Nghinh Phụng Hoàn Triều

Chương 111: Chương 111: Chương 17: nổi giận




"Tiểu Nhã, con để ý cha con một chút, ta đi chuẩn bị nước." Trở lại vương phủ, Bình vương phi liền vội vàng kêu gia nhân đỡ lấy Bình vương gia.

Ôn Nhã nhìn Bình vương gia đang tựa vào ghế, liền nói, "Nương, không cần đâu."

"Sao lại không cần, cha con còn say lắm." Vương Phi nhìn bình vương gia say khướt có chút đau đầu nói.

"Cha, người đừng giả bộ nữa, đã hồi phủ rồi a." Ôn Nhã đẩy Bình vương gia một cái.

Vương phi sững sờ, đến gần nhìn xem, "Cha con quả nhiên là say thật rồi, không có giả vờ đâu." Bình vương phi nhìn đi nhìn lại cũng không nhìn ra hắn đang giả vờ.

Thấy bình Vương gia vẫn nhắm nghiền hai mắt, Ôn Nhã không thể không vạch trần, "Vừa nãy ở trên yến hội, cha thân hình tuy có lung lay, nhưng chân thì lại đứng đến vững vàng, nương có tin, cha hiện tại cầm cung bắn tên cũng là bách phát bách trúng đó nha." Người khác không biết, Ôn Nhã thì biết.

Bình vương phi nhìn Ôn Nhã một chút, nhìn nàng như không giống đang nói dối, "Hảo a. Nếu vương gia đã say đến như vậy, chúng ta nên để vương gia ở đây từ từ tỉnh lại, Tiểu Nhã, mau về phòng nương nghỉ ngơi đi." Bình vương phi cố ý nói.

"Ôi chao, phu nhân chờ chút, Ôi, ta đau đầu quá,vừa nãy thực sự ta uống quá nhiều rồi." Bình vương phi vừa định kéo Ôn Nhã ra cửa, vương gia liền cất giọng.

Bình vương phi nở nụ cười, "Vương gia sao đột nhiên lại tỉnh táo đến như vậy, sao không ngồi thêm một lúc nữa." Bình vương phi vẫn chưa quay đầu, nói với lại.

"Không được không được. Rượu này uống nhiều khiến ta hơi đau đầu, ta về phòng nghỉ ngơi trước." Bình vương gia liền nói, hướng phòng ngủ đi đến, đôi chân vững vàng, đâu là bộ dáng người đang say chứ.

"Già đầu còn chơi trò này." Bình vương phi sẵng giọng nói.

"Nương, cha cũng chỉ muốn nương quan tâm cha nhiều một chút, cha tuy rằng không say, nhưng cũng có chút chút đó, nương nên đi xem thử đi." Ôn Nhã cười khẽ, đem Bình vương phi đẩy ra khỏi cửa.

…..

Tin tức Lôi vương muốn cưới Ôn Nhã làm chính thiếp, rất nhanh đã truyền đến tai Vân Lâm. Hắn vỗ bàn đứng dậy, "Đáng ghét, quả thực đáng ghét mà."

"Không sai, Lôi vương biết rõ hoàng hậu và hoàng thượng có tình cảm với nhau, còn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, quả thực là đáng chết." Lý Đức Hải ở bên cạnh cũng bất bình nói, từ khi Lôi vương hôn mê mấy tháng tỉnh lại, hoàng thượng cũng đã tranh thủ cướp lại binh quyền, bây giờ hắn nhàn nhã ở trong Lôi phủ, vẫn thường gây ra một số chuyện, nhưng hoàng thượng vẫn mắt nhắm mắt mở, không ngờ lần này hắn có chút quá đáng rồi.

"Đáng chết, Lôi vương nghĩ rằng trẫm dễ bắt nạt như vậy sao? Đáng ghét nhất là Ôn Nhã, người khác hỏi đến như vậy, nàng liền không cự tuyệt, thực sự là đáng ghét." Vân Lâm liên tiếp nói hai từ đáng ghét, Lý Đức Hải giờ mới hiểu rõ, thì ra hoàng thượng nói đáng ghét lại chính là hoàng hậu nương nương.

"Hoàng thượng, ngài cũng đừng nóng giận, Bình vương gia cũng đã mắng Lôi vương một trận rồi." Lý Đức hải bưng trà sâm đến cho Vân Lâm.

"Lý Đức Hải mau đi chuẩn bị hai bộ thường phục." Đè nén cơn giận trong lòng, Vân Lâm nói.

"Hoàng thượng, ngài muốn xuất cung sao, hiện tại không hay cho lắm a." Lý Đức Hải khổ sở nói.

"Không tốt, không sai, hiện tại xác thực không tốt. Trẫm không nên cho nàng xuất cung, đừng phiền nữa, mau đi chuẩn bị đi." Vân Lâm nói với Lý Đức Hải, trong mắt tức giận đều có, khiến Lý đức Hải cũng hoảng sợ, liền vội vã đi chuẩn bị trang phục.

…..

