Trời mưa nên tắc đường vô cùng nghiêm trọng. Như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Nam, Lục Tự mở miệng trước.
“Muốn nghe chuyện cũ của anh à?”
Tiêu Nam gật đầu điên cuồng. Muốn, vô cùng muốn, làm sao có thể không muốn.
Nếu như Lục Tự tình nguyện nói ra thì nhất định cậu cũng nguyện ý là một người nghe đáng tin cậy.
Lục Tự trầm ngâm một hồi, đột nhiên cảm thấy không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Anh bị bố mẹ bỏ rơi năm 9 tuổi. Rồi được đưa đến một viện mồ côi nhỏ, nơi đó điều kiện không tốt lắm. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, gió thổi mưa rơi không có cách nào tránh khỏi. Không đến ba năm sau thì viện mồ côi đó cũng đóng cửa, trẻ em trong viện đều tản đi hết. Lúc đó anh 12 tuổi lưu lạc bên ngoài hơn ba tháng, mùa đông rất lạnh ấy vậy mà anh không có gì cả.”
Trên thực tế ba tháng Lục Tự lưu lạc khắp nơi kia chính là khoảng thời gian anh tuyệt vọng nhất. Không có nhà để về, không có nơi để theo. Mùa đông Ninh Thành vừa ẩm ướt còn lạnh giá, Lục Tự dầm mưa một ngày thế là bị bệnh, phát sốt rồi cảm mạo, ho khan không ngừng. Trong lòng phải dồn hết ý chí để tiếp tục kiên trì.
“Một ngày nọ anh đang ngồi xổm ở ven đường thì được lão Lộ nhìn thấy. Ông ấy là người đầu tiên chủ động đến gần anh, lão dẫn anh về nhà, đặt cho anh một cái tên mới. Ông nói rằng đó là cánh cửa mới mở ra trong cuộc đời anh.
Từng chuyện từng chuyện như là cuộn phim tua lại trong tâm trí Lục Tự vậy. Rất nhiều chuyện cứ ngỡ là đã vùi sâu xuống tận đáy lòng vậy mà giờ đây nhắc lại tựa như mới xảy ra.
Cho tới bây giờ anh không hề cảm thấy mình đáng thương. Lúc ấy đi theo lão Lộ có lẽ là một phút bồng bột nhưng anh thấy lão Lộ chắc chắn là người tốt. Quả thật Lục Tự nhìn đúng rồi, tuy lão Lộ không phải bố của anh nhưng còn tốt hơn cả người bố.
Lão Lộ là một người có nỗi khổ riêng, chỉ là ông chưa bao giờ kể với Lục Tự. Trong ký ức của anh, hàng ngày lão Lộ đều rất rảnh, đi đến đâu cũng không quên mang theo tẩu thuốc của mình. Ông là một người nghiện thuốc nặng. Năm ấy 12 tuổi Lục Tự đã lờ mờ nhận ra rằng chính lão Lộ là người đã dẫn cậu thoát khỏi bóng tối, và cũng chính ông là người khiến anh tìm thấy con đường của cuộc đời.
Thiếu niên nhỏ tuổi đang thời kỳ chủ nghĩa anh hùng, anh coi lão Lộ thành siêu nhân mà sùng bái kính ngưỡng ông, không có việc gì cũng chỉ thích dính lấy ông.
Anh vẫn nhớ lão Lộ rất nghiêm khắc với anh. Bắt đầu từ thời khắc anh cầm bút vẽ lên anh như mang trên mình một sứ mệnh, buộc anh phải kiên trì, phải làm được tốt nhất.
Anh thể hiện rõ thiên phú về hội họa. Lão Lộ còn dồn hết tâm tư lên người anh, ông vẫn coi anh là người nối nghiệp. Mãi đến tận khi Lục Tự biết thân phận của lão Lộ, và Lục Tự dần thể hiện tính cách hướng nội của mình ra thì khoảng cách của anh với kỳ vọng của ông phát triển càng ngày càng xa.
Lần đầu tiên hai người tâm sự chính là sau khi đó, lão Lộ là hội trưởng tiền nhiệm Hiệp hội Nghệ thuật Ninh Thành từng một tay xây dựng lên công viên nghệ thuật Ninh Thành. Ông muốn bồi dưỡng Lục Tự thành người nối nghiệp. Nhưng chướng ngại giao tiếp của Lục Tự càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, đã dần bất hòa khi giao tiếp với người khác. Lão Lộ đã trao đổi với anh, cũng để anh tự chủ lựa chọn cơ hội. Tự do hoặc là làm giám đốc mới của công viên nghệ thuật, trong hai chọn một.
Lục Tự không hề do dự mà chọn cái trước. Lão Lộ cười vỗ vỗ vai anh, nói: “Thằng nhóc thối, biết ngay là cậu sẽ chọn vậy mà. Được rồi, sau này nên làm gì thì làm. Có ta đây cũng không bớt đi một miếng ăn của cậu.”
Lại sau đó, quan điểm bất đồng của hai người càng thể hiện ra. Lão Lộ vẫn nghiêm khắc với yêu cầu Lục Tự học vẽ, phải nắm chắc cơ sở. Hầu như ngày ba bữa ngày nào hai người cũng nói chuyện về dạy học mỹ thuật. Trừ những điều đó ra thì chẳng ai chịu nhường ai.
