Trở về khách sạn, cho tiểu lang ăn xong, Ôn Nhã liền ngã đầu ngủ, cũng không biết là Vân Lâm đã nhận ra thân phận nàng chưa, cũng không biết hắn đã hết ngứa chưa, ngày hôm nay nàng cũng mệt muốn chết rồi a.
Rạng sáng ngày thứ hai, Ôn Nhã xuống lầu cho tiểu lang ăn như mọi khi, nhưng nhìn thấy chưởng quỹ tọa trong đại sảnh than thở, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Chưởng quỹ, sáng sớm đã ngồi than thở, đối với người làm ăn mà nói sẽ không tốt a." Ôn Nhã rót chén nước cho mình, ở bên cạnh chưởng quỹ ngồi xuống.
"Không dối gạt gì cô nương, quán ta làm ăn càng ngày càng kém, ngươi cũng nhìn thấy, mấy ngày qua, chỉ có một mình ngươi ở trọ, một người đi ngang qua dừng chân cũng không có, xem ra , quán ta chắc sớm muộn gì cũng phải quan môn đại cát rồi a."( là đóng cửa) Quách chưởng quỹ thở dài nói.
"Sao lại nói như thế?" Ôn Nhã liền hỏi.
"Nghe đâu tối qua hoàng cung gặp phải thích khách. Hoàng thượng suýt nữa bị ngộ hại. Nổi trận lôi đình, hạ lệnh đem toàn bộ Vân thành phong tỏa. Ngay cả một con ruồi cũng không bay ra được. Người bên ngoài cũng không cho vào, ngươi nói xem, có phải lần này tiểu khách sạn của ta còn người nào mà đến nữa chứ." Không hiểu vì sao hoàng thượng lại phong tỏa thành, vậy sẽ khiến cho người ngoài cũng không vào được.
Ôn Nhã nghe Quách chưởng quỹ nói như thế, liền biết được có lẽ Vân Lâm đã hưởng thụ thuốc ngứa đến nỗi tức giận rồi, bằng không hắn sẽ không hạ lệnh phong tỏa Vân thành.
"Chưởng quỹ, nếu khách sạn này không sớm thì muộn phải quan môn đại cát, hay là ngươi đem tặng ta đi, nếu không ngại, ngươi có thể ở lại đây tiếp tục làm quản lý, mặc kệ có khách nhân hay không, tiền công ta đều chiếu phó cho ngươi." Ôn Nhã suy nghĩ một chút nói, nàng ở Vân Thành cần nhất là điểm dừng chân, khách sạn này dù sao cũng không phải địa phương to lớn gì, nhưng cũng khó tránh bị người khác phát hiện ra.
"Này." Quách chưởng quỹ nhìn Ôn Nhã một chút, cô nương này tuy rất đẹp nhưng quần áo lại đơn sơ, trên người lại không có món đồ trang sức nào, ăn lại nhiều, nào có tiền mua lại khách sạn chứ.
"Chưởng quỹ có phải là đang lo lắng ta không có tiền sao." Ôn Nhã tất nhiên biết chưởng quỹ nghi hoặc, liền đem ra một ngân phiếu, trong đó là ngân phiếu giá trị một ngàn lạng, Quách chưởng quỹ nhìn đến trợn tròn cả mắt.
"Một ngàn lạng này mua lại khách sạn của ngươi, sẵn tiện thanh toán tiền công nửa năm của ngươi, đều thừa sức a." Ôn Nhã cầm ngân phiếu đưa cho chưởng quỹ , trước mắt nhìn một vòng, khách sạn này vị trí đường có vẻ không tốt lắm, còn hơi cũ nữa chứ. Lấy một trăm lạng bạc ròng mua lại có lẽ Ôn Nhã chịu thiệt rồi a, còn hai trăm lạng đâu chỉ là đối phó với tiền công nửa năm, mà còn phải theo dõi thị trường để mà con tính.
"Cô nương, ngươi thật muốn mua khách sạn này sao. Khách sạn này quanh năm suốt tháng e rằng không kiếm nổi được một trăm lượng bạc, nói không chừng ngươi sẽ lỗ đó. " Nhìn thấy tiền là trong lòng chưởng quỹ liền ngứa ngáy, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí.
" Đương nhiên là ta muốn mua nó, ta ở nơi Vân thành này vô thân vô cố, có thể ở tại nơi này gặp ngươi cũng là một loại duyên phận, hiện tại ta mua lại nơi này để làm nơi ở của ta. Khách sạn này cũng không cần phải đóng cửa, có cái gì là không tốt đây." Ôn Nhã cười cười.
