Ta thật sự là muốn mặc kệ , nhưng chuyện này có liên quan đến an toàn tính mệnh ta , ta làm sao mà có thể mặc kệ được ? Ôn Nhã trong lòng thầm nghĩ , ngoài miệng cũng không có nói ra .
Ba canh giờ trôi qua , thời gian thật sự lâu , dày vò tâm tư của người khác , với lại đặc biệt là cùng hắn ở cùng một chỗ , tình cảnh cứ lúng ta lúng túng , làm cho nàng cảm giác sống một ngày mà như một năm , Ôn Nhã cũng không biết phải làm sao cho tốt để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này .
Lúc này , ở ngoài cửa động truyền đến lác đác vài tiếng âm thanh xào xạc , Ôn Nhã cùng Vâm Lâm đồng thời nhìn nhau , cả hai đề cao cảnh giác , Ôn Nhã càng nắm chặt bảo kiếm trong tay .
“ Là người của mình “. Nhìn thấy hắc y nhân đỡ một người nam nhân xuất hiện , Vân Lâm mới thở phào nhẹ nhõm , nói .
“ Là Mặc Khanh ! “ . Nhìn hắc y nhân đỡ người , Ôn Nhã trong lòng rất gấp gáp , vội vã đi đến hỗ trợ , đem người đỡ nằm xuống đất .
“ Mặc Khanh , Mặc Khanh , ngươi mau tỉnh lại đi “. Mặc Khanh sắc mặt tái nhợt , trắng xám , nhắm nghiền hai mắt , trên môi đã không còn chút huyết sắc , trên người toàn thượng đều là những vết thương , máu còn đang chảy ra , Ôn Nha cực kỳ lo lắng gọi .
“ Hắn bị trọng thương rồi , ở chỗ ta còn có thuốc trị thương , ngươi trước tiên đưa cho hắn uống đi “. Vân Lâm thấy Ôn Nhã lo lắng sốt sắng như vậy , ánh mắt lóe sáng , đem từ trong người ra một bình thuốc nhỏ đưa cho Ôn Nhã một viên , mặc kệ là như thế nào ,dù sao hắn là cứu Ôn Nhã mới bị thương đến như vậy .
Ôn Nhã nhìn Vân Lâm cảm kích ,lúc này mới đem hoàn dược đưa vào miệng Mặc Khanh dùng , sau đó dùng kim sang dược mà nàng mang theo bên người đắp lên miệng vết thương của Mặc Khanh , tạm thời máu đã không chảy nữa .
“ Ngươi là tìm thấy Mặc Khanh ở đâu ?” Lúc nàng nhảy xuống thác nước , là lúc nhìn thấy Mặc Khanh chặn đường hắc y nhân , Mặc Khanh rõ ràng có võ công cao cường , cư nhiên lại bị những hắc y nhân đó tổn thương quá nặng như vậy .
“ Ngay ở cạnh bên nguồn thác nước “. Ám vệ Vân Lâm lạnh lùng nói . Ôn Nhã không có hỏi nữa , liền nhìn Mặc Khanh đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất .
“ Mặc Khanh , ngươi tuyệt đối không được xảy ra chuyện , ngươi còn nợ ta một điều kiện đó “. Ôn Nhã không nhịn được đem Mặc Khanh ôm vào trong người, thời gian đã lâu như vậy , hắn không chịu rời khỏi , còn vì nàng làm rất nhiều chuyện , Ôn Nhã ít nhiều cũng biết tâm ý của Mặc Khanh , nhưng nàng biết , nàng thật sự không có tâm ý với hắn , nàng không muốn tổn thương hắn , liền giả vờ như không biết , chỉ hi vọng hắn hiểu được mà tự mình rời khỏi .
Vân Lâm nhìn Ôn Nhã cùng Mặc Khanh thân mật như vậy , trong lòng có chút khó chịu , tức giận , tuy hắn nói là không thích Ôn Nhã , nhưng nói thế nào nàng vẫn là thê tử của hắn , vậy mà bây giờ , ngay trước mặt hắn , nàng dám ôm nam nhân khác , làm cho hắn cảm giác như chính mình đang bị cho cắm sừng , hắn cả người lạnh lùng , quay lưng , không thèm nhìn Ôn Nhã , ngồi xuống , nhắm mắt làm ngơ .
Hoàn dược của Vân Lâm quả nhiên không tệ , Ôn Nhã ôm Mặc Khanh ngồi ở bên đống lửa , nàng có thể nhìn thấy gương mặt của Mặc Khanh đã có chút sắc tố .
