Khiến người ta bất ngờ đó chính là lều trại của đại mạc vương vẫn luôn rất tĩnh lặng , đối với việc Ôn Nhã tiêu hủy số binh khí đó , hắn một câu cũng không nói , mãi đến tận đêm , Nguyệt Hồng mới hơi yên lòng .
" Lạnh quá ! ". Mới vừa tỉnh dậy , Ôn Nhã cảm giác lạnh cả người , lạnh đến mức , không thể ngủ được .
" Đại tiểu thư , người đã tỉnh , khí trời đã trở lạnh , ta mới từ bên ngoài làm ít lửa mang đến đây ". Nguyệt Hồng nhấc cửa lều lên , một trận gió lạnh thấu xương thổi vào , khiến cho Ôn Nhã rùng mình một cái , nhìn khung cảnh bên ngoài lều vải , cảnh sắc trắng xóa một vùng .
" Bên ngoài , có phải tuyết đã rơi ? ". Ôn Nhã ôm chăn , ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa hỏi .
Dường như , thời gian trôi qua thật nhanh , còn nhớ lần trước tuyết rơi chính là lúc nàng gặp Vân Lâm , không ngờ sau đó lại còn phát sinh ra rất nhiều loại sự tình , ngẫm lại , những sự tình ấy vẫn rõ ràng hiện ra trước mắt nàng .
" Thời gian trôi qua nhanh thật , mới đây chúng ta ở cùng nhau đã hơn nửa năm rồi ". Ôn Nhã nằm sưởi ấm , cũng không biết là bởi vì tuổi càng ngày càng lớn , nên nàng cũng liền trở nên đa sầu đa cảm .
" Ân , nhớ lần đầu tiên đại tiểu thư mới vào cung , chính nô tỳ hầu hạ người , chỉ là , nửa năm qua , không nghĩ tới nhiều chuyện xảy ra quá ".Nguyệt Hồng phủ thêm chăn cho nàng , nàng ấy quả nhiên cũng không biết chăm sóc cho bản thân , cho dù là có võ công , có nội lực , cũng không thể ăn mặc đơn bạc giữa khí trời lạnh buốt như thế .
" Chỉ tiếc , bây giờ , cảnh còn , người mất ". Ôn Nhã bất đắc dĩ thở dài , Nguyệt Hồng lại cầm chậu nước đi ra ngoài .
" Nguyệt Hồng , giúp ta chải lại tóc , ta muốn ra ngoài một chút " . Ôn Nhã ngồi trước gương đồng , nghe được âm thanh cửa lều , còn tưởng rằng Nguyệt Hồng đi vào , nàng cũng không quay đầu lại liền nói .
Phía sau người đến rón rén đi tới Ôn Nhã , ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lược gỗ trên bàn trang điểm , Ôn Nhã đôi mắt lim dim nhắm lại , cũng không chú ý đến người phía sau lưng .
" Nguyệt Hồng , ngày hôm nay , kiểu tóc này ngươi búi cho ta rất đơn sơ , sao trước đây ta chưa từng thấy qua ? Còn rất đẹp nữa ." Ôn Nhã nhìn trên đầu kiểu búi đơn giản , rất khác biệt , rất ưa nhìn .
Nguyệt Hồng phía sau không nói gì , cũng không biết từ đâu lấy ra một cành mai hồng , cắm lên trên búi tóc của Ôn Nhã .
" Ngươi là ai ! " Nhìn thấy cành mai hồng , Ôn Nhã cảnh giác một tay bắt được tay của Nguyệt Hồng . Nàng ở đại mạc xưa nay chưa từng nhìn thấy qua hoa mai , Nguyệt Hồng từ đâu lại có hoa mai cơ chứ ?
Ôn Nhã sau khi bắt được tay của Nguyệt Hồng , liền đứng dậy , đôi mắt hơi chuyển động , thân thể mềm mại tiến lại gần .
" Ngươi .. Ngươi là ....a..ha..ha..hahaha! ". Quay đầu nhìn lại , Ôn Nhã đầu tiên liền giật nảy cả mình , cuối cùng nàng cũng không nhịn được , trực tiếp bật cười , cười đến nước mắt cũng đều chảy ra .
