Nghốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 28: Chương 28




Một giọt, hai giọt, ba giọt, càng ngày càng nhiều, trời mưa sao?

Đàm Tiểu Hâm nửa tỉnh nửa mê lấy tay xoa nước mưa trên mặt.

Đột nhiên tay nàng bị nắm chặt.

Xong rồi, mụ béo, nàng sợ tới mức toàn thân run lên, đột nhiên mở mắt ra.

Không biết Hâm Nhi đã bị tra tấn như thế nào, một động tác cầm tay nhỏ như thế, dọa nàng thành như vậy. trong hai mắt Mộ Vân Phi tiều tụy tất cả đều là đau lòng cùng thương tiếc.

Bất chấp người trong phòng, ôm nàng vào trong ngực.

Dần dần thấy rõ trong phòng tất cả đều là người quen, nàng yên lòng, thở chậm lại, đẩy người đang ôm chặt lấy mình,– Mộ Vân Long!

“Oa……” sau khi Đàm Tiểu Hâm thấy rõ người trước mắt, ngã vào trong lòng hắn, khóc thất thanh.

Không đoán được Hâm Nhi sẽ có phản ứng như vậy, Mộ Vân Long nhất thời cũng không biết an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể ôm lấy nàng, mặc cho nàng khóc u ám đất trời. Mà chính mình cũng tự nhiên rơi lệ.

Cảnh trước mắt này, những người khác cũng cảm thấy nghẹn ngào.

Đàm Tiểu Hâm dần dần bình ổn, ngẩng đầu lên nhìn Mộ Vân Long, mặt hắn rõ ràng gầy đi rất nhiều, hai mắt vốn có thần nay đã lõm xuống rất sâu, trên mặt hai hàng lệ đang chậm rãi chảy xuống.

“Ngươi khóc?” – lần đầu nhìn thấy nam nhân khóc, lại là Mộ Vân Long, lại là vì nàng, trong lòng nàng chấn động.

” Đâu chỉ khóc, đại ca vì ngươi, thiếu chút nữa chết rồi, từ lúc Vân Phi ôm ngươi trở về, nước mắt đại ca vốn không ngừng rơi.”

Mộ Vân Thường căm giận bất bình, tuy rằng nha đầu quỷ này cả người bị thương, nhưng nàng cũng tra tấn đại ca chết đi sống lại, nhớ rõ lúc mẫu thân mất, đại ca cũng không khóc thảm như vậy.

“Ah, phải không.” Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt lại mang ý cười, hai mắt thần thái sáng láng nhìn chằm chằm Mộ Vân Long âm thầm lúng túng.

“Không có việc đó!” – muội muội này thật là, tốt xấu cũng phải để cho hắn chút mặt mũi chứ, cứ nói thẳng ra như vậy.

“Ngươi không được nói dối.” – thật đáng ghét, lại không thừa nhận. Đàm Tiểu Hâm khó chịu mím môi.

“Nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì .” Mộ Vân Long nhất định phải bắt được người kia, vì Hâm Nhi báo thù.

“Ta……” – nhớ tới bi thảm nàng gặp phải, tuy rằng là cô nhi, nhưng chưa gặp phải hoàn cảnh kêu trời trời không linh, kêu đất đất không ứng như vậy, đôi mắt đỏ lên.

Lại là một màn khóc lóc bi thảm kinh thiên địa quỷ.

Lĩnh giáo phương thức phát tiết đinh tai nhức óc của Đàm Tiểu Hâm, Mộ Vân Long nhịn không được muốn cười rộ lên. Nhìn lên, Đàm Tiểu Hâm vừa thương tâm khóc lớn, nhưng lại còn rảnh rỗi trợn mắt nhìn hắn, tỏ vẻ khó chịu. Chỉ có thể nhịn, chịu nội thương.

“Sauk hi các ngươi đi, ta đó, chuẩn bị chuyển nhà, ai ngờ mấy tên hắc y nhân xông vào, vô duyên vô cớ đánh ta, ta lại đánh không lại……”

“Đương nhiên, chút võ công mèo ba chân của ngươi……”

“Mộ Vân Thường!” ngắt lời muội muội, Mộ Vân Long vẻ mặt tức giận.

Có người làm chỗ dựa đúng là khác, nói chuyện có thể lớn tiếng. Đàm Tiểu Hâm phi thường vừa lòng với vị trí hiện tại, vừa làm nũng trong lòng Mộ Vân Long, vừa trừng mắt nhìn Mộ Vân Thường, vẻ mặt ngươi làm gì được ta.

Mộ Vân Thường tức giận nắm chặt tay thành quyền, lại không dám động tay. Buồn bực đến chết, chỉ có thể hung hăng trút giận lên cánh tay Đô Vũ Duyệt.

Đô Vũ Duyệt không hiểu hành động của Mộ Vân Thường, tuy rằng tay rất đau, lại ngại tình hình trước mắt, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không dám kêu thành tiếng.

“Ta bị bọn họ đánh hôn mê, ah, bọn họ còn đâm vào vai ta một kiếm, đau lắm nha.” tội nghiệp nhìn chằm chằm Mộ Vân Long, quả nhiên trên mặt Mộ Vân Long đều là đau lòng.

“Đàm đại tỷ, ngươi có thể đem mọi việc xảy ra nói hết một lượt không, sau đó ngươi và đại ca giãi bày nỗi khổ tương tư sau, được không, mấy người chúng ta đều chưa luyện qua công phu vô hình đâu.”

Hai người vô cùng thân thiết coi như bên cạnh không có ai, đem mấy người khác trong phòng thành tượng đá.

“Mộ Vân Phi! Ngươi thật đáng ghét!” – ca ca và đệ đệ sao lại khác nhiều như vậy, ca ca cái gì cũng không dám nhận, đệ đệ cái gì cũng đều dám nói. Mặt Đàm Tiểu Hâm rất đỏ.

Mộ Vân Long gắt gao ôm nàng, cảm thấy hốc mắt lại ướt, yết hầu thành một khối cứng rắn.

“Nàng nói tiếp đi, ta nhất định phải bầm thây vạn đoạn kẻ nào làm nàng bị thương.”

“Được!” Đàm Tiểu Hâm gật đầu thật mạnh.

“Phải đâm mười lỗ, còn phải đánh mụ béo kia 500 roi.” Đàm Tiểu Hâm căm giận không thôi.

Thật ác nha, mười lỗ, năm trăm roi, vậy kẻ kia không phải máu thịt mơ hồ thành viên thịt rồi? Mộ Vân Phi tuy rằng biết trên người Đàm Tiểu Hâm không ít vết roi, nhưng ý định báo thù của nàng, cũng làm cho hắn lại xác minh —- câu nói độc nhất không gì hơn trái tim phụ nữ là chính xác .

Mụ béo, người mà Hâm Nhi nói đến, có thể là nhân vật mấu chốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.