có thể cùng muội hoà một khúc nhạc không?”

Diễm Lệ vui vẻ đồng ý “sư tỷ cầu còn không được nữa là...”

- Điệp Khang cảm ơn sư tỷ!

Được rồi, sư muội gảy đàn đúng không?

Dạ!

- Vậy sư tỷ sẽ thổi tiêu!

- Điệp Khang xin phép sư tỷ...

Được...”mời sư muội”

Mộ Dung Điệp Khang cùng Diễm Lệ hoàn thành khúc nhạc trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt, quả thật là rất hay!

- Ai cũng phải trầm trồ...

Diễm Lệ rất hài lòng “Mộ Dung sư muội, nếu sư muội không chê thì hãy bái ta làm sư, sau này muội chính thức nhập môn, là một đệ tử nội tông thực sự!”

Cộp...

Mộ Dung Điệp Khang vui mừng quỳ xuống “sư phụ hãy nhận của đồ đệ ba lạy“.

- Mọi người đều vỗ tay! Vui mừng thay cho Diễm Lệ...

………

Mời thí sinh thứ ba lên đài!

Sở Vĩ Vĩ rơi tự do từ trên giữa bầu trời xuống...

Ầm...

Khói bụi bay mịt mù....

Au...đau...quá...

- Mọi người kinh ngạc!

Khiếu Anh Thu đưa tay lên đỡ trán “Haiz, ta dự định sẽ nhận tiểu nha đầu này làm đồ đệ, có khi nào lại rước họa vào thân không đây?”

Bạch Túc Duật giật giật mi mắt “Sở nhi lúc nào cũng nghịch ngợm“.

- Mời thí sinh lên chọn nhạc cụ!

Ta không thể sử dụng đồ của ta để thi đấu sao?

- Không thể!

Ồ...

Vậy giờ ta phải chọn gì đây?

- Cái này thì tuỳ Sở cô nương!

Sở Vĩ Vĩ cầm cái này lên xem, rồi lại đặt xuống...nhặt cái kia lên nhìn rồi lại đặt xuống!

- Hừ...những thứ này ta đều không vừa ý.

Tông chủ mất kiên nhẫn lên tiếng “Sở Vĩ Vĩ, con không được phép làm loạn! Đây là cuộc thi“.

- Nhưng rõ ràng những thứ đồ này quá tầm thường, ta cầm lên nó là thấy chán rồi. Không thi nữa...nếu các người không đưa ra món đồ ta vừa ý.

Mọi người đều đỡ trán “Bạch Túc Duật lại đào tạo ra được một nha đầu bướng bỉnh, nghịch ngợm thế này!”

Hừ...liên quan gì đến sư phụ của ta chứ?

- Trên trời lại xuất hiện một vầng sáng thẳng xuống.

“Ngươi nói Thánh Cung không có món đồ nào vừa ý ngươi sao?”

- Mọi người đều quỳ xuống hành lễ trước Thiềm Đại Đế!

Sở Vĩ Vĩ ngạc nhiên “ngài là ai?”

“Sở nhi”

Dạ sư phụ!

“Đây là Thiềm Đại Đế, cũng là sư tôn của sư phụ“.

Sở Vĩ Vĩ lúc này mới quỳ xuống “Sở Vĩ Vĩ xin bái kiến Thái Tôn Đại Đế ạ!”

- Ừm...”ngươi cũng biết cách gọi lắm, ta rất hài lòng với thân phận này“.

Sở Vĩ Vĩ gãi gãi chóp mũi!

Thiềm Đại Đế ngồi vào ghế chủ tọa...

- Sở Vĩ Vĩ!

Dạ...

Ta ngồi ở Cùng Quảng Hàn nhưng lại nghe được ngươi chê đồ ở Thánh Cung quá tầm thường, nên ta cố tình mang đến cho ngươi một món đồ...ta nghĩ ngươi sẽ vừa ý!

- Mọi người ngạc nhiên “thật vậy sao?”

Thiềm Đại Đế vung tay ra, một chiếc đàn tuyệt đẹp hiện ra trước mắt!

- Mọi người ai cũng trầm trồ “là loại đàn gì mà đẹp quá vậy?”

Sở Vĩ Vĩ thích thú chạy đến, cô đưa tay ra sờ soạng “đẹp...”

Thiềm Đại Đế nhìn Sở Vĩ Vĩ không chớp mắt “ngươi vừa ý chứ?”

Sở Vĩ Vĩ mỉm cười “thứ đồ chỉ có trên trời này, Thái Tôn Đại Đế thật sự cho Vĩ Vĩ sử dụng sao?”

- Nếu như ngươi có thể nâng nó lên nổi thì ta không những cho ngươi mượn để thi, mà ta sẽ tặng nó cho ngươi vĩnh viễn!

“Thái Tôn Đại Đế, ngài nói thật chứ?”

- Hừ...ta lại lừa ngươi sao?

Dạ được ạ!

Sở Vĩ Vĩ ôm chiếc đàn đến giữa sân ngồi xuống và bắt đầu gảy “âm thanh và điệu nhạc nhịp nhàng như thác đổ, lúc êm dịu, khi hùng mạnh“.

- Một khúc nhạc mà trước đến giờ chưa ai được nghe thấy!

Thiềm Đại Đế nhìn Sở Vĩ Vĩ ngồi đàn mà vô cùng hài lòng...

“Xem ra thì Diệp Trúc Bạch rất để tâm đến tiểu đồ đệ ngươi, khúc nhạc này ngoài ta và Diệp Trúc Bạch ra thì không còn bất kỳ ai biết đến“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.