Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 119: Chương 119: Tìm về Đáy Vực Thiên Lãnh tạ ơn




“Nương tử, xin dừng bước!”

Sao? Thẩm Thành Chủ nhìn thấy thê thiếp mình yêu thích bị đánh nên muốn chặn ta lại đòi công bằng sao?

Ta...nàng nghĩ gì vậy nương tử?

Tránh đường...

“Nương tử, sao nàng lúc nào cũng thích đối đầu với ta vậy chứ?”

Hừ...Thẩm Thành Chủ đã quá lời rồi. Hơn nữa, bắt đầu từ lúc người lập thiếp thì ta đã không còn xem người là phu quân nữa!

Ta...ta xin lỗi nương tử!

Cút...

Không...dù nàng có giết chết ta thì ta cũng không thể để nàng rời khỏi ta.

Vậy sao? Vậy nếu cho phép lựa chọn giữa ta và ả tiểu thiếp kia, Thành Chủ sẽ chọn ai?

Nương tử, đương nhiên ta sẽ chọn nàng....

Vậy sao?

Nhược Thủy bực tức lên tiếng “Cô đừng quá đáng như vậy!”

Ta quá đáng sao? Vậy việc cô cướp đi phu quân của người khác thì có được cho là quá đáng không?

Ta...ta xin lỗi cô! Nhược Thủy lại khóc lóc đến bi thương.

Câm miệng! Cô đừng khóc lóc đáng thương như thế, trước mặt ta. Cô chỉ cần khóc cho Thẩm Thanh Hà xem là được, ta thì chẳng thích xem kịch đâu.

“Nương tử, nàng đừng nói những lời khó nghe như thế!”

Thẩm Thành Chủ đau lòng sao?

Ta không có, nương tử...nàng nói lý lẽ một chút có được không?

Ha...ta đúng là không có lý lẽ nên không có khả năng cướp phu quân của người khác.

Nàng...

- Tướng công, chàng xem...cô ấy luôn lăng mạ thiếp.

Đủ rồi Nhược Thủy! Nàng trở về trước đi...

- Tướng công...

Thanh Hà không muốn nói gì thêm Với Nhược Thủy. Chỉ bước đến ôm lấy Sở Vĩ Vĩ.

Chát...

Cút ra cho ta, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của mình chạm vào ta.

Thanh Hà ngỡ ngàng “Nàng ghét ta đến vậy sao?”

Không, ta không ghét người mà ta chỉ là ghê tởm người thôi...

“Nương tử“.

Từ đây về sau, Sở Vĩ Vĩ ta và Thẩm Thanh Hà chàng sẽ đường ai nấy đi!

“Nương tử, nàng nỡ lòng bỏ ta sao?”

Vậy khi chàng lập thiếp, chàng có từng nghĩ cho ta không?

Phựt...Sở Vĩ Vĩ vung kiếm ra cắm thẳng vào ngực Thanh Hà “từ đây về sau giữa hai ta...đường ai người đó đây, không phạm nhau!”

“Nương tử!”

Sở Vĩ Vĩ dứt khoát rời đi...

Thanh Hà quỵ xuống đất “nếu như một kiếm này khiến cho nàng nguôi giận thì ta không nửa lời oán trách!”

Thành Chủ!

Ta không sao...

Được rồi Thành Chủ “để Vô Ảnh đưa người về trị thương!”

Ừm...

****************

Không Linh Sơn!

Cung Chủ!

Sở Vĩ Vĩ ngừng lại động tác gảy đàn “có chuyện gì?”

Có một cô nương muốn gặp người!

Được...

Sở Vĩ Vĩ vừa bước vào điện đã thấy Nhược Thủy đứng chờ.

“Sở Vĩ Vĩ, sao cô lại ra tay sát hại tướng công?”

Hửm? Thế Thẩm Thanh Hà chết chưa?

Cô quá đáng vừa thôi Sở Vĩ Vĩ!

