Nghinh Phụng Hoàn Triều

Chương 108: Chương 108: Chương 14: lập uy.




"Ta có làm gì chứ…. Ta chỉ là muốn nhìn kỹ Quách tài nhân mà thôi. Ta muốn xem ngươi có tư cách trở thành người trong hậu cung hay không." Ôn Nhã mỉm cười đánh giá Quách tài nhân, tư sắc cũng được mấy phần, nhưng thái độ hung hăn càn quất này lại khiến tư sắc đó bị vùi lấp.

"Ngươi là gì chứ, ta có tư cách để trở thành nữ tử hậu cung hay không cũng chỉ do thái hậu định đoạt, hoặc hoàng thượng định đoạt mà thôi." Quách tài nhân mạnh miệng nói.

"Phải không? Người đâu, Quách tài nhân lời nói không đôn hậu, không thích hợp ở lại hậu cung, mau cho trở về." Ôn Nhã thản nhiên nói, thái giám lập tức đến bắt Quách tài nhân.

"Mau thả ta ra, tiện nhân, ta nhất định sẽ bắt cô cô thái hậu giáo huấn ngươi." Quách tài nhân không ngừng giẫy giụa, nhưng lời nói vẫn ngông cuồng.

"Câm miệng." Ôn Nhã liền tát một cái vào má của Quách tài nhân, cái bạt tai này cũng khiến mắt của Quách tài nhân nổi đom đóm rồi.

"Cầu xin hoàng hậu nương nương thứ tội, Quách muội muội còn nhỏ, không biết quy củ, nên ăn nói ngông cuồng, kính xin hoàng hậu nương nương hạ thủ lưu tình." Văn mỹ nhân ở bên cạnh đột nhiên quỳ xuống.

Nàng lúc mới vào cũng không hề suy nghĩ đến thân phận của Ôn Nhã, dù sao họ Ôn trong hoàng cung cũng rất nhiều người, mãi đến tận khi nghe thấy Ôn Nhã nói muốn xem tư cách của Quách tài nhân, ngay cả thái hậu nàng ấy cũng không để vào mắt, Văn mỹ nhân lúc này mới đem Ôn cô nương trước mắt liên kết với hoàng hậu trong truyền thuyết kia.

"Văn mỹ nhân, danh xưng này, ngươi nói sai rồi. Dân nữ cũng chỉ theo lệnh mà đến, không phải là hoàng hậu gì đó. Bên trong hậu cung vẫn chư có hoàng hậu." Ôn Nhã nhìn Văn mỹ nhân, lạnh nhạt nói, Văn mỹ nhân này quả không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ, một cái nhíu mày cũng thể hiện được nét cười trong đó, đều là mang theo nét phong tình vạn chủng, nếu nàng ấy có thể được Vân Lâm sủng hạnh, e rằng trong cung sẽ có nhiều chuyện để nói rồi.

"Thỉnh Ôn cô nương thả Quách muội muội một con đường." Văn Mỹ nhân lần thứ hai nói, tuy rằng xưng hô thay đổi, nhưng thái độ thì không thay đổi, nàng không giống như Quách tài nhân lỗ mãng như thế, trước đây vào cung, nàng cũng có nghe qua, trong cung được sủng ái nhất chính là Ngọc phi và Mai phi, nhưng trong lòng hoàng thượng yêu thích nhất cũng chính là hoàng hậu đã bị phế bỏ, coi như đắc tội với Mai phi hoặc ngọc phi cũng không sao, nhưng cũng không nên đắc tội với hoàng hậu bị phế này.

"Ôn muội muội, Văn mỹ nhân nói không sai, Quách tài nhân còn nhỏ, cho dù muội không xem mặt ta, nhưng cũng nên nể mặt thái hậu, buông tha cho Quách tài nhân lần này đi." Dung Phi cũng từ trên đài đi xuống, hành động này của Ôn Nhã có hơi chút lỗ mãng, thái hậu coi nàng như nữ nhi thân sinh, vậy mà nàng cũng không thể kiêng kỵ mặt mũi gì cho thái hậu cả.

