Nghinh Phụng Hoàn Triều

Chương 6: Chương 6: Mặc Khanh




“ Hoàng huynh , người sao lại đi gấp như thế ? Có phải là trong cung có chuyện ? Vân Lâm vừa rời khỏi Bình vương phủ , Lôi vương liền đuổi theo .

“ Trẫm đột nhiên nhớ lại , Mai phi còn đang ở hậu cung chờ trẫm trở về , Hoàng đệ không phải ở Bình vương phủ uống rượu ? Như thế nào , hay là có chuyện muốn nói với hoàng huynh sao ? Vân lâm một thân mở ra quạt giấy , che khuất đi nửa mặt của mình , lạnh nhạt nói .

“Thần đệ thấy hoàng huynh chỉ dẫn theo Lý Đức Hải bên người , ta lo lắng cho sự an nguy của hoàng huynh , nên mới sớm rời đi , thỉnh hoàng huynh đừng trách tội “. Lôi vương khom lưng nói , trên mặt không hề có cảm xúc , ở trong tiệc rượu Lôi vương hòa ái dễ gần thì tại thời điểm này tựa hồ là hai người khác nhau .

“ Đã để hoàng đệ phải vất vả quan tâm rồi , hoang huynh nói thế nào cũng là hoàng thượng, để lại bên mình ít người hộ thân , thì không có nghĩa là phía sau không có người hộ vệ .Hoàng đệ đã mệt mỏi một ngày rồi , vẫn là nên sớm chút về nghỉ ngơi đi “. Vân Lâm nói xong , hai người mặc y phuc dạ hành đều không tiếng động yên lặng xuất hiện sau lưng hắn , sau đó lại biến mất không để lại một chút tăm hơi .

“ Xem ra thực sự là thần đệ đã lo xa rồi , vậy thần đệ xin được cáo lui trước “. Lôi vương không cam lòng nhìn phía sau lưng Vân Lâm , sau đó phất tay áo rời đi .

“ Sau khi hồi cung , đem toàn bộ cung nữ và thái giám làm nhiệm vụ ngày hôm nay , toàn bộ xử tử“. Vân Lâm thu hồi quạt giấy , hung hãn nói .

“ Nô tài tuân mệnh “ . Lý Đức Hải vội vàng lĩnh mệnh , hoàng thượng chính là đang nổi nóng rồi , Lý Đức Hải cũng không dám đắc tội với hoàng thượng .

Đêm đã rất sâu , trăng hoa mát mẻ như nước , một vệt trắng sáng , bóng người mềm mại lướt qua tường viện , thần không biết quỷ không hay tiến vào Bình vương phủ.

Bình vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt , người kia lặng yên không một tiếng động , tránh thoát ba lần canh gác của ba đội thủ vệ tuần tra , hắn thân thủ bay đến từng gian phòng để tìm kiếm Ôn Nhã .

“ Kẹt kẹt .” Trong đêm tối , tiếng vang nhỏ bé , làm cho Ôn Nhã đang trong cơn buồn ngủ mê man giật mình tỉnh lại , thế nhưng Ôn Nhã không có đứng dậy , vẫn khép hờ hai mắt lặng lẽ đánh giá nhìn về phương hướng cửa sổ .

Đây là khuê phòng của nữ tử , hẳn là gian phòng của nàng rồi !”. Trong bóng tối , một bóng người áo trắng hướng tới gần phía giường Ôn Nhã . Theo như lời nói của người kia ,Ôn Nhã nghe rất rõ ràng .

Khi bóng dáng bạch y chạm đến gần bên giường , bộ dáng đang giả vờ ngủ của nàng bỗng nhiên nhanh tay lẹ chân bắt được tay của tên bạch y nhân đó , trong chớp mắt , một cước quá mạnh , đem bạch y đó ngã xuống mặt đất , đầu gối nàng áp chế lên phía sau lưng của hắn , để hắn không thể nào có cách đứng dậy .

“ Đau , đau , đau a ! .” Trong bóng tối , truyền đến tiếng nam tử kinh ngạc thốt lên .

“ Ngươi là ai ? Nửa đêm lẻn vào Bình vương phủ cuối cùng là có mục đích gì ! “. Ôn Nhã khóa chặt tay trái của bạch y nhân , kéo tay hắn hướng ngược lên trên , đau đến độ hắn phải nhăn mặt .

“ Tại hạ là Mặc Khanh , Ôn cô nương khả còn nhớ , nửa tháng trước , Ôn cô nương đã từng cứu qua một người đang bị thương rất nặng , người đó chính là tại hạ , tại hạ chỉ là muốn đến đây báo ân “. Nam tử tự xưng là Mặc Khanh nói .

