Nghinh Phụng Hoàn Triều

Chương 91: Chương 91: Chương 46: Dường như Hoàng Lương nhất mộng




Đối với bộ tộc Nhan thị ta chung quy vẫn là người ngoài, có điều như vậy cũng tốt, ta rồi cũng phải rời đi, đến thời điểm đó, ngươi có nguyện ý đi theo ta không." Ôn Nhã ôm tiểu lang nhỏ giọng nói, tuy nàng đã hòa nhậo lối sống của người dị tộc, nhưng thân phận nàng rất đặc thù khó tránh khỏi ngày sau không có người tìm tới.

Lúc chạng vạng, Ôn Nhã mang theo tiểu lang đi ra ngoài tản bộ, ai nấy cũng không dám ngó nhìn nàng, cũng không dám lớn tiếng trò chuyện.

"Nói cho các ngươi nghe, ta theo Phiền thiếu chủ phiêu bạt giang hồ đã lâu, các ngươi chưa biết, vân đình có bao nhiêu là đẹp. Ta đã từng đi qua hoàng cung vân đình, trong đó có bao nhiêu là mỹ nữ a, so với nữ tử trong tộc còn đẹp hơn nhiều." Cách đó không xa, nàng liền nghe người nào đó đang phấn khởi nói, Ôn Nhã lập tức sững sờ tại chỗ.

Vân Đình. Đã bao lâu nàng chưa nghe qua tin tức của Vân Đình, đột nhiên nghe được những tưởng là đang mơ.

"Thời gian trước, thái hậu Vân đình bị bệnh, còn rộng rãi chiêu hạ danh y, lúc đó ta có việc phải xử lý, bằng không đã tiến vào cung chữa bệnh cho thái hậu." Người kia noi khoác, người bên cạnh thì ao ước, không có chút hoài nghi lời người kia nói.

Ôn Nhã tìm một chỗ trống ngồi xuống, lẳng lẳng nghe hắn nói khoác.

"Các ngươi còn chưa biết, may là ta không đi. Ta nghe nói có một đại phu chữa khỏi bệnh cho thái hậu, ngày sau liền bị hoàng thượng giết chết, không chỉ là đại phu mà ngay cả nơi ở của đại phu cũng bị thiêu đốt, thật nhiều người chết, thiếu chủ ta cũng từng đến xem qua, những thi thể đó đều bị đốt cháy, bây giờ nghĩ đến mà vẫn còn sợ." Người kia nói, Ôn Nhã liền bị hấp dẫn bởi lời nói vừa rồi.

"Là sự thật? Đại phu kia tốt xấu gì cũng đã cứu thái hậu, hoàng thượng tại sao lại muốn giết hắn." Người nghe không hiểu, Ôn Nhã đồng dạng cũng không hiểu.

"Ta làm sao biết a, ta đâu phải là hoàng thượng của Vân đình." Người kia cười to, mỗi lần theo Phiền thiếu chủ trở về, hắn liền khoe khoang trước mặt mọi người, loại cảm giác này hắn rất thích.

Ôn Nhã tuy rằng cố gắng tránh né chuyện này, nhưng khi hay tin sư phụ đã qua đời trái tim nàng đã bắt đầu dao động, muốn tự mình nghiệm chứng chuyện này có phải là thật hay không.

"Ta nghe nói hình như đại mạc và Vân đình lại muốn khai chiến." Người kia chuyển giong nói.

"Khai chiến,tại sao lại khai chiến." Người bên cạnh không rõ nói, Ôn Nhã cũng không nhịn được mà chăm chú lắng nghe.

"Cụ thể như thế nào ta cũng không rõ ràng lắm. Nghe nói là hai quốc gia này đang cùng nhau đi tìm một người, còn cho rằng đối phương đã đem giấu người đi, nên mới có cuộc khai chiến này." Nghe đến đó , trái tim nàng muốn nhảy ra ngoài rồi a.