“ Nhanh ! Tiếp tục tìm kiếm ! Nhất định phải tìm ra được bọn họ ! “ Ở phía bên ngoài động truyền đến âm thanh của hắn y nhân , Ôn Nhã động cũng không dám động , ám vệ của Vân Lâm lần thứ hai ẩn biến mất , trốn ở cửa động , Vân Lâm liền vội vàng đem đống lửa mới nhóm dập tắt đi , mang theo Ôn Nhã cùng Mặc Khanh trốn sâu vào bên trong động .
“ Đại nhân , nơi này có cái sơn động ! “. Cho dù ám vệ xử lý khéo léo như thế nào đi nữa , đối phương dù sao cũng đã trải qua những huấn luyện , nên cẩn trọng tìm kiếm , liền phát hiện vị trí của sơn động này .
“ Chuẩn bị cây đuốc , chúng ta nên vào xem xem “. Âm thanh của hắc y nhân truyền đến , làm cho Ôn Nhã gấp đến độ không biết nên xử lý tình hình trước mắt như thế nào .
“ Đem Mặc Khanh giao cho ta . “ Vân Lâm đột nhiên nói , Ôn Nhã không tin nhìn Vân Lâm một hồi , sau đó liền giao cho hắn , Vân Lâm trực tiếp đem Mặc Khanh giao cho ám vệ , thì thầm vài câu , ám vệ liền mang người biến mất .
"Đem Mặc Khanh 'Giao' cho ta." Vân Lâm đột nhiên nói, Ôn Nhã khó tin nhìn Vân Lâm một chút, nhưng vẫn là đem Mặc Khanh 'Giao' cho Vân Lâm, Vân Lâm trực tiếp đem Mặc Khanh 'Giao' cho ám vệ, thì thầm vài câu sau, ám vệ liền mang người biến mất rồi.
“ Không cần lo lắng , ta chỉ là để bọn họ đi trước mà thôi “. Ôn Nhã vừa định hỏi Vân Lâm định làm gì , thì Vân Lâm đã giải thích , sau đó Vân Lâm đem Ôn Nhã ôm vào trong lòng , nhún mũi chân , phi lên trên đỉnh của hang động , dường như bọn dơi bị kinh động , liền chậm rãi bay ra khỏi cửa động .
Ôn Nhã rất muốn nói cho Vân Lâm nghe là chính bản thân nàng cũng có thể làm được , nhưng nhìn dáng vẻ của Vân Lâm lúc này rất tập trung , Ôn Nhã cảm thấy vẫn là không nên quấy rầy hắn , với lại , có người đồng ý chịu khổ cực giúp nàng , vậy chẳng phải nàng sẽ tiết kiệm được một ít tinh lực hơn sao . Trong bóng tối , Ôn Nhã chăm chú tựa vào lồng ngực của Vân Lâm , nghe được tiếng tim hắn đang đập mạnh mẽ , có lẽ là do hắn đang bất an , vài phút sau đã chậm rãi bình phục lại .
“ Đại nhân , không có ai cả “. Hắc y nhân giơ cây đuốc đi vào , tìm kiếm một vòng , nhưng không phát hiện ra tung tích của Ôn Nhã bọn họ .
Lúc này , Mặc Khanh đã được ám vệ mang ra khỏi hang động , đồng thời cùng nhóm hắc y nhân bên ngoài giao chiến .
“ Đại nhân , chúng ta có đi ra ngoài hỗ trợ hay không ? “ Bỗng hắc y nhân kia hỏi , ở bên trong sơn động , người bên ngoài giao chiến có thể là người mà họ muốn tìm .
“ Chờ đã ! “ Hắc y nhân ngăn cản những người khác , tiếp tục quan sát sơn động , dưới chân đột nhiên giẫm phải đống củi còn chút nhiệt , hắc y nhân cầm đuốc , ngồi xổm xuốn nhìn , thì ra là đống lửa mới vừa bị dập tắt , Ôn Nhã ở phía trên nhìn thấy tim cũng muốn nhảy ra ngoài rồi a.
“ Tiếp tục tìm , chắc chắn người vẫn còn ở bên trong !”. Hắc y nhân lạnh nhạt nói , ở phía bên ngoài , những người đó có thể là đến cứu Ôn Nhã . Trước đây bị nàng lập bẫy , dưới mắt hắn trốn thoát , làm cho hắn phải tổn hại một số quân binh , lần này , nếu tóm được nàng , không thể để nàngc ó cơ hội chạy trốn nữa .