“ Báo ân ? Có người nào mà giống như ngươi nửa đêm canh ba chạy tới khuê phòng của nữ tử mà đòi báo ân hở ! Còn không mau thành thật giải thích cho ta ! “. Ôn Nhã lần thứ hai tăng thêm lực vặn cánh tay của hắn .

“ Tại hạ thật vất cả lắm mới hỏi thăm được hành tung của Ôn Nhã cô nương , hôm nay tới chỉ muốn xác nhận có phải là cô nương không , Ôn Nhã cô nương cũng biết , Bình vương phủ không phải người bình dân như tại hạ nói muốn vào là có thể vào được , sỡ dĩ không còn cách nào khác nên mới nghĩ ra kế sách này !”.Người nam tử chân thành nói , cũng để cho Ôn Nhã có mấy phần an tâm , hắn liền bồi thêm , “"Cô nương nếu như vẫn không tin, có thể mang tại hạ 'Giao' cho đội tuần tra bên ngoài ."

Ôn Nhã đem Mặc Khanh từ trên mặt đất kéo lên , điểm nhanh huyệt đạo của hắn , để hắn không thể nào động đậy , liền xoay mình cầm lấy hỏa chiết tử trên bàn , thắp lên ngọn nến , sau đó bưng ngọn nến chiếu lên mặt của Mặc Khanh , nàng mới khẳng định người trước mắt chính là người mà nửa tháng trước nàng vô tình cứu được .

Lại thắp sáng thêm vài ngọn nến , đem cả gian phòng bừng sáng hoàn toàn . Ôn Nhã lúc này mớ mở huyệt nói cho Mặc Khanh .

“ Ngươi nói xem , hơn nữa đêm ngươi lẻn vào khuê phòng ta ,đây ..cũng gọi là báo ân ? “. Tiện tay cầm áo khoác phủ lên người , Ôn Nhã ngồi trên giường hỏi .

“ Không phải , tại hạ không phải là có ý như thế “. Điểm đèn sáng , Mặc Khanh có vẻ có chút không thoải mái , hoặc nói đúng hơn là lúng túng , xấu hổ , “ Nếu như không phải Ôn cô nương kịp thời ra tay cưu giúp , tại hạ sớm đã chết , cho nên , tại hạ muốn báo đáp ơn này . Ôn cô nương có thể yêu cầu tại hạ làm ba chuyện , ý của cô nương như thế nào ?

“Ta không nghĩ đến rằng tính mệnh của Mặc Khanh ngươi chỉ đáng giá trong ba chuyện a “. Ôn Nhã đôi mắt hơi lay động , khẽ cười nói .

“ Cô nương chớ nên hiểu lầm , ba yêu cầu này cô nương có thể tùy tiện yêu cầu , nếu là phóng hỏa giết người , Mặc Khanh cũng sẽ không chối từ , hơn nữa việc cô nương yêu cầu ta làm cũng sẽ không liên luy hay phiền hà cho Ôn cô nương “. Mặc Khanh trịnh trọng nói .

Ôn Nhã tỉ mỉ quan sát Mặc Khanh , theo như lời hắn nói vừa nãy , người này cũng không phải là người bình thường , hắn nói đến giết người phóng hỏa , mà thần sắc và đôi mắt cũng không hề chuyển động , nếu thật sự là người bình thường thì làm gì có đủ can đảm như vậy cơ chứ .

“ Không phải là ta coi thường ngươi , mạng ngươi đúng là do ta cứu , ta hơi có chút hoài nghi , không biết ngươi có thật là người có khả năng giết người phóng hỏa hay không a? “ Ôn Nhã cố ý nói .

“ Cô nương không tin , chúng ta có thể thử so tài một chút “. Mặc Khanh tự tin tràn đầy nói .

“ Tỷ thí thì không cần đâu , hơn nữa đang là nữa đêm , đấu kiếm sẽ quấy nhiễu người đang ngủ khả là không tốt cho lắm “. Ôn Nhã lạnh nhạt nói .

“ Hay là ngươi đi đi , ta cũng không cần đến ba cái yêu cầu gì đó “. Suy nghĩ một chút , Ôn Nhã cảm thấy thân phận của mình bây giờ không giống lúc trước , vẫn là không nên cùng người giang hồ có quan hệ , như vậy sẽ tốt hơn nhiều .

“ Không được ! Nếu như không thể hoàn thành được ba yêu cầu của Ôn cô nương , tại hạ sẽ không rời đi ! “. Người giang hồ trọng tình nghĩa , Ôn Nhã đã cứu hắn một mạng, thì sinh mệnh của hắn cũng là của Ôn Nhã .