" Rốt cuộc là ai, lại có thể khiến cả hai nước giao chiến vì hắn chứ."

"Chắc không phải đâu, khẳng định là có nguyên nhân khác." Người kia cũng không tin được mà nói.

"Ngươi không tin thì thôi, ta từng tận mắt nhìn thấy bọn họ, ngươi chưa từng đi, làm sao mà biết." Thấy người nghe không tin, người kia khinh thường nói.

"Ngươi ra ngoài thì có gì ghê gớm đâu, toàn là khoe khoang ." Người nghe bất mãn nói.

"Sao , ngươi ghen tị à." Ngươi kia dương dương tự đắc nói.

"còn có tin tức nào khác không?." Ôn Nhã lạnh nhạt nói, hai người kia đang ồn ào liền yên tĩnh trở lại, quay sang nhìn nữ tử kia.

"Sao khi nghe được tin tức hai quốc gia khai chiến, ta cùng Phiền thiếu chủ đã hồi dị tộc, những tin tức khác ta liền không biết." Người kia nói.

" Vậy còn tin tức hoàng cung Vân Đình thì sao?" ôn Nhã hỏi lần nữa.

"À, nghe nói Vân Cẩm công chúa sau ba tháng nữa sẽ gả cho mạnh tướng quân." Người kia suy nghĩ một chút liền nói. Đây cũng là tin tức quan trọng, đường đường là công chúa của một quốc gia, lại gả cho một tiểu tướng quân, vậy tướng quân kia thật là có phúc mấy đời rồi a.

Ôn Nhã có chút nghi hoặc trong lòng nghĩ nghĩ, tai sao Vân Lâm lại gả Vân Cẩm cho mạnh rộng, trong này khẳng định có vấn đề a.

"Ôn cô nương, nàng ở đây làm gì, có phải là đã hứng thứ với sự tình ở Vân đình, hay là để ta nói cho nàng biết." Lúc này, Phiền càng cũng đi tới.

Ngay khi thủ hạ hắn nói đến chuyện của Vân đình thì hắn cũng đã xuất hiện, vừa vặn nhìn thấy ôn nhã trên mặt chăm chú nghe ngóng lại hỏi về chuyện của Vân đình, Phiền càng không nhịn được mà hoài nghi, Ôn Nha cùng vân đình có quan hệ gì.

"Không cần, cũng không có chuyện gì là ly kỳ." ôn Nhã làm bộ dáng không thèm để ý, trở về lều vải của chính mình, trong lòng cũng đã bắt đầu dậy sóng.

Vừa nãy khi nghe người kia nói sau khi Mặc Thanh Thu chữa khỏi bệnh cho thái hậu liền bị Vân Lâm giết, còn liên lụy rất nhiều người, chuyện lớn như vậy, Ôn Nhã không biết có nên tin hay không? từ lúc nàng rời khỏi đại mạc , Da Luật độc cũng đã nói cho nàng biết Mặc Thanh Thu đã mất tích , nhưng hiện tại lai nhận được tin sư phụ đã qua đời.

Mặc Thanh Thu cũng đã chết rồi, nhưng lại bị chính Vâm Lâm giết chết, nàng trong lòng không khỏi đau khổ, nàng hận Mặc Thanh Thu, nhưng hắn dù sao cũng là cha ruột nàng, máu mủ tình thâm, bất luận là ai giết chết ông, nàng cũng sẽ không bỏ qua, chỉ là nếu người ấy chính là Vân Lâm , Ôn Nhã có chút do dự nói.

Nàng chỉ muốn né tránh những sự tình đáng ghét kia, cho nên nàng tình nguyện cái gì cũng không biết , nên mới ở lại cái địa phương xa lạ này, nhưng mà, bây giờ nàng lại muốn quay về Vân đình, để xác nhận cái chết của ông, nhưng một khi nàng quay về, khẳng định sẽ có nhiều chuyện xảy đến, thậm chí sẽ có người vì nàng mà chết và đây chính là đều mà nàng không muốn nhìn thấy.