"Nếu cô nương đã nói như vậy, cô nương chính là chủ nhân của khách sạn này, để ta đi lấy khế đất cho cô nương." Quách chưởng quỹ vui cười hớn hở nói. Khách sạn này hắn kinh doanh đã mấy năm, dù làm ăn thua lỗ nhưng hắn vẫn không nỡ đóng cửa nó. Hiện tại lại có người muốn mua lại nó, khách sạn cũng không cần phải đóng cửa, còn hắn lại được làm chưởng quỹ, lại còn có tiền công, cớ sao lại không làm đây.
Đem khế đất chuyển nhượng xong, Ôn Nhã liền mang tiểu lang ra. Quách chưởng quỹ cùng đồng nghiệp sợ hết hồn, mấy ngày nay bọn họ đâu có thấy, bây giờ thì đã thấy rõ ràng chú sói nhỏ đang vui vẻ ăn thịt.
Quách chưởng quỹ nhìn tiểu lang có chút sợ sệt, nhưng nhìn thấy con sói nhỏ nghe lời nàng như vậy,dần dần cũng bình tĩnh lại. Chờ tiểu lang ăn xong, Ôn Nhã liền để lại cho chưởng quỹ một ít tiền, bảo hắn đi mua một cái lồng bằng sắt, dù gì đi nữa tiểu lang cũng là sói, không phải ai cũng không sợ, ở những lúc không có nàng, thì vẫn là đem tiểu lang nhốt lại thì tốt hơn.
....
Về lại hai tháng trước, Mặc Khanh rốt cục cũng chữa khỏi thương tích, rời khỏi vách núi kia. Vì tìm kiếm Ôn Nhã để nói cho nàng biết về nguyên nhân cái chết của Mặc Thanh Thu, hắn đã mai danh ẩn tích lẻn vào đại mạc, nhưng đã ở đại mạc rất lâu cũng chưa tìm được tung tích của nàng. Mặc Khanh rất lo lắng, không biết Da luật Độc có làm điều gì đó bất lợi cho nàng hay không. Đã từng lẻn vào trong vương trướng của hắn, nhưng vẫn chưa tìm ra. Trước lúc rời khỏi đại mac, hắn đã nghe được tin tức nàng đã trốn thoát suýt chết dưới tay của Da Luật Độc a.
Thật vất vả lắm Mặc Khanh mới từ đại mạc quay trở về Vân đình, nghĩ thầm có lẽ nàng còn sống, nhất định nàng sẽ quay về Vân Đình, nhưng vừa tới trước cửa thành, liền đã bị quan binh đóng chặt, không ra được cũng không vào được, nhìn tường thành cao chót vót Mặc Khanh trong lúc nhất thời cũng không thể vào bên trong.
.....
Ròng rã một ngày, toàn bộ Vân Thành đều nằm trong tình trạng phong giới, trên phố lớn nhỏ đều có cấm vệ quân, Ôn Nhã mới vừa đi ra khỏi cửa vài bước liền cũng nhìn thấy. Ôn Nhã muốn ra ngoài mua thức ăn ngon cũng không thuận tiện. Chiếu theo tình huống này, đừng nói là muốn biết thêm tin tức, có thể ra ngoài là tốt lắm rồi. Bất đắc dĩ nàng phải vào lại khách sạn ẩn nấp. Giao nhiệm vụ cho chưởng quỹ trông coi khách sạn, không muốn bị ai đó phát hiện ra nơi ẩn nấp của mình.
"Cửa thành không biết đến khi nào mới mở lại. Vì để bắt thích khách cho nên cửa thành mới đóng. Bây giờ thương nhân cũng ít đi a." Ôn Nhã cùng chưởng quỹ nói chuyện phiếm. Mới buổi sáng hôm nay, khách sạn của bọn họ đã bi lục soát, hên là nàng đã đi ra ngoài, mới không bị phát hiện ra.
"Hoàng thượng cũng thật là, thích khách cũng chưa có giết ai, lại nghiêm trọng và căng thẳng như vậy a."
Ôn Nhã vẫn không để ý đến câu chuyện của chưởng quỹ, chỉ là nàng đang suy nghĩ, Vân Lâm có lẽ đã phát hiện ra thân phận của nàng, nên mới huyên náo như thế, chỉ để tìm bắt nàng, Ôn Nhã nghĩ đến mà lòng không khỏi căng thẳng, nàng vẫn chưa sẵn sàng hồi cung, với lại nàng hồi cung thì lấy thân phận gì đây.