Vân Lâm một mặt đứng vô tội , thân vận y phục tỳ nữ thì thôi không nói , còn chải cả kiểu tóc búi của nguyệt Hồng , trên má còn có tô hồng ! Nếu không nhìn kỹ , kém chút nàng liền không nhận ra , Vân Lâm hắn cư nhiên lại giả nữ ! Ôn Nhã trong lúc nhất thời , cười đến không dừng được .
" Được rồi , nàng cười đã đủ chưa ?." Vân Lâm sắc mặt bất đắc dĩ , lại chưa từng nhẫn nại đến phiền muộn , sắc mặt cứ biến đổi liên tục , kết quả , là Ôn Nhã càng cười to hơn .
" Vân Lâm , ngươi vận trang phục này là muốn làm gì vậy ? Mà nói , ngươi ăn vận như vậy cũng rất là xinh đẹp a, ta phỏng chừng vương triều đệ nhất mỹ nhân trừ ngươi ra không ai có thể làm được ". Rốt cục , cũng có thể yên tĩnh một chút , Ôn Nhã lúc này mới thở không ra hơi nói vớ Vân Lâm , đường đường là hoàng đế một nước , lại cư nhiên lại giả nữ ! Trời ạ , Vân Lâm hắn sao có thể lại làm được chuyện đó a.
" Không có đeo mặt nạ da người , ngươi có thật là Vân Lâm ?". dùng sức nặn nặn mặt của Vân Lâm , Ôn Nhã không xác định hỏi , sắc mặt lúc này của Vân Lâm càng đen .
" Nàng.. đúng là cái người không có lương tâm ! Ta biến thành như vậy , còn không phải bởi vì muốn nhìn thấy nàng sao ? Nàng lại dám như thế cười ta ! ". Nhìn thấy Ôn Nhã cười đến không biết trời đất , Vân Lâm không nhịn được liền duỗi hai tay ra , nắm lấy gò má của Ôn Nhã , bạo lực nói .
"Á , Đau , đau , đau ! Ngươi mau thả ta ra ! ". Ôn Nhã trước giờ chưa từng có ai dùng tay véo má mình như vậy a, đã vậy , bởi vì hai tay của hắn ép quá chặt khiến cho cả khuôn mặt đều biến dạng , hắn lần này thực sự đã ra tay quá nặng rồi .
" Quả nhiên , như vậy càng khả ái hơn nhiều ". Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị chọc đến tức giận đỏ chót mà nhìn hắn , Vân Lâm tâm tình thật tốt , lúc này mới nới lỏng nàng ra .
" Ngươi định làm gì thế ! Ngươi có phải là đầu óc có bệnh rồi không ? Ngươi có biết nơi này là nơi nào không ? Ngươi đến đây , liền sẽ chết ! ". Thật vất vả lắm mới thoát khỏi bàn tay của Vân Lâm , Ôn Nhã nghiêm túc nói .
Hắn có biết , nơi này là đại mạc , lều của nàng lại sát cạnh lều của Da Luật Độc . Nếu để người phát hiện , hắn muốn trốn cũng không kịp ! Nhìn thấy dáng vẻ điếc không sợ súng của Vân Lâm , Ôn Nhã liền tức giận mắng .
" Nàng , nếu đã biết như vậy , liền nói nhỏ thôi a, đương nhiên , nếu như nàng muốn ta chết , ta liền hiện ta la to một chút là được rồi ". Vân Lâm nhìn nàng sinh khí , hai tay ôm ngực , không lo lắng nói , đồng thời hắn muốn thăm dò nàng có phải là muốn hắn chết thật hay không .
" Ngươi .. chính là điên mà ! ". Ôn Nhã mạnh mẽ trừng mắt nhìn Vân Lâm một chút , đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống , rõ ràng , nàng chỉ cần hô to là hoàng thương của Vân Đình vương triều đang ở đây , Vân Lâm nhất định chết chắc , nhưng nàng không thể làm được , hay là do tâm của nàng quá lương thiện chăng , không đành lòng nhìn thấy Vân đình lụi bại , Ôn Nhã tự an ủi mình .