Những hắc y nhân nhận lệnh tiếp tục tìm kiếm xung quanh , thủ lĩnh hắc y nhân bắt đầu đưa mắt lên nhìn trên đỉnh sơn động . Ôn Nhả dùng ta mò mò trên đỉnh sơn động , mò đến một tay toàn bụi cát , nàng tiếp tục cào đất trên đỉnh núi mấy lần , trên tay liền một nắm đất cát , khi hắc y nhân nhìn đến , Ôn Nhã liền nha tay hướng mắt của hắc y nhân mà phóng tới , Vân lâm nhân cơ hội , lắc người chuyển mình bay ra khỏi hang động , ở trước cửa động , đem hỏa chiết tử ném đi , bởi vì ở trước cửa động đều là cỏ tranh , lập tức bắt lửa bốc cháy , tạm thời đem những hắc y nhân ở bên trong sơn động nhốt lại .
“ Mang theo Mặc Khanh đến chân núi hội hợp ! “ Thả Ôn Nhã xuống , Vân Lâm hướng ám vệ nói , sau đó quay sang hướng những hắc y nhân còn lại đang bao vây ở phía trước , tấn công .
Vân Lâm kiếm khí sát ác liệt , phàm là đụng tới , không chết cũng bị thương nặng . Ôn Nhã cũng không có hạ thủ lưu tình , chiều nào xuất ra cũng là trí mạng . Hai người liên thủ với nhau , đúng là giống như quần hùng hội tụ , anh dũng thiện chiến , như hổ thêm cánh , rất nhanh đã phá tan nhóm phong tỏa của hắc y nhân .
“ Mặc Khanh sẽ không sao đúng không ?”Ôn Nhã không kềm chế được hỏi , lúc bọn họ rời đi , nàng cũng không thấy ám vệ mang Mặc Khanh theo , Ôn Nhã lo lắng bọn họ sẽ nguy hiểm .
“ Sẽ không , những hắc y nhân kia , mục tiêu của bọn họ là ngươi , truy giết bọn họ chỉ là một nhóm nhỏ hắc y nhân mà thôi , ngươi rãnh thời gian lo lắng cho bọn họ , chi bằng ngẫm lại , chúng ta làm sao mới có thể phá tan vòng vây của những hắc y nhân kia mà đến chân núi “. Vân Lâm nhìn về phía trước không ngừng tìm kiếm những hắc y nhân còn lại nói.
“ Phía địch quá nhiều người , hay chúng ta phân tán bọn họ ra , tiêu diệt từng nhóm một “. Ôn Nhã đề nghị nói.
“ Như vậy quá nguy hiểm “. Vân Lâm không đồng ý, tiêu diệt từng nhóm , bọn họ sẽ liền tách ra mỗi người một hành động , nguy hiểm càng tăng .
“ Chỉ có thể đánh cược một lần . Trên người ngươi có mang theo hỏa chiết tử không ?” Nhìn khắp núi toàn là cây khô lá nát , Vân Lâm nảy sinh ý hay .
“ Ta có mang theo , nhưng trước kia nhảy xuống nước , hỏa chiết tử giờ cũng đã ướt “. Ôn Nhã đem hỏa chiết tử còn ẩm ướt móc ra , đưa cho Vân Lâm , tay nàng lạnh lẽo , Vân Lâm nhíu nhíu mày , tiếp nhận hỏa chiết tử trong tay của nàng , lòng bàn tay của hắn tỏa nhiệt , không ngừng dùng nội lực sửa ấm hỏa sổ con , chỉ trong chốc lát , hỏa chiết tử từ trong bùng ra một ngọn lửa .
“ Ngươi là đang muốn làm gì ? Lẽ nào ngươi muốn phóng hỏa thiêu cả ngọn núi sao ? Ôn Nhã nhìn trên tay Vân Lâm hỏa chiết tử , ít nhiều cũng hiểu ra ý định của hắn.
“ Không thể làm như thế a, như vậy sẽ chết rất nhiều người a.” Ôn Nhã phản đối , ở thời điểm bọn họ ở trên núi , liền nhìn thấy bên dưới ngọn núi còn có rất nhiều bá tánh , một khi ngọn núi này nổi lửa , nhất định sẽ thiêu đến phía dưới làng , sinh mệnh của bá tánh , tài sản , đều có khả năng sẽ bị đại hỏa càn quét , cho dù Ôn Nhã có giết người không chớp mắt nhưng không thể để bách tính vô tội mà chết được , nàng vẫn không phải là sát thủ vô tình a .
“ Không dùng đến biện pháp này , vậy ngươi còn cách nào khác ? Chỉ cùng chúng ta có thể mau chóng xuống núi , nhất định có thể ngăn cản được vụ cháy , hơn nữa , ngươi đừng quên , ta là hoàng thượng , giảm miễn cho họ mấy năm không thu thuế , vậy tổn thất cũng không có rồi “. Vân Lâm lạnh nhạt nói , chỉ là tính mệnh của bá tánh thường dân , có gì mà quá mức quan trọng , cho bọn họ được giảm thuế mấy năm , bọn họ cảm khái ân đức còn không hết , làm cái gì mà còn có thể oán hận cơ chứ ? Sau khi nói xong , Vân Lâm trực tiếp đem hỏa chiết tử ném đến nơi có nhiều hắc y nhân nhất , chỉ trong nháy mắt , ngọn lửa đằng xa đã vọt lên rất cao , may mà hắc y nhân kịp thời tránh kịp lúc , nếu không , không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa .
“Nhân lúc đang loạn , mau chạy “. Vân Lâm nắm đôi tay lạnh lẽo của Ôn Nhã , nhân lúc y nhân đang bận dập tắt ngọn lửa , liền hướng phía dưới ngọn núi bay đi.
“ Chạy mau ! Lửa cháy cao không thể khống chế được ! “. Lúc đầu những hắc y nhân đó có ý định dập tắt lửa , nhưng lửa lan quá nhanh , căn bản không dập hết được , hơn nữa trời đang nổi gió , rất nhanh , ngọn lửa toàn bộ đã thiêu cháy cả một phiến rừng .
“ Cháy ! Cháy ! “. Trên núi đại hỏa bùng phát , phía dưới ngọn núi mọi người đều kinh động , phía trên núi thỉnh thoảng còn nghe được tiếng trùng đểu kêu và tiếng kêu thảm thiết của những hắc y nhân.
“ Mặc Khanh ! “. Xa xa nhìn thấy ám vệ cùng Mặc Khanh theo sườn núi lăn xuống , Ôn Nhã lúc này mới yên lòng.
“ Nhanh đi gọi người đến cứu hỏa ! “. Ám vệ vừa mới xuống tới , Vân Lâm mệnh lệnh vừa phát , ám vệ nhẫn nhịn vết thương trên người , phi thân vài lần , liền biến mất .
“ Đừng giết bọn họ, lưu lại mấy người còn sống để thẩm vấn “. Ôn Nhã cùng Vân Lâm đứng canh ở dưới chân núi , một hắc y nhân bay đến , bị Vân đánh một chiêu mất mạng , nàng trong lòng đột nhiên nhớ đến những hắc y nhân kia cũng không có tổn hại đến nàng , nên nàng muốn cho bọn họ một con đường sống , nói to với Vân Lâm.
“ Thả bọn họ ? Bọn họ có chết cũng không tha cho ngươi ! “. Vân Lâm không đồng ý với cách của Ôn Nhã , những người này đem nàng bắt đi , còn không biết sẽ đối phó vời nàng như thế nào , giờ nàng lại còn muốn tha cho bọn chúng một con đường sống , chẳng phải là thả hổ về rừng , nuôi hổ thành hoạn sao ?
“ Bọn họ cũng không có tổn hại đến ta , ngươi liền tha cho bọn chúng đi , hỏa lớn như vậy , bọn họ cũng đã bị tổn thất nặng nề rồi .” Ôn Nhã nói , vốn nàng với bọn họ cũng không thù không oán , bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc , có lỗi cũng không phải là bọn họ .
“ Không được ! Chỉ bằng việc bắt cóc hoàng hậu vương triều đã là tội chết ,không chỉ một mình chịu tội mà còn chu di cửu tộc , bọn họ tuyệt đối không thể bỏ qua “. Đối với Vân Lâm mà nói , lưu lại bọn họ chính là tự lưu lại tai vạ , nếu không đem hết thảy nhóm người này diệt trừ , nhổ cỏ tận gốc , hoàng thượng như hắn đã sớm chết rồi.
Rất nhanh , quan phủ đã cho người đến ứng cứu . Vân Lâm đem sự tình giao lại cho quan phủ xử lý , tự mình nhàn nhã ngồi vào bên cạnh uống trà .
Bầu trời là một màu khói lửa , ban đầu bầu trời còn trong xanh , là do cảm ứng mùi nóng của hỏa hoạn hay sao , mà mây đen bắt đầu tụ tập lại , chỉ trong chốc lát , mưa rơi không ngừng tí tách hạ xuống , càng rơi càng lớn , lập tức hỏa hoạn rất nhanh liền khống chế được.
Ôn Nhã trong lòng còn chưa kịp vui mừng , cảm giác cả mắt đều tối sầm lại , sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng , cả người ngã nhàu xuống nền đất.
“ Ôn Nhã !! “ Nhìn thấy nàng đột nhiên ngã xuống , Vân Lâm trực tiếp phi thân một cái , đem Ôn Nhã ôm vào trong lồng ngực . Cảm nhận được nàng chỉ là hôn mê bất tỉnh , trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm . Mưa vẫn dội xuống làm ướt cả y phục hắn hay là do vì quá sợ hãi và lo lắng mà mồ hôi đã thấm ướt mà hắn không hay biết .