Ta quá đáng gì chứ? Ta vẫn chưa trừng trị hai người các ngươi, còn dám nói rằng ta quá đáng. Vậy thì hôm nay cô đã vác xác đến đây, ta cũng không ngại...

Cô...Sở Vĩ Vĩ “Cô muốn làm gì?”

Làm gì sao? Kẻ làm sai là Nhược Thủy và Thẩm Thanh Hà, ta còn chưa tính sổ với hai người...vậy mà cô còn dám chạy đến đây đòi công lý với tôi sao?

Ha...lý nào lại như vậy chứ?

“Sở Vĩ Vĩ, Tướng công không yêu cô, chàng ấy đã lập ta làm thiếp...cô nên buông tha cho chúng tôi đi, để chúng tôi được sống hạnh phúc bên nhau, tôi xin cô...sau này đừng xuất hiện trước mặt tướng công nữa“.

Mục đích mà hôm nay cô tìm đến tôi chỉ có vậy thôi sao?

Phải!

Được...

Nhược Thủy quỳ xuống trước mặt Sở Vĩ Vĩ “cảm ơn Sở Cung Chủ!”

Được rồi, cô đi đi...

………

Cung Chủ! Sao người lại bỏ qua dễ dàng vậy chứ? Cô ta có lỗi với Cung Chủ, còn mặt dày chạy đến xin người rời bỏ Thành Chủ, người phụ nữ có tâm cơ như vậy, sao Cung Chủ...

Được rồi Tiểu Tình!

Cung Chủ...

Bỏ đi Tiểu Tình, ta và họ đã không còn liên quan gì đến nhau nữa! Sau này, đừng nhắc đến họ nữa.

Dạ, Tiểu Tình đã rõ rồi Cung Chủ!

Ta có việc quan trọng phải rời đi một thời gian “Thánh Cung giao lại cô trông coi“.

Cung Chủ! Hay là để Tiểu Tình theo chăm sóc cho người?

Không cần...Thánh Cung cũng không thể bỏ mặc được. Cô hãy ở lại trông coi, cũng xem như giúp ta rất nhiều rồi.

Vậy Cung Chủ nhớ chăm sóc tốt cho bản thân!

Ừm...ta biết rồi! Ta đi đây...

Cung Chủ bảo trọng!

Sở Vĩ Vĩ cần phải tìm gặp hai món pháp bảo còn lại...sớm ngày lập ra môn phái, lần này cô còn phải chung tay với mọi người. Phía trước là những cuộc chiến vô cùng đáng sợ! Cô phải vận hành được ngũ hành.

****************

Đáy Vực Thiên Lãnh!

Sở Vĩ Vĩ chân bước điềm tĩnh tiến vào làng...lũ trẻ đáng yêu vẫn đùa vui nô nức! Cô dừng chân lại ngắm nhìn...

Tỷ tỷ xinh đẹp “đã lâu rồi đệ không gặp tỷ, tỷ đã đi đâu?”

“Tiểu Du, ta đã về nhà...hôm nay ta đến đây để thăm lại mọi người!”

Tỷ định đến thăm Quỷ Diệm ca ca sao?

Ừm...ta đến đây để cảm tạ ơn cứu mạng của huynh ấy!

Vậy mình cùng đi đến nhà Quỷ Diệm ca ca nhé tỷ tỷ?

Được...

………

Quỷ Diệm ca ca, có ở nhà không? Tỷ tỷ xinh đẹp muốn tìm Quỷ Diệm ca ca nè!

Sở Vĩ Vĩ đẩy cánh cửa bước vào, chỉ thấy một góc hoang tàn “huynh ấy đi đâu rồi sao?”

Tiểu Du khẽ lên tiếng “chắc là Quỷ Diệm ca ca đã lên núi hái thuốc“.

Sở Vĩ Vĩ quan sát xung quanh “không đúng...nơi này đã phải bỏ hoang đến vài tháng liền rồi!”

Tiểu Du không hiểu ý nghĩa câu nói của Sở Vĩ Vĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.