" Nếu muội không muốn gả , vậy huynh cũng sẽ không miễn cưỡng muội , có điều , muội đã rời khỏi Vân đình , cho nên , sau này nên ở lại đại mạc , hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp , thoải mái đi , hơn nữa , sư phụ giờ cũng ở đại mạc , gia đình chúng ta lại đoàn tụ , vẫn tốt hơn so với lúc muội ở Vân đình vương triều ." Da Luật Độc nhẹ giọng nói , nếu nàng ấy đã không muốn , vậy hắn sẽ đợi , đợi đến khi nàng đáp ứng hắn mới thôi .
" Sư phụ cũng đang ở đây sao ?" . Ôn Nhã nhàn nhạt nhìn hắn một chút , đúng là nàng đã bị hắn nhìn ra , nên có chút chột dạ , hơi phiết đầu sang một bên .
" Vương , bên ngoài đang có bão cát lớn , chúng ta vẫn là nên vào lều trại trước , rồi lại nói ". Mặc hiên đứng bên cạnh nhắc nhở , bác tính trên mặt đất cũng chưa có đứng dậy , chứng kiến thái độ của đại mạc vương đối với nàng , sau khi kinh ngạc qua đi , mọi người càng đối với nàng là nghi kị cùng xem thường .
" Trước tiên , chúng ta vào trong rồi hãy nói đi ." Da Luật Độc chú ý nhìn tình huống chung quang , nếu không phải là hắn muốn tạo ấn tượng tốt vời nàng , thì những người dám nói xấu Ôn Nhã hôm nay , hắn sẽ đem toàn bộ đi xử lý !
Lều trại của Đại mạc vương xa hoa vô cùng , thậm chí là vô cùng xa hoa , bên trong có rất nhiều đồ vật được làm từ động vật hoang dã, đều toàn là loại quý hiếm , thậm chí Vân đình vương triều còn không có nó . Lần đầu tiên nàng đi vào lều trại , Ôn Nhã liền kinh ngạc vô cùng .
Mới đang ở trong doanh trại quan sát một vòng , Ôn Nhã liền nghe dược tiếng đập cánh của một chú chim nhỏ , âm thanh trầm ổn mạnh mẽ , khẩn đón lấy , một chú chim chích điểu đen từ trong cửa lều bay vào , xông thẳng Ôn Nhã mà tới .
Ôn Nhã liền né sang một bên , nhưng chú chim chích điểu vẫn hướng nàng bay tới , Ôn Nhã thấy thần sắc của Da luật độc vẫn là ung dung , nên phần nào đoán ra con chim này là hắn nuôi dưỡng , nghĩ đến hắn cũng chưa từng làm nàng tổn thương , nên nàng liền đứng lại , xem chú chim nhỏ này muốn làm gì nàng đây a.
Chú chim chích điểu liền bay tới Ôn Nhã , Nguyệt Hồng chăm chú nhìn , bị dọa sợ đến độ che miệng lai , mặt đã trắng toát , nhưng chỉ thấy chú chim nhỏ đậu trên bả vai Ôn Nhã , còn dùng chiếc miệng nhỏ màu ánh kim kều kều lên búi tóc của Ôn Nhã a.
" Đây là chích Hùng ưng do huynh nuôi dưỡng , tên nó là Tiểu Hắc , xem ra nó rất thích muội . " Nhìn thấy Tiểu Hắc đậu trên bả vai của Ôn Nhã , Da Luật độc khẽ mỉm cười .
" Con vật nhỏ này , nhìn qua không tệ nhỉ ". Ôn Nhã cười cười , đôi tay trắng vuốt nhẹ lên lông mao của tiểu hắc , xem ra chủ nhân của nó chăm sóc nó rất tốt .