“ Ngươi ...! Ta đã nói là không cần rồi , hơn nữa hiện tại ta cũng không nghĩ ra ba yêu cầu gì đó , ngươi không phải là muốn làm khó ta sao ? “ Ôn Nhã không nhịn được lườm hắn một cái , Mặc Khanh hắn có phải là đầu gỗ không vậy, đã nói là không cần , sao lại cố chấp như vậy chứ .

“ Nếu như Ôn cô nương chưa nghĩ ra được , Mặc Khanhc ó thể đợi cô nương nghĩ kỹ rồi trả lời cho ta cũng được , nhưng nếu cô nương cố ý không nói, Mặc Khanh ngay tại đây sẽ chết trước mặt cô nương ngay , đem một mạng này trả lại cho Ôn cô nương vậy “. Mặc Khanh vừa nói dứt lời , muốn rút kiếm tự sát .

“ Ngươi ! Thật đúng là … .thân đang khỏe mạnh lại muốn tự sát “. Ôn Nhã gỡ cây trâm trên đầu xuống , đem kiếm trên tay của Mặc Khanh đánh rơi xuống .

‘ Được rồi , được rồi a ! Ba yêu cầu có đúng không ,Yêu cầu thứ nhất , ngươi mang giúp ta cây trâm cài tóc lại đây “. Ôn Nhã miễn cưỡng nói , người này thực sự là quá kỳ quái , nàng cũng không muốn hắn chết ở trong gian phòng này , Mặc Khanh vẻ mặt nghi hoặc , nhưng vẫn đem cây trâm gài tóc nhặt lên , giao cho Ôn Nhã.

“ Yêu cầu thứ hai , ta muốn uống nước , ngươi giúp ta mang chén nước đến đây !’. Ôn Nhã nhìn thấy trên bàn có ấm nước , liền nghĩ ngay điều kiện , Mặc Khanh cũng nghe đó làm theo .

“ Còn điều kiện thứ ba..” Uống xong nước , Ôn nhã đánh giá xung quanh , cũng không nghĩ ra yêu cầu thứ ba.

“ Ôn cô nương … ngươi đã lãng phí hai yêu cầu rồi , chỉ còn lại yêu cầu cuối cùng , ta không muốn lấy trâm cài tóc hay rót nước gì đó nha , ngươi là đang xem thường ta sao ? “Mặc Khanh tức giận nói , hắn là trịnh trọng đến đây báo ân , mà Ôn Nhã lại đem ra những điều kiện vô cùng tầm thường , dường như nàng không để hắn vào trong mắt a.

“ Ngươi …! Đối với Mặc Khanh , Ôn Nhã không còn lời nào để nói .

“ Cái điều kiện thứ ba ta còn chưa nghĩ ra , vậy mai lại nói tiếp đi , ta buồn ngủ quá, phiền ngươi đi ra ngoài a ! “. Ôn Nhã nhàn nhạt nói , Mặc Khanh nhìn Ôn Nhã một chút , sau đó từ cửa sổ bay ra ngoài .

Nằm ở trên giường , lúc nãy bị Mặc Khanh quấy nhiễu , nhất thời nàng cũng không ngủ được , hơn nữa nàng cũng biết hắn lúc này đang ở phía ngoài cửa . Yêu cầu thứ ba nàng nên nghĩ ra sao để mà hắn không cảm thấy là nàng đang xem thường hắn a ? Ôn Nhã suy nghĩ , lăn qua lăn lại , cũng không ngủ được , mãi đến trời gần sáng ,chịu không nổi nữa , nàng mới chìm vào giấc ngủ say .

“ Ngươi là ai ? Ở trước cửa phòng tiểu thư để làm gì a !”. Sáng sớm , Đan Thanh đến hầu hạ Ôn Nhã rửa mặt , lại phát hiện ra có người đứng trước cửa khuê phòng Ôn Nhã , không nhịn được quát lớn .

“ Nàng còn đang ngủ , cô nương ! ngươi vẫn là nên nói nhỏ thôi !”. Mặc Khanh quay đầu lại nhìn trong phòng một chút , bên trong vẫn vang ra tiếng hô hấp đều đều , nhìn dáng dấp là biết đang ngủ say rồi a.

“ Ta hỏi ngươi là ai , định làm gì tiểu thư nhà ta a ! Người đâu bắt hắn lại “. Đan Thanh cuống lên , sợ Ôn Nhã gặp nguy hiểm , liền kêu người đến .