"Hai ngày nữa, đứa cháu của ta được nghỉ phép. Nếu cửa thành còn chưa mở, ta phải hỏi nó xem chuyện gì đã xảy ra a." Quách chưởng quỹ lại nói.
"Vậy liền mời cháu của ông đến khách sạn đi, ta cũng muốn hỏi hắn chút vấn đề." Ôn Nhã không còn cơ hội để vào cung, vừa vặn lại có người đi ra, nàng có thể hỏi chuyện của Mặc Thanh Thu rồi.
"Không thành vấn đề, quan hệ chú chau của chúng ta rất tốt, chỉ cần ta nói, hắn nhất định sẽ đến." Quách chưởng quỹ bảo đảm.
"Vậy thì tốt rồi." Ôn Nhã cười cười, Vân Lâm muốn làm gì thì làm, trước tiên nên ẩn náo, để chuyện qua đi rồi mới tính tiếp.
.....
"Hoàng nhi, ngươi muốn tìm thích khách thì cứ tìm, sao lại đem cửa thành phong tỏa toàn bộ. Chẳng lẽ thích khách này rất quan trọng sao. Nhưng mà ngươi cũng đừng để bá tánh phải than trời oán đất đi." Thái hậu nghe Vân Lâm đã phong tỏa toàn bộ cửa thành, bà cảm thấy hành động này của hắn hơi quá rồi, nên mới đến tìm hắn thương lượng.
"Mẫu hậu, thích khách lần này không phải là người bình thường. Tuyệt đối không thể để nàng chạy thoát. Còn việc bá tánh dân chúng kêu ca, đợi khi ta bắt được thích khách, trẫm sẽ liền miễn thuế ba tháng cho Vân Thành, vậy còn ai ý kiến nữa chứ." Vân Lâm cười nói, miễn thuế ba tháng, bá tánh thường dân vui còn không hết, chẳng lẽ còn oán than sao.
"Xem ra lần này thích khách có lẽ rất quan trọng với ngươi. Nếu hoàng thượng đã nói như vậy. Ai gia cũng không hỏi nhiều nữa. Có điều sau khi bắt được thích khách, ngươi nhất định phải làm tốt cho ai gia chuyện ngươi đã hứa." Thái hậu nhẹ giọng nói.
"Mẫu hậu yên tâm, chờ nhi thần bắt được, mẫu hậu nhất định sẽ rất vui mừng." Vân Lâm tràn đầy tự tin, có điều muốn bắt nàng cũng không thể gấp được.
" Hảo. Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, có cần mẫu hậu thỉnh thái y cho ngươi không?" Thái hậu quan sát Vân Lâm. Ngày hôm qua, chuyện của Vân Lâm khiến bà lo lắng, hài nhi của mình lần đầu chịu đựng sự thống khổ như vậy, ngự y cũng đành chịu trói, qua một canh giờ, Vân Lâm mới thoát khỏi, thái hậu chỉ lo sức khỏe của Vân lâm về sau.
"Mẫu hậu yên tâm. Người không an tâm ta, cũng nên an tâm tiểu Nhã a, nếu như có nguy hiểm ta đã không để cho nàng đem những thứ đó và phòng, chỉ là đồ chơi của nàng, ta không cẩn thận nên mới bị vậy." Vân Lâm an ủi thái hậu.
Tối ngày hôm qua, chờ tất cả mọi người lui ra ngoài hết, Vân Lâm lại tới Vi ương cung tỉ mỉ tìm kiếm, lật cả trời lẫn đất. Không tìm thì chính hắn cũng không biết, nàng không những cất giấu phấn ngứa mà còn có thứ lợi hại hơn nữa, nếu không phải Ôn Nhã lấy ra, hắn còn không biết nàng lại có những thứ độc hại này, có điều, hắn đã tìm thấy, thì không khách khí gì mà không chiếm lấy làm của riêng. Coi như là đền bù thiệt hại mà hắn đã chịu đựng qua một canh giờ.
Thái hậu xác thực Vân Lâm không có gì, liền triệu ngự y đến hỏi vài câu. Rồi mới an tâm rời khỏi.
Còn Ôn Nhã ở vào lúc này đang ở khách sạn vẫn chưa hay biết tất cả gia sản của nàng đã bị Vân Lâm tịch thu đi mất, nếu nàng mà biết có lẽ sẽ rất thương tâm a, những thứ đó chính là công phu mấy ngày liền nàng chế tạo ra, để có thể bán giá cao lấy lãi, không ngờ đã rơi vào tay hắn rồi