Sau khi trở về cũng còn sớm, Ôn Nhã liền đi dạo trên đường phố, tất nhiên không mang theo hộ vệ bên người, nàng chỉ muốn một mình đi dạo, muốn nhìn mọi thứ trên đường phố, sẵn tiện mua thứ gì đó mang về cho thái hậu.

Ôn Nhã trên đường vui vẻ, nhàn nhã bước đi, liền bất chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc, "Là Lý Đức Hải." Ôn Nhã sững sờ, lập tức đuổi theo.

"Lý Đức Hải, ngươi chờ một chút." Ôn Nhã gọi, nhưng Lý Đức Hải càng đi nhanh hơn,mãi đến tận khi theo hắn đến hẻm nhỏ, Lý Đức Hải liền biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Ở trước mặt nàng là ngôi nhà cũ, không thể ngờ được, Lý Đức Hải đã đi vào ngôi nhà này a.

"Đang giở trò quỷ gì đây chứ." Ôn Nhã vẫn không kềm chế được hiếu kỳ trong lòng, liền đẩy cửa đi vào.

Trong sân lặng lẽ không một bóng người, Ôn Nhã liên tiếp gọi tên Lý Đức Hải, nhưng không có ai trả lời, nhìn thấy căn phòng trước mắt nàng liền đẩy cửa đi vào.

Đồ vật trong phòng khá đầy đủ, không khó nhìn ra, gia đình này không giàu sang cũng không phú quý."Gian phòng được quét sạch sẽ đến lạ lùng, nửa điểm tro bụi cũng không có, chẳng lẽ có âm mưu gì đây." Ôn Nhã nhẹ giọng nói, Lý Đức Hải đột nhiên xuất hiện ở đường cái, hắn tại sao lại không nghe thấy âm thanh của nàng, có lẽ hắn cố ý dẫn nàng đến nơi này, nghĩ đến đây, chân nàng chậm chậm lùi lại về phía sau.

Đột nhiên Ôn Nhã cảm thất sau gáy tê rần, mắt tối sầm lại, cả người liền mất đi tri giác.

Chờ sau khi nàng tỉnh lại, đã phát hiện toàn thân mình bị trói chặt trên cây cột, miệng bị người dùng khăn chặn lại, con mắt thì bị người che khuất, càng khiến Ôn Nhã hoảng sợ chính là, trên người nàng cư nhiên chỉ mặc có một áo trắng đơn bạc, mỏng manh, một lớp da thịt trắng nõn lộ cả ra ngoài, gió theo cửa thổi vào, khiến nàng không thể không nổi da gà.

"Sao lại như vậy. Rốt cục ai muốn hại nàng, là Lôi vương, hay là còn có ai khác." Ôn Nhã miệng đã bị ngăn lại, cho nên cũng chỉ có thể ô ô vài tiếng. Nhưng tựa hồ cũng không có ai nghe thấy, bất luận nàng làm như thế nào, cũng không ai có thể nghe thấy được.

Ngay khi Ôn Nhã giãy dụa đến mệt mỏi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hình như đi về phía nàng càng ngày càng gần, Ôn Nhã hoảng sợ đến như ngừng thở, cũng không dám động đậy.

Ngay khi âm thanh cửa mở ra, Ôn Nhã cảm giác có chút ánh sáng, sau đó liền tối sầm lại, một cái bóng người mơ hồ đang đứng trước mặt nàng, hai tay Ôn Nhã giẫy dụa, nhưng bất luận như thế nào cũng không tháo được sợi dây đang trói tay nàng. Nàng làm như thế nào cũng không tránh thoát.

Có điều qua thời gian mấy hơi thở, người kia liền tiến đến gần nàng, một loạt hô hấp ào ạt hướng về thân thể mỏng manh váy trắng của nàng, khiến Ôn Nhã một trận run rẩy, lẽ nào nàng hôm nay phải thất thân ở đây sao, không được nha, Ôn Nhã cắn chặt miếng vải trong miệng, nàng không thể để cho người khác bày binh bố trận như vậy a.

Hơi thở cực nóng ngày càng gần Ôn Nhã, cuối cùng dừng lại ở nơi vành cổ trắng như tuyết của nàng, người kia dùng mặt ma sát cổ của nàng, một luồng cảm giác nhục nhã mãnh liệt, để Ôn Nhã không khống chế được mà lệ rơi xuống đất.

Người kia tựa hồ nhìn thấy nước mắt của nàng, liền dùng tay nâng mặt nàng lên, đem nước mắt trên mặt nàng liếm đi sạch sẽ, đôi bàn thay thô ráp khẽ vuốt gò má nàng, trong nháy mắt, Ôn Nhã cảm giác được dường như người đó đang thương tiếc mình.

"Không thể nào, đăng đồ tử làm sao thương tiếc nàng chứ." Ôn Nhã cảm giác mình bị dọa đến nỗi không biết gì rồi. Không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, tay của người nọ liền chuyển qua bờ eo của nàng, nàng quanh năm tập võ, trên eo không hề dư phần mỡ thừa, hiện tại bờ eo của nàng đã lộ ra bên ngoài rồi.