" Ngày hôm trước , Ỷ Mai viên , hoa mai lại nở , ta liền đột nhiên nghĩ đến nàng , không nhịn được , liền muốn gặp nàng , vốn chỉ là nghĩ , nhưng không biết tại sao , ta lại đi tới đại mạc ". Vân Lâm ở cạnh bên Ôn Nhã ngồi xuống , trong tay hoa mai xoay tròn , nhẹ giọng nói .
" Đại mạc , còn có những ai là người của ngươi ? Ngươi sao có thể đi vào mà không ai biết ?" Ôn Nhã bỏ sang đề tài của Vân Lâm , nói đên ỷ mai viên , một màn xấu hổ kia nàng đều không thể quên .
Doanh trướng Đại mạc vương tuy rằng không giống Vân đình thủ vệ nghiêm ngặt , nhưng thảo nguyên rộng lớn , lại không có gì che chắn , Vân Lâm muốn trà trộn vào , tuyệt đối là chuyện không dễ dàng , trừ phi trong đai mạc còn có nội ứng .
" Hở ? Nàng còn dám nói , ta biến thành như vậy , nàng còn nói ta vào đây có nội ứng , ta tốt xấu cũng là hoàng thượng của Vân đình a ! " Vân Lâm lườm nàng một cái , hắn cũng không muốn phải giả nữ nhân , Ôn Nhã còn nói hắn có nội ứng ! Mà thật ra là hắn cũng tự tìm đến , đang yên đang lành lại chạy tới đại mạc gặp nàng , quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ rồi !
Đáng lẽ vào lúc này , hắn nên ở trong Ỷ mai viên ấm áp , ôm mấy tiểu mỹ nhân , thưởng thức những món sơn hào hải vi , cần gì phải chạy tới đây chịu khổ ? Càng đáng giận chính là , nữ nhân này lại không cảm kích hắn nữa chứ !
Có điều nói đi cũng phải nói lại , hắn không biết từ lúc nào đã để ý đến nữ nhân này ! chẳng lẽ là do chuyện lần trước , khi Ôn Nhã ly khai , hắn đã làm ra loại chuyện không thể tha thứ , cho nên mới sinh lòng hổ thẹn , ái náy đi .
Trong lều , nhất thời rơi vào tĩnh lặng , chỉ nghe tiếng lửa bùm bùm của than . Ánh lủa chiếu vào gò má dịu dàng ôn nhu của nàng , trong không gian tĩnh lặng , nhìn nàng giống như tiên tử giáng thế , trong lúc nhất thời , khiến Vân Lâm nhìn đến có chút ngây dại.
Ôn Nhã cũng chú ý tới ánh mắt hừng hực lửa nóng của Vân Lâm , trên mặt đỏ như bị lửa đốt rồi , những lúc thế này , nàng phải đẩy Vân Lâm đi ra mới đúng ? Nhưng trong lòng lại không muốn như thế , tay giống như đã bị ai điểm huyệt , muốn động cũng không động được , nàng hoàn toàn không khống chế được cảm giác lúc này .
" Những binh khi đó , đều là chính ngươi nghĩ ra ?". Qua một lúc lâu , để đánh vỡ bầu không khí ám muội lúng túng ban nãy , Ôn Nhã liền nói .
" Không sai , ta từ nhỏ đã rất yêu thích những binh khí nhỏ kia , nhưng không nghĩ tới , nó có thể phát huy tác dụng lớn như vậy ". Vân Lâm cười khẽ đáp , con mắt vẫn chưa từng rời khỏi mặt nàng , nhìn ra được nàng đang lúng túng .
" Vậy..nếu như đại mạc không tấn công Vân Đình , Vân Đình có đại chiến với đại mạc không ?." Mặc dù biết , vào lúc này nàng hỏi vấn đề này là không thích hợp cho lắm , nhưng nàng vẫn là cố gắng hỏi ,nàng thật sự hi vọng , chiến tranh đừng xảy ra .