"Ôn cô nương, làm sao vậy, phiền thiếu chủ bảo ta mang phong thư này đến giao cho ngươi." Nhan Tề Huy đi vào liền nhìn thấy nàng cô độc ngồi một mình, tựa hồ là đang có sự tình gì đó.

"Để thư ở đó đi. Ngươi đi ra ngoài trước, ta chỉ muốn ở một mình." Ôn Nhã không hề liếc mắt nhìn Nhan Tề Huy liền nói,

Nhan Tề Huy sau khi rời khỏi, Ôn Nhã mới xem phong thư, bên trong là viết về tin tức của hoàng cung Vân đình, xem ra phiền càng đã biết suy nghĩ trong lòng của nàng. nhưng mà đây chỉ là những tin tức bình thường không phải là cái mà nàng đế ý đến.

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

1 thành viên đã gởi lời cảm ơn clarakhada về bài viết trên: ngô thị huyền

Có bài mới 22.10.2015, 11:26

Hình đại diện của thành viên

clarakhada

***LSha***

Lớp phó kỷ luật

Ngày tham gia: 06.10.2014, 22:15

Bài viết: 414

Được thanks: 934 lần

Điểm: 8.95

Tài sản riêng:

Có bài mới Re: [Cổ đại] Nghinh phụng hoàn triều - Linh Ức - Điểm: 11

☆, Chương 47: Có chuyện.

Đã gần kề đến ngày tụ hội kết thúc. Trên thảo nguyên dấy lên những cây hỏa diễm cao cao, những người dị tộc tay nắm lấy tay, vây quanh đống lửa hát hò khiêu vũ. Vào lúc này chính là thời điểm tốt cho những nam thanh nữ tú chuyện trò tìm bạn.

"Nhan Tề Huy. Ngươi tại sao không đi khiêu vũ. Chẳng lẽ không muốn tìm một nữ nhân mang về nhà hay sao?" Ôn Nhã ít khi nói đùa với Nhan Tề Huy, từ lúc yến tiệc bắt đầu, chỉ là nhìn Nhan Tề Huy một chút cũng chưa từng nói gì, thấy nàng hỏi hắn như vậy, hắn chỉ nở ra nụ cười tươi.

"Sao hả, ngươi đừng nói là không thích nữ tử nha. Ha...Ngươi coi trọng ai, Ngươi nói với ta, ta liền đi làm bà mai cho ngươi a." Hiếm khi thấy được bầu không khí vui vẻ như thế, ánh lửa chiếu vào gương mặt nàng, khiến toàn bộ mặt nàng tựa như ửng hồng, đã ít đi vài phần lạnh nhạt lại mang chút cảm giác thiếu nữ, khiến Nhan Tề Huy không nhịn được mà có chút sững sờ.

"Nhan Tề Huy. Ngươi nhìn gì vậy." Ôn Nhã chú ý tới sắc mặt của Nhan Tề Huy, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cũng lạnh hơn mấy phần. Nàng sớm đã nhận ra tâm tư của hắn, nhưng vẫn không có vạch trần, nàng chỉ có thể đối với hắn bình thường cũng không có đặc biệt gì chỉ hi vọng hắn có thể tự hiểu.

"Ta..Ta đâu có.. Vừa nãy ta.. ta nhìn thấy phía sau ngươi có một cô nương rất là xinh đẹp." Nhan tề Huy bị Ôn Nhã hỏi đến. Vẻ mặt liền lúng túng, nói lắp. Ôn Nhã quay đầu nhìn lại, căn bản là không có ai, biết được hắn nói dối nàng, nhưng Ôn Nhã cũng không vạch trần hắn. Nhan Tề Huy ngồi bên cạnh sắc mặt lúng túng cũng không biết nên nói gì cho phải a.

"Chờ đến lúc Nhan thị bộ tộc dời đến một nơi ổn định. Ta liền rời khỏi a." Ôn Nhã đột nhiên nhẹ giọng nói, nhưng bởi vì âm thanh phía trước quá huyên náo, cũng không biết là hắn có nghe hay không.