"Ngươi chẳng qua chỉ là một hoàng hậu bị phế, có gì đặc biệt, chỉ cần ta có cơ hội, ta nhất định cũng sẽ trở thành hoàng hậu, đến lúc đó chí ít cũng mạnh hơn ngươi." Quách tài nhân quả nhiên điếc không sợ súng, kêu la ầm ĩ, có lẽ một cái tát kia đã làm cho nàng ta sinh lòng oán hận.

"Cho dù ta có là một hoàng hậu bị phế đi chăng nữa, ta cũng sẽ cho ngươi biết rõ một chút, Ôn Nhã ta không phải là loại mèo hoang, muốn bắt nạt thì liền có thể bắt nạt. Ngày hôm nay cho dù là hoàng thượng cũng không thể bảo đảm cho ngươi rồi." Đối với loại nữ tử tính cách càn quấy hung hăn như Quách tài nhân, Ôn Nhã chắc chắn Vân Lâm sẽ không thích.

"Im miệng. Thật mất mặt cho Quách gia, lại dạy dỗ ra một người đức hạnh như ngươi thế này, người đâu. Đem Quách tài nhân đuổi về Quách gia cho ai gia. Sau đó tìm một người có gia cảnh buôn bán nhỏ gả đi, không có sự cho phép của ai gia, không được phép tiến vào Vân Thành." Thái hậu đi tới, liền nghe Quách tài nhân chửi bậy, trong lòng không vui. Lại nghe đến Quách tài nhân ở trước mặt nhiều người chế nhạo Ôn Nhã, thái hậu muốn bênh vực cho cháu của mình, cũng không thể rồi.

"Cô cô, ta là cháu của cô mà, tại sao người lại có thể giúp người ngoài như vậy a." Quách Tài nhân lập tức hoảng hốt, thái hậu không giúp nàng cũng không sao, nhưng tại sao lại đem gả nàng cho những tên nhà buôn chứ lại còn không có tiếng tăm nữa a.

"Hỗn láo, phụ mẫu ngươi tại sao lại giáo huấn ngươi như vậy, đem nàng dẫn đi, ai gia đời này cũng không muốn gặp lại." Thái hậu đã nói lời nghiêm khắc, những thái giám liền kéo Quách tài nhân đang kêu la đi xuống.

"Thái hậu, đều là do dân nữ không tốt. Người không nên cùng Quách tài nhân tranh chấp hơn thua nhất thời." Quách tài nhân sau khi bị mang xuống, Ôn Nhã mới áy náy nói với thái hậu.

"Chuyện này không liên quan tới con. Cháu của ai gia ngay lúc đầu đã không có dự định để nàng tham gia tuyển tú, nhưng huynh trưởng của ai gia vẫn cố chấp, ai gia cũng không còn cách nào khác liền cho nàng tham gia. Không ngờ mới vừa tiến cung lại hung hăng càn quấy như vậy, nếu để hoàng thượng sủng hạnh nàng ấy, thì hậu cung sau này sẽ bị nàng lật loạn cả lên." Thái hậu trong lòng vẫn còn tức giận, càng nghĩ càng sinh khí.

"Hảo a. Chuyện tuyển tú này, ai gia cũng muốn đến xem một chút . Nếu lại có loại nữ nhân không hiểu biết lễ nghi, nói năng lỗ mãng, ai gia sẽ không hạ thủ lưu tình." Thái hậu lạnh lùng quét nhìn mọi nữ tử còn lại một chút, sau đó xoay người đi lên đăng phượng đài.

"Bất luận Ôn Nhã con có phải là hoàng hậu hay không, chỉ cần có ai gia ở đây, hậu cung sẽ không có bất kỳ ai có thể phá hủy địa vị của con." Đứng trên phượng đài, thái hậu liền nói với Ôn Nhã, cũng là nói với mọi người ở đây, nếu sau này còn ai dám đắc tội với Ôn Nhã, chính là đắc tội với thái hậu.