Vân Lâm trầm mặc , không nói gì , hắn là hoàng thượng một quốc gia , dù đại mạc không tấn công Vân đình , nhưng để vĩnh viễn loại trừ hậu hoạn về sau , hắn cũng phải thừa thắng xông lên thu phục đại mạc , để đại mạc không có cơ hội phản kháng , đó chính là trách nhiêm mà một hoàng thượng phải làm .
" Vân đề này , ta cũng từng hỏi qua Da Luật Độc , nhưng hắn cũng nói không thể , mỗi bậc quân vương làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ ?". Ôn Nhã tự giễu nói , nàng xác thực là không thể thay đổi được cục diện , nhưng việc này , nàng cũng không thể thay đổi .
" Lẽ nào , nàng cho rằng , đại mạc và Vân đình chỉ là đơn thuần thổ địa chi tranh ? Nàng có biết Mặc Thanh Thu cùng mẫu thân nàng , thái hậu và tiên hoàng đều có liên quan đến nhau hay không ? Nàng cảm thấy chiến tranh sẽ kết thúc đơn giản như vậy sao ?". Vân Lâm thu hồi ánh mắt mê luyến nhìn nàng , trịnh trọng nói .
" Ngươi , cũng biết Mặc Thanh Thu ?". Ôn Nhã kinh ngạc hỏi , xem ra nàng đã xem thường hắn , chuyện của Mặc Thanh Thu mà hắn còn biết , vậy khẳng định chuyện nàng là nữ nhi thân sinh của Mặc Thanh Thu hắn cũng biết luôn , Ôn Nhã trong lòng có chút khó chịu không vui .
" Nếu ở đây có nhiều người của ngươi như vậy , vì sao ngươi còn phải bắt Nguyệt Hồng đi tiêu hủy binh khí ?". Ôn Nhã không vui nói , theo lời Vân Lâm nói , Ôn Nhã có thể đoán ra được thế lực của hắn ở đại mạc quả không nhỏ , nhưng hắn một mực bắt Nguyệt Hồng đi làm loại chuyện nguy hiểm vậy , quả thực khiến nàng khó chịu vô cùng .
" Phải rồi , về việc binh khí , ta có nghe nói , nàng đã trợ giúp Nguyệt Hồng , ta còn chưa có cảm tạ nàng , nàng muốn gì , ta liền sẽ cho nàng , sẽ vì nàng mà làm tất cả ". Vân Lâm cười nói , hắn cơ bản chỉ hi vọng Nguyệt Hồng cố gắng làm được , nhưng không ngờ , Ôn Nhã lại ra tay giúp sức .
" Nếu ngươi muốn cảm tạ ta , phiền ngươi thả người thân của Nguyệt Hồng đi , hơn nữa , ngươi nhất định phải hứa với ta không được bắt người thân của nàng ấy một lần nào nữa và không được uy hiếp nàng làm mật thám lan truyền tin tức cho ngươi ! ". Ôn Nhã tựa hồ hiểu được hắn không muốn cùng nàng giải thích về vấn đề binh khí , nên cũng càng không thích , cho nên chỉ có thể đưa ra yêu cầu này với hắn .
" Chỉ là bảo ta thả người thân của Nguyệt Hồng và Nguyệt Hồng thôi sao ?". Vân Lâm hàng mày giương lên , nàng không vì bản thân mà cầu chút gì sao ?
" Không sai , hi vọng ngươi nói được là làm được ". Ôn Nhã khẳng định nói .
" Nếu nàng đã muốn vậy , ta liền đáp ứng nàng ". Vân Lâm cười khẽ , sao đó dùng tay nắm cằm Ôn Nhã lên , trên mặt mang theo chút nụ cười tà mị .
" Nàng kiên trì một chút , rất nhanh ta liền có thể đưa nàng rời khỏi đây ". Vân Lâm hầu như si mê nhìn nàng , trãi qua một thời gian , hắn có thể chân chính nắm giữ nàng , cái ý niệm này , khiến trong lòng hắn không nhịn được mà nóng hừng hực .
"Ngươi tại sao lại ở bên ngoài ? Sao không ở bên trong hầu hạ ? " Chính vào lúc này , bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của Da Luật Độc , Ôn Nhã sắc mặt lúc này trong nháy mắt đã trở nên trắng xám .