Tình cảnh hỗn loan một hồi , âm thanh huyên náo không ngừng truyền đến tai Ôn Nhã , mà Ôn Nhã ghét nhất là lúc đang ngủ mà người khác ở bên cạnh cãi nhau , ý thức mơ hồ , tiện tay đem bảo kiếm dưới gối phóng trực tiếp đến nơi có âm thanh to lớn đó .

Mọi người chính là đang cật lực vây bắt Mặc Khanh , lại đột nhiên có thanh bảo kiếm từ trong phòng Ôn Nhã bay ra , trực tiếp bay sát qua mặt Đan Thanh , rồi tới ngay chỗ Bình vương gia , hắn một tay bắt được , mọi người một phen cả kinh toát mồ hôi lạnh .

“ Ta đã nói rồi , các ngươi nói nhỏ thôi mà !”. Mặc Khanh nhàn nhạt nói , hắn sớm đã lĩnh giáo qua , chỉ cần nàng đang ngon giấc , mặc kệ bên mình đang có món đồ gì , liền trực tiếp ném bay .

“ Ngươi là người phương nào ? Vì sao lại ở bên ngoài cửa phòng tiểu Nhã ? “ Bình vương gia trên tay cầm thanh bảo kiếm , cảnh giác nhìn Mặc Khanh .

“ Ầm ĩ cái gì thế ! Các ngươi phiền chết ta rồi a! “. Ôn Nhã thực sự là bị bọn họ làm cho không ngủ được , lập tức từ trên giường bò dậy , trên thân còn trung y trực tiếp bay ra ngoài .

“ Tiểu thư ! “ Đan Thanh hô to , tiểu thư sao lại để quần áo xốc xếch mà đi ra ngoài như thế , ở đây còn nhiều nam nhân đang nhìn , còn ra thể thống gì a ! Những thị vệ kia vừa liếc nhìn cũng cuống quit cúi đầu xuống , không giống Mặc Khanh , hắn không có liên quan a .

“ Mặc thêm áo cho tử tế đi , miễn cho bọn họ lại cho rằng ta đối với ngươi ..làm cái gì a ! “ Mặc Khanh cởi xuống áo khoác ngoài của mình ném cho Ôn Nhã .

“ Cha , ngươi làm sao lại cầm thanh bảo kiếm của ta ? “ Bi gió thổi lạnh , Ôn Nhã mới thanh tỉnh , nhìn trên tay Bình vương có thanh bảo kiếm , Ôn Nhã kỳ quái hỏi , chẳng phải nàng đã đặt thanh bảo kiếm dưới gối mình sao ?

“ Rõ ràng là chính ngươi ném thanh bảo kiếm bay ra , đáng lẽ ta mới là người nên hỏi con câu này . “Vương gia bất đắc dĩ nói , đem bảo kiếm trả lại Ôn Nhã .

" Đúng rồi cha , hắn là Mặc Khanh , là một người bạn mà trước kia ta từng quen biết , nữ nhi nghĩ để hắn tạm thời ở lại vương phủ , không biết là có thể hay không a? " Tuy rằng nói nàng là nữ nhi của Bình vương gia , nhưng nàng cũng biết thân phận của mình , rất nhiều chuyện không phải nàng có thể quyết định được.

" Nếu là bằng hữu của con , vậy hắn liền có thể lưu lại , ngươi đi theo Đan Thanh đến tây sương phòng bên kia , để nàng ấy thu xếp cho ngươi một căn phòng ." Bình vương gia nhìn Mặc Khanh một chút , Mặc Khanh tướng mạo đoan chính , y phục trên người thật lạnh , nhìn ra được hắn chắc có lẽ cả buổi tối đều ở bên ngoài phòng của Ôn Nhã mà canh gác , có thể coi là chính nhân quân tử , Bình vương phủ có hắn cũng không thiếu đi phần cơm nào , chỉ là không biết hắn đến cùng có quan hệ gì với Ôn Nhã ?.

" Mặc Khanh tạ ơn vương gia , xin vương gia yên tâm , Mặc Khanh dù là người trong giang hồ , nhưng người trong giang hồ luôn trọng nghĩa khí , ta sẽ không mang lại phiền phức cho Bình vương phủ . " Mặc Khanh hướng Bình vương gia chắp tay nói.

" Như vậy là tốt nhất rồi , Bản vương còn có việc phải tiến cung , Tiểu Nhã , con nên hảo hảo chiêu đãi Mạc công tử ". Bình vương nói , sau khi cho thị vệ tất cả lui ra , chính mình cũng vội vã rời đi .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.