Thái hậu ngồi ở vị trí trung gian, Dung Phi ngồi bên trái, Vương Tiệp Dư muốn đem vị trí trả lại cho Ôn Nhã, liền bị Ôn Nhã ngăn cản, Ôn Nhã đã ra phía sau thái hậu đứng cạnh bên.

Có mặt thái hậu những nữ tử khác cũng không dám làm càn, Dung Phi tiếp tục quan sát những tài nữ, vậy là Tài văn chương và Tài tử cũng đều sắc phong là mỹ nhân. Một ngày trôi qua, rốt cục chuyện tuyển tú cũng đã xong.

"Ai gia mệt rồi, ta hồi cung trước, các ngươi ở lại kết thúc đi." Thái hậu có chút mệt mỏi, thi nữ kế bên dìu người rời khỏi.

"Mấy mỹ nhân này tư chất cũng không tệ, không biết hoàng thượng sẽ sủng hạnh ai trước đây." Thái hậu sau khi rời đi, Dung Phi nói.

"Tiến cung tài nữ có hơn cả trăm người, phỏng chừng hoàng thượng mỗi ngày đều làm tân lang quân mất." Thị nữ bên người Dung Phi cảm thán nói.

"Đừng nói loạn." Dung Phi trừng mắt với thị nữ kia một chút, cẩn thận liếc nhìn Ôn Nha đang đứng ở bên cạnh, thấy trên mặt nàng dường như có chút không thích.

"Ôn muội muội, hậu cung của hoàng thượng không chỉ có những người này, mấy năm nữa sẽ càng nhiều hơn, muội sẽ quen thôi." Dung Phi thở dài nói, năm đó vừa đụng chuyện tuyển tú, trong lòng nàng cũng từng khó chịu qua, nhưng nhiều lần trải qua, Dung Phi có thể nhìn thấy rõ, thân là nữ tử hậu cung làm sao không trải qua những việc này đây.

Ôn Nhã cười cười, cũng không trả lời Dung Phi, chờ Dung Phi cùng các nữ tử và mỹ nhân nói chuyện xong, nàng mới cùng Vương Tiệp Dư nói lời cáo từ Dung phi.

Trong hoàng cung, nữ tử nào cũng sẽ giống nhau, từ từ rồi cũng quen, hoàng thượng làm sao mỗi năm đều không thể có ba hoặc năm người nữ nhân cơ chứ, tiến vào cung rồi, nên hiểu đạo lý này, bằng không sẽ không thể sống trong cung được.

Trước đây nàng đã đáp ứng Vân Cẩm, chờ sau khi tuyển tú kết thúc nàng liền đến thăm Vân Cẩm, xem ra hiện tại vẫn còn sớm, Ôn Nhã cùng Vương Tiệp Dư liền hướng về phủ công chúa, miễn để Vân Cẩm lại trách các nàng không giữ lời hứa.

"Công chúa, người là Kim chi ngọc diệp, chuyện như vậy, không cần người phải làm, lát nữa sẽ có hạ nhân làm rồi." Xa xa, Ôn Nhã liền nghe thấy âm thanh của mama. Phỏng chừng đang dạy quy củ cho nàng ấy đây mà. Nhớ lúc đầu bản thân mới nhập cung, cũng từng bị Vân Lâm bắt học quy củ, tuy nàng không học gì, nhưng cảm giác bị người quản thật không dễ chịu chút nào.

"Công chúa, quy củ ngày hôm nay còn chưa học xong à." Ôn Nhã cười hì hì, đúng là cười trên sự đau khổ của người khác mà.

"Hai người sao giờ này mới đến a, ta bị làm phiền sắp chết rồi a." Nhìn thấy Ôn Nhã các nàng, Vân Cẩm không kìm lòng được mà kêu than, đem mới quy củ mới vừa học quăng hết ra phía sau.