"Rời khỏi. Tại sao lại muốn đi. Nhan thị bộ tộc đang phát triển, tất cả mọi người ai cũng cần ngươi, nếu như ngươi vào lúc này rời đi, tất cả mọi người sẽ rất thương tâm." Nhan Tề Huy vừa nghe, liền cuống lên, những âm thanh huyên náo kia cũng không thể áp chế hắn, trong tai chỉ có hai từ rời khỏi của nàng mà thôi.

"Chính bởi vì bộ tộc đã bắt đầu phát triển, hiện tại lại có sự giúp đỡ của Phiền thị bộ tộc, cho nên lúc này ta rời đi sẽ tốt hơn." Ôn Nhã cười cười, nói đến hai từ rời khỏi, nàng trong lòng cũng không muốn, nhưng đã đến lúc nàng phải đi tìm sự thật.

"Vậy nếu như người trong tộc biết ngươi rời đi, tất cả mọi người sẽ không tình nguyện nhận sự giúp đỡ của Phiền thị bộ tộc a." Nhan Tề Huy vẻ mặt đầy không thích nói, mấy ngày nay tâm tình tốt cũng đã không còn.

“Nhan Tề Huy, ta không phải là người dị tộc, đối với ta mà nói dị tộc chỉ là nơi để ta dừng chân nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi rồi ta cũng nên rời đi. Cho dù các ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ muốn làm gì thì lam đối với ta cũng đều không có tạc dụng nữa." Ôn Nhã nhàn nhạt nói, không hề để ý là nàng đã tổn thương trái tim của Nhan Tề Huy.

"Ôn cô nương. Các ngươi sao còn không mau đi khiêu vũ." Phiền Càng nhìn hai người bọn họ không gia nhập với vũ hội mà ngồi đó nói chuyện, nên không nhịn được liền đi tới hỏi.

"Không có gì, ta chỉ là bàn chút việc trước khi ta rời đi, Nhan thị bộ tộc sau này phiền đến bộ tộc Phiền thị ngươi giúp đỡ a. Nếu có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại." Ôn Nhã cũng không giấu diếm Phiền càng, liền nói ý định của mình với hắn.

"Ta hi vọng, đến lúc ta trở lại bộ tộc Nhan thị sẽ càng lớn mạnh hơn so với hiện tại, ta cũng hi vọng sau khi ta trở lại Nhan thị bộ tộc cũng sẽ được đối xử công bằng, nếu họ bị đối xử như nô bộc,ta nhìn thấy sẽ rất thương tâm, mà khi ta đau lòng rồi thì sẽ không thể khống chế được chính bản thân ta, đến lúc đó nếu có việc gì xảy ra, Kính xin phiền thiếu chủ hãy bao dung cho." Ôn Nhã lời nói mang sự uy hiếp, nàng cũng sợ, nếu nàng đi rồi chỉ sợ Nhan thị bộ tộc nhân số đơn bạc mà bị những tộc nhân khác bắt nạt.

"Nếu Ôn cô nương đã bàn giao lại như vậy, chỉ cần một ngày bộ tộc Phiền thị ta còn có Phiền càng ta, chuyện như vậy ta sẽ không để nó xảy ra." Phiền Càng hướng về phía nàng bảo đảm, Ôn Nhã dù gì cũng đã cho hắn một bản vẽ về binh khí, đây cũng đủ khiến hắn phải xem bộ tộc Nhan thị là khách quý mà chiêu đãi, huống chi, nàng còn nói là có thể trở về, tuy hắn không biết thân phận nàng là gì, nhưng qua cử chỉ và lời nói hắn biết nàng xuất thân không phải là một thường dân.