" Đi trên đường rong ruổi đã mấy ngày , có lẽ muội cũng đã mệt rồi , huynh đã gọi người chuẩn bị món ăn mà muội thích ăn nhất , lát nữa lập tức liền có ngay ." Nhìn thấy Ôn Nhã nở nụ cười , tâm tình của hắn cũng tốt lên .
" Không cần đâu , cạm tạ lòng tốt của huynh , nhưng hiện tại muội trước tiên muốn gặp gỡ cha muội , Bình vương gia , àh , còn có cả Mặc Khanh ". Thả tiểu hắc ra , Ôn Nhã thu hồi nụ cười , nhàn nhạt nói .
" Được , được , nhưng mà trước tiên muội nên ăn một chút ít , sau khi ăn , huynh sẽ dẫn muội đi gặp bọn họ , được không ? Muội yên tâm , huynh không có ngược đãi bọn họ ." Da luật độc mang theo nụ cười lúng túng , nhất tay lên , rất nhanh hạ nhân đã bưng đồ ăn lên rồi , Ôn Nhã vừa nhìn , quả nhiên đều là món nàng thích ăn a , mùi thật thơm , nghe qua thật là có chút đói rồi a.
"Nhân lúc còn nóng , muội mau ăn đi , ăn xong ta liền dẫn muội đi gặp Bình vương gia ." Xem Ôn nhã lén lút nuốt từng ngụm nước miếng , Da luật độc không ngừng cười trộm , hắn lôi kéo nàng ngồi xuống , nếu không nhường nhịn nàng , nàng khẳng định sẽ không chịu mất mặt mà ăn bữa ăn này rồi .
" Huynh hứa rồi đó , muội ăn xong , huynh nhất định phải dẫn ta đi gặp bọn họ ." Yết hầu của Ôn Nhã nuốt xuống một ngụm nước , còn không quên làm eo một chút với hắn nữa chứ .
" Hảo a , mau ăn nhanh , huynh có bao giờ gạt muội chưa ? " Da luật độc cười cười , tự mình gắp cho nàng một bát tràn đầy thức ăn , Ôn Nhã cũng không khách khí , tiếp nhận chén bát , trực tiếp ăn ngay .
Đối với Da luật độc , hôm nay đã là thuận buồm xui gió , nhưng đối với hạ nhân , thì chuyện này quả là mặt trời mọc hướng tây a , đại mạc vương chưa từng đối với một người nào ôn nhu , khách khí như vậy ? còn cẩn thận gắp đồ cho nàng , ngày sau nhất đinh phải đối với vị hoàng hậu của Vân đình này thân thiết hơn một chút mới được , mọi người trong lòng âm thầm suy nghĩ . Còn riêng về Ôn Nhã , đúng là không cần quản nhiều như vậy , khi còn bé , sư huynh cũng thường chăm sóc nàng như vậy , đĩa rau này , thì có là gì .
Da luật độc nhìn Ôn Nhã hăn đến say sưa ngon lành , nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều , đã rất lâu không có cùng nàng dùng một bữa cơm thật ngon như vậy rồi , không có nàng ở bên cạnh , những bữa cơm đều là không có mùi vị . Có điều , hiệi tại đã được rồi , nàng lại trở về bên cạnh hắn , sau đó , mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy nàng , mỗi ngày đếu có thể cùng nhau dùng bữa , ngẫm lại , Da luật độc cảm thấy vô cùng vui vẻ ,
" Hảo a ! Muội ăn xong rồi !". Cơm nước còn chưa nuốt xuống , Ôn Nhã liền nói vớ Da luật độc , ánh mắt hắn thực sự quá mực cực nóng , làm cho nàng muốn tránh cũng không tránh được , trước đây thật sự nàng cũng không cảm thấy gì , thế nhưng nghĩ đến vị Hào ca kia , Ôn Nhã liền cảm giác có gì đó không đúng .