"Công chúa, ngài lại thất lễ nữa rồi, là công chúa nên giữ lễ nghĩa đoan trang."

"Vị ma ma này, bọn ta tìm công chúa để chơi đùa, không muốn ngươi ở bên cạnh ồn ào đâu, hay là ngươi ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi." Ôn Nhã không khách khí đánh gãy lời nói của mama. Ma ma sắc mặt trắng bệch, tuy rằng năm đó không phải bà dạy quy củ cho Ôn Nhã, nhưng sức ảnh hưởng của nàng trong hội ma ma rất lớn a, nghĩ đến đó, mama liền ngậm miệng, khom người lui ra.

"Vẫn là Ôn Nhã tỷ có ích nha, ta cũng không biết nói với các bà bao nhiêu lần rồi, còn cầu xin các bà, vậy mà các ma ma vẫn không chịu buông tha cho ta, Ôn Nhã tỷ vừa đến, câu đầu tiên đã đuổi được bọn họ đi rồi." Vân Cẩm cảm thán nói.

"Các vị mama không nghe lời muội, là bởi vì muội quá nhân từ, không giống ta, tiếng dữ đã lan xa, haha." Ôn Nhã cũng cười nói.

"Ôn Nhã tỷ cứ nói đùa, làm sao tiếng dữ lại lan xa chứ, ngược lại muội đây muốn tiêu sái như tỷ, chỉ tiếc muội lại là công chúa." Vân Cẩm bĩu môi, nếu nàng không phải là công chúa, có lẽ đã có cuộc sống khoái hoạt (sinh hoạt thoải mái, tự do tự tại) rồi.

"Công chúa lời này nhất định đừng để cho người khác nghe được, nếu không công chúa sẽ bị người nói là ở trong phúc mà không biết phúc đó. Công chúa phải biết a, bên ngoài có cả khối người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, công chúa là cẩm y ngọc thực rồi a,còn muốn làm người bình thường, nhất định sẽ bị người ta căm ghét nha." Vương Tiệp Dư cười trêu ghẹo Vân Cẩm.

"Vương tỷ tỷ, tỷ giờ cũng dám bắt nạt ta, Hu..hu… Ôn Nhã, vương tỷ tỷ bắt nạt muội." Vân Cẩm làm dáng, nhào vào lồng ngực Ôn Nhã, bờ vai run run, khóc lớn tiếng.

"Công chúa, ta không phải ý này a, ta không có bắt nạt muội, ta nào dám bắt nạt muội a, công chúa người đừng khóc." Nhìn thấy Vân Cẩm khóc thế, khiến Vương Tiệp Dư hết hồn, vội vã an ủi, nhưng càng an ủi Vân Cẩm càng khóc to, khiến Vương Tiệp Dư trong mắt cũng sắp xuất hiện hoa lệ rồi.

"Được rồi, đừng nghịch nữa, Vương muội muội, công chúa lừa muội thôi." Ôn Nhã bất đắc dĩ đem Vân Cẩm trong lồng ngực đẩy ra, Vân Cẩm tuy rằng còn đang khóc, nhưng trên mắt nào có giọt nước mắt nào, con mắt cũng toàn là ý cười thôi.

"Được lắm a, công chúa, muội dám lừa ta, hôm tay ta phải trừng trị muội một phen." Vương Tiệp Dư nói, liền muốn chạy đến chọc cho Vân Cẩm ngứa ngáy, Vân Cẩm la lớn, hai người chạy vòng vòng truy đuổi nhau.

Ôn Nhã nhìn hai muội muội đùa giỡn như thế, trên mặt cũng lộ ra ý cười, tâm tình bị đè nén cũng đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn thở dài, chỉ là hai người kia mải mê đùa giỡn không có nghe thấy tiếng thở của nàng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.