"Ôn cô nương, vậy ngươi tính khi nào thì sẽ đi." Nhan Tề Huy cúi đầu hỏi. Hắn chỉ là một người thường dân nhỏ bé, nhờ có Ôn Nhã mới có thể tiếp tục cuộc sống đến giờ, chung quanh nàng rất nhiều thiếu chủ dị tộc muốn ở bên cạnh, hắn thì là đáng gì chứ.

"Chờ đến khi hai bộ tộc sát nhập, ta sẽ rời đi. À phải, chuyện ta rời đi, tạm thời đừng cho người trong tộc biết, ta chỉ muống lặng lẽ rời khỏi mà thôi."

"Giống như lần đầu ngươi đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất." Lần đầu nàng đến, bọn họ cũng không biết nàng là ai, qua một thời gian đã khiến cho bộ tộc của họ có cuộc sống tốt hơn, bây giờ nàng đột nhiên rời khỏi, cũng không biết bọn họ sau này sẽ như thế nào.

Ôn Nhã chỉ cười cười không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận. Phía trước hỏa diễm đã được đốt sáng cả một bầu trời, bầu không khí vui vẻ đến đỉnh điểm, chỉ có Ôn Nhã nơi này, đột ngột trở nên yên tĩnh hơn.

"Phía trước có chuyện gì, tại sao lại có ánh lửa cháy ngút trời như vậy." Bởi vì nơi tụ hội của di tộc cũng cách không xa đại mạc, Da Luật Độc từ xa đã nhìn thấy trên thảo nguyên ngập tràn ánh lừa.

"Khởi bẩm Ta vương, ngày hôm qua chính là ngày tụ hội hai năm một lần của dị tộc, mỗi lần bọn họ tụ hội là đều dấy lên những ngọn lửa lớn rừng rực như vậy, năm nay cũng không ngoại lệ." Người bên cạnh liền vội vàng nói.

"Nhìn ánh lửa, những dị tộc kia cách chúng ta cũng không xa, Vương nếu có hứng thú, chúng ta đến tham gia cho vui." Biết Vũ đang đứng cạnh bên Da Luật Độc nói, từ khi Ôn Nhã rời khỏi, Vương cũng không trách tội nàng, mà trái lại lúc nào cũng mang nàng theo bên cạnh, so với trước đây càng thêm sủng ái, khiến cho tâm tình Biết Vũ càng ngày càng tốt.

Ngóng nhìn ánh lửa đầy trời ở phía xa kia, Da Luật Độc liền nghĩ ngay đến cái người mà thà chết cũng muốn rời khỏi hắn. Trước đây, nàng rât thich náo nhiệt, nếu như bây giờ nàng hiện tại ở bên cạnh hắn, chỉ cần nàng muốn đi, mặc kệ phía trước có xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ mang nàng đi.

"Không cần đâu. Chúng ta vẫn nên khởi hành tiếp, có người nói đã gặp qua Ôn Nhã, chúng ta nên đến đó hỏi thử xem sao." Da Luật Độc từ chối đề nghị của Biết Vũ. Thời gian trước đó, đột nhiên có người nói là có tin tức của Ôn Nhã, nhưng gia đình đã gặp Ôn Nhã cũng không chịu nói ra, dưới tình thế cấp bách, hắn quyết định đi đến đó một chuyến.

Cơ hội bỏ qua rồi thì vĩnh viễn sẽ mất đi, giống như là Ôn Nhã và Da Luật Độc, từ khi còn bé, bọn họ trước sau hữu duyên không phận. Cho dù Da luật Độc có cố gắng như thế nào, nhưng khoảng cách giữa nàng và hắn càng ngày càng xa. Nếu ngày hôm nay hắn mà biết, chỉ cần đến đó là hắn có thể gặp được nàng, chỉ sợ hắn sẽ tức giận đến mà thổ huyết a.

"Ôn cô nương, ngươi đang gì gì vậy." Phiền Càng cũng ngồi bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng vẫn nhìn về phía xa kia, không nhịn được nghi hoặc trong lòng mà hỏi.