" Muội còn nói , miệng đã dính đầu dầu , cũng không biết lau đi một chút ". Nhìn miệng của Ôn Nhã đều là dầu mỡ , Da luật độc cười cười , cầm lấy chiếc khăn bên người , muốn giúp nàng lau đi vết dầu loang trên miệng .
" Không cần đâu ! Muội tự mình làm được ". Hành động của hắn , khiến nàng giật nảy mình , ngửa ra sau , đoạt lấy chiếc khăn trên tay hắn , lau vết dầu trên miệng , tim cũng đã đập nhanh sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
Da Luật Độc cười cười , cũng không nói gì , nhưng trong nụ cười rõ ràng có một chút cay đắng , lần gặp này , Ôn Nhã tựa hồ đối với hắn xa lánh rất nhiều , tình huống như vậy , hắn quả thực rất không muốn .
" Xong rồi , giờ huynh có thể dẫn muội đi gặp bọn họ chưa ? . " Cẩn thận lau vết dầu loan trên miệng Ôn Nhã nhìn về phía Da Luật Độc nói .
" Được , chúng ta đi thôi." Da Luật Độc cười cười , đem Ôn Nhã đang ngồi trên ghế kéo đi , Tiểu Hắc căn bản cò đang ở bên trên cửa sổ , mắt thấy Ôn Nhã bọn họ muốn đi ra ngoài , liền lập tức bay đậu lên trên bả vai của nàng , làm Nguyệt Hồng sợ đến vội vã chạy trốn sang bên khác .
Ra khỏi lều trại của đại mạc vương , Da Luật Độc mang theo Ôn Nhã đi tới một cái lều nhỏ , lều nhỏ phía trước còn có hai vị thị vệ đang canh giữ , nơi này chắc la chỗ giam giữ Bình vương gia và Mặc Khanh .
Ôn Nhã xốc lên lều vải đi vào liền nhìn thấy Bình vương gia .
" Cha ! Người không sao chứ ! ". Ôn Nhã thẳng đến chỗ của Bình vương gia , thậm chí quên bẵng vị hắc y nhân bên cạnh Bình vương gia , hắc y nhân kia khi nghe đến âm thanh của nàng , liền xoay đầu mừng rỡ nhìn Ôn Nhã , lại không nghĩ rằng nàng không hề liếc mắt nhìn hắn , đã trực tiếp chạy đến bên cạnh Bình vương gia .
"Cha không sao , đúng là làm khổ con rồi ". Nhìn thấy Ôn Nhã , bình vương gia cảm thấy mũi có chút chua xót , Ôn Nhã , nhất định phải chịu rất nhiều đau khổ .
" Nữ nhi không sao , chỉ cần cha không có chuyện gì là tốt rồi a ". Ôn Nhã âm thanh nghẹn ngào nói , biết được tin tức Bình vương gia mất tích , nàng đã vô cùng lo sợ , giờ nhìn thấy cha bình an , nàng tâm tình cũng đã có chút yên lòng .
" Sư muội , sư phụ cũng đang ở đây ." Nhìn thấy sắc mặt sư phụ dường như có chút không thích , Da Luật Độc vội vã nhắc nhở nói với Ôn Nhã .
" Sư phụ ". Buông Bình vương gia ra , Ôn Nhã mới khúm núm đi tới trước mặt của hắc y nhân đó , nàng thật là đáng trách , nãy lo lắng cho cha , nên cư nhiên lại không phát hiện là sư phụ đang ở đây , hi vọng lão nhân gia , người không tức giận với nàng a.
" Hừ ! Ngươi còn biết đến người sư phụ này sao ! " Hắc y nhân hừ lạnh nói , ở trước mặt Bình vương gia thân thiết như vậy , ở trước mặt hắn lại rụt rè e sợ , hắn thật sự là kinh khủng đáng sợ vậy sao? Hắn Tâm tình có chút phiền muộn .
Ôn Nhã cúi đầu , nửa câu cũng không dám nói , xem ra sư phụ thật sự rất tức giận rồi .