Theo động tác tay hắn mò mẩm khắp người nàng, hô hấp của hắn ngày càng nóng hơn, hơi thở phun lên da thịt mơn mởn của nàng, nóng đến độ muốn đem cả nàng thiêu đốt, mà bất ngờ chính là, hắn cư nhiên lại kéo miếng vải trên miệng của nàng ra, Ôn Nhã lúc này vẫn cắn chặt môi, nhưng người kia đã khôn khóe ấn mạnh vào môi nàng, thời khắc nàng cảnh giác, người kia phải khó khăn tìm kiếm khe hỡ, le lưỡi muốn tìm chỗ vào xâm chiến môi nàng, Ôn Nhã liền dùng sức cắn mạnh một cái vào miệng hắn.

Chỉ nghe đươc tiếng thét kinh hãi, người kia lui về sau vài bước, bên trong miệng nàng tràn ngập mùi máu tanh.

"Vân Lâm, ngươi đường đường là hoàng đế, lại làm ra loại thấp hèn này, ngươi không sợ người đời nhạo báng sao." Ôn Nhã bỗng lên tiếng, khiến người kia đột nhiên sửng sốt.

"Quả thực làm mất mặt Vân gia quá đi, so với Lôi vương càng bỉ ổi hơn nhiều." Lúc này nàng dường như khẳng định là Vân Lâm rồi.

Quả nhiên, một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền đến, "Nàng làm sao biết là ta." Sau đó hắn cởi miếng vải trên mặt nàng ra, Vân Lâm một mặt bất đắc dĩ nhìn ánh mắt của Ôn Nhã lúc này.

"Thả ta ra." Thân thể Ôn Nhã run run, ra hiệu Vân Lâm cởi trói cho nàng, Vân Lâm nhìn Ôn Nhã một chút, sau đó liền đi tiến đến, đem nàng tháo khỏi cây cột, nhưng vẫn chưa mở trói cho nàng.

"Vân Lâm, ngươi muốn làm gì chứ." Ôn Nhã vội la lên, liền bị Vân Lâm ôm lấy, trực tiếp hướng về phía giường mà đi đến.

Đem người nữ tử ôm trong ngực đang cựa quậy trong lòng hắn, Vân Lâm mặt không biểu cảm nói, "Ta muốn nàng, nàng là nữ nhân của ta, ta tuyệt đối sẽ không cho ai khác có ý đồ với nàng." Nói xong lời này, trên mặt hắn vừa nãy không có cảm xúc, liền đã xuất hiện tia tức giận, Ôn Nhã cũng không biết vì sao hắn lại sinh khí nữa a.

Đem Ôn Nhã đặt trên chiếc giường mềm mại, ngay ở thời điểm nàng chưa kịp phản ứng, Vân Lâm đã đem chiếc áo trắng đơn bạc của nàng cởi ra, khiến Ôn Nhã cả kinh mà cuống quít co người lại, càng làm cho nàng khủng hoảng nhất chính là, Vân Lâm cư nhiên ở trước mặt nàng, đem y phục của mình đều cởi hết ra, Ôn Nhã hoảng sợ đến nỗi nhắm nghiền cả mắt, song quyền bị trói run rẩy nắm chặt.

Lẽ nào ngày hôm nay nàng chính thức bị hắn bắt nạt như vậy sao. Ôn Nhã đang suy nghĩ hỗn loạn. Liền cảm giác cả thân thể mình rơi vào một cái ôm cực kì ấm áp và nóng bỏng, nàng trong lòng không nhịn được muốn giãy dụa.

"Đừng loạn nữa, nếu nàng cứ loạn mãi như vậy, ta khẳng định không thể nhịn được nữa a." Vân Lâm âm thanh khàn khàn kề vào vành tai nàng nói, khiến Ôn Nhã sợ đến không dám nhúc nhích nữa.

"Những ngày qua ta bận việc triều chính, không có giấc ngủ ngon, nàng nên ngoan ngoãn cùng ta ngủ một giấc đi. Nhưng nếu lần sau nàng còn ở bên ngoài chiêu phong nhã điệp (là đùa giỡn với nam nhân bên ngoài)như thế nữa, ta không bảo đảm nàng chỉ có thể ngủ cùng ta đơn giản như vậy đâu." Vân Lâm đỡ đầu nàng gác lên tay của mình, sau đó kéo nàng qua dùng chăn che lại hai người. Vân Lâm không phải là không muốn nàng, nhưng hắn biết nếu bay giờ hắn cường bức nàng, hắn khả năng cả đời cũng đừng nghĩ muốn gặp nàng.

Ôn Nhã không nhúc nhích núp ở trong lồng ngực của Vân Lâm, kề sát trước bờ ngực bóng loáng của hắn, nghe được tiếng thở trầm ổn của hắn, khiến hô hấp nãy giờ đánh loạn của nàng cũng dần dần hạ xuống. Sau đó nàng lại nghe được tiếng ngáy nhẹ nhàng của Vân Lâm, xem ra hắn đúng là mệt mỏi qua rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.