"Chẳng có gì cả. Nơi này lửa lớn như vậy, ngươi nghĩ xem, người đại mạc có nhìn thấy chúng ta không." Trong lòng thoáng chút suy nghĩ, Ôn Nhã cũng không biết vì sao nàng lại nghĩ như vậy a.

"Kỳ thực nơi chúng ta tổ chức cũng không xa đại mạc cho lắm, ở chỗ thảo nguyên to lớn này, lại không có vật gì che chắn, có lẽ người đại mạc nhìn thấy cũng là bình thường. Trước đây khi du ngoạn, ta cũng đã từng nhìn thấy lửa đỏ cháy ngập bầu trời, lúc đó thì ta biết dị tộc đã bắt đầu tụ hội." Phiền càng cười nhạt nói, khi ấy chính hắn cũng đã không biết mình phải trải qua bao nhiêu cay đắng, trải qua sự chế nhạo của nhiều người, cho đến bây giờ, hắn mới có ngày hôm nay.

"Nếu có cơ hội, Dị tộc cũng sẽ lớn mạnh như đại mạc a." Ôn Nhã chỉ là cười nói, âm thanh đủ để chính mình nghe thấy.

"Thiếu tộc trưởng, có chuyện xảy ra rồi." Đột nhiên, một người thân mình đầy máu chạy đến Phiền càng trước mặt.

"Chuyện gì."Phiền càng lập tức lo lắng.Đây là người hắn phái đi mời Nhan thị bộ tộc đến, lẽ nào trên đường đã xảy ra chuyện gì sao. Nghĩ tới đây, Phiền càng cũng không dám nhìn Ôn Nhã.

"Thiếu chủ phái chúng ta đi mời Nhan thị bộ tộc đến, nhưng mà trên đường đi gặp nhóm người của Ngu Khâu. Bọn thuộc hạ liều mạng bảo vệ, may mà người của bộ tộc Nhan thị cũng không có thương vong gì nghiêm trọng, nhưng người của chúng ta thì đã chết gần một nửa, thuộc hạ không thể làm gì khác hơn là chạy đến đây trước, thỉnh thiếu chủ vì các huynh đệ đã chết ra mặt làm chủ a". Người kia nói.

"Ngu Khâu hiện tại giờ ở đâu." Ôn Nhã đứng lên lạnh lùng hỏi.

"Ôn cô nương, ngươi đừng quá manh động, việc này cần bàn bạc kỹ càng." Phiền càng hiểu rõ nàng muốn làm gì, vội vã ngăn cản.

"Phiền thiếu chủ, chuyện này là do bộ tộc Nhan thị ta làm liên lụy đến người của ngươi, mối thù này ta nhất định phải báo, coi như là bồi thường lại mất mát cho bộ tộc ngươi, ngươi đừng ngăn cản ta." Ôn Nhã lạnh nhạt nói. Ngu Khâu cả gan làm loạn, dám xem nàng và bộ tộc dễ bắt nạt vậy sao.

"Ôn cô nương, chờ chút đã, chúng ta nên đến chỗ bộ tộc Nhan thị xem tình hình trước rồi nói sau." Nhan Tề Huy liền vội vàng nói.

"Mau quay về chỗ của bộ tộc." Ôn Nhã suy nghĩ một chút, liền cùng Nhan Tề Huy vội vã quay về.

Ôn Nhã cùng Phiền càng và Nhan Tề Huy một đường đi về, trên người nàng tỏa ra luồng sát khí lạnh lẽo, khiến Phiền càng cũng không dám động đến nàng, chỉ có thể than thở, Ngu Khâu kia đúng là chọc đến ổ kiến lửa rồi.

Mà lúc này, Ngu Khâu thiếu chủ cũng biết lần này ám hại thất bại, tin tức nhất định sẽ lan truyền, nên liền mang thủ hạ lập tức rời khòi, chứ nếu không để hai bộ tộc Nhan và Phiền liên thủ với nhau, e rằng hắn chỉ có con đường chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.