Lục Tự không nói ra nhưng trong lòng đã tỏ. Anh biết lão Lộ là muốn tốt cho anh. Ông không muốn tạo áp lực vô hình cho anh cũng không vội vã ép anh làm bất cứ chuyện gì mà anh không thích.
Hai người cứ giả như người câm kẻ điếc. Quan hệ hòa hoãn dần là sau khi lão Lộ thu nhận học trò. Người học trò đó tên là Cao Chú, kém Lục Tự một tuổi. Ngày đầu tiên thấy Lục Tự đã gọi ngay một tiếng đàn anh. Sau được góp ý vẫn luôn gọi Lục Tự Lục Tự. Vì có y đến nên Lục Tự và lão Lộ mới có khoảng thời gian ở chung hòa hoãn rất lâu.
Kết cục thì lão Lộ phát hiện ra bị mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Ông giấu Lục Tự và Cao Chú về bệnh tình của mình. Lần tâm sự thứ hai chính là sau khi chuyện bệnh tình bị phát hiện.
Khi đó Lục Tự và Cao Chú mới biết lão Lộ có một người mà ông yêu thương sâu sắc. Dự tính ban đầu ông sáng lập lên công viên Nghệ thuật Ninh Thành cũng là vì người ấy. Lão Lộ không muốn chữa trị, ông bảo rằng bản thân muốn sớm đi cùng người ông yêu.
Lão Lộ tính toán rất chu đáo, công viên nghệ thuật giao cho Cao Chú, chia một phần tư tài sản cho Lục Tự. Số di sản đó đủ cho Lục Tự không lo ăn uống mà công viên nghệ thuật kinh doanh thuận lợi cũng là một khối tài sản lớn.
Bất tri bất giác, lão Lộ đã tạ thế hơn hai năm. Lục Tự từ thành Bắc chuyển đến Đào Cảnh Uyển ở thành Nam. Chuyện làm ăn của Cao Chú ngày càng phát đạt.
Mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Lục Tự nói: “Lão Lộ thích ăn bánh Trung thu thập cẩm, loại đó là loại không được nhiều người thích nhất.”
Lục Tự còn nói: “Trung thu năm nay đã là năm thứ ba không có lão Lộ rồi.”
Tiêu Nam yên lặng suốt một đường, cậu không cách nào bình luận về quá khứ của Lục Tự.
Cậu nghĩ việc mà mình có thể làm chính là nghiêm túc lắng nghe, sau đó ở bên anh, cùng anh trải qua thật nhiều dịp trung thu khác nữa.
***
Sau khi về đến nhà thì trời cũng đã tạnh mưa. Sau cơn mưa trời lại trong xanh, trên mặt đất nhiều vũng nước đọng phản chiếu bầu trời.
Trên thực tế sau khi kể được ra Lục Tự vẫn rất vui vẻ. Nhưng ngược lại là Tiêu Nam cứ nhăn mặt suốt, đầy vẻ uất ức.
Đến bữa tối Lục Tự gói sủi cảo. Nhân thịt lợn cải thảo và nhân thịt lợn nấm hương. Tiêu Nam biến nỗi buồn bực thành sức ăn, đến cuối cùng chống cái bụng ồn ào kêu no quá.
Lục Tự buồn cười, “Cậu nhìn cậu kìa, lớn như vậy rồi còn không biết tiết chế.” Trêu chọc xong còn không quên đưa cho Tiêu Nam mấy viên thuốc tiêu hóa.
Tiêu Nam nghe thấy hai chữ “tiết chế” gò má đỏ bừng. Đúng là bội phục anh Lục. Thật là, dù gì cũng là người viết sách ấy vậy mà cái gì cũng dám nói. Cái dạng vô tâm trêu chọc này đúng là đùa chết người.
Hôm trước ngày Trung thu Lục Tự dậy từ sớm. Sau khi chạy bộ buổi sáng xong chuẩn bị về làm bữa sáng thì lại nhìn thấy người quen ở trước cửa tiểu khu.
— Cao Chú, học trò duy nhất của lão Lộ.
Cao Chú thấp hơn Lục Tự 2cm, tướng mạo thuộc dạng non tơ nhưng năng lực không thể khinh thường. Trong hai năm ngắn ngủi lại phát triển công viên nghệ thuật của lão Lộ giao cho đến quy mô lớn và mở rộng. Rất nhiều người đã bị gương mặt đó lừa gạt, cho rằng y là một quả hồng mềm. Kết quả cuối cùng đều bị thua dưới tay y.
Lúc này “quả hồng mềm” đang bị chú bảo vệ chặn lại ngoài cửa. Bên người nào túi lớn túi nhỏ, đang định lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tự thì vừa hay thấy Lục Tự nên vội vàng vẫy tay lia lịa, sợ Lục Tự xoay người một cái là không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lục Tự nói một tiếng với chú bảo vệ để chú ấy yên tâm cho Cao Chú vào.
Được sự đồng ý Cao Chú xốc hành lý lên, lúc đi qua cửa còn tỏ vẻ ngây thơ quay đầu lè lưỡi với chú bảo vệ.
Chú bảo vệ: “…”
Lục Tự không nói gì, nhận lấy một túi đồ trong tay Cao Chú, hỏi: “Sao sáng sớm cậu đã tới đây rồi? Không cùng người nhà đón Trung thu à?”
Nhà Cao Chú cũng khá giả, trên có một anh trai hiện đang quản lý một công ty tự mở ra. Người một nhà hòa thuận. Nên mấy dịp lễ như Trung thu thế này Cao Chú không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
“Trước kia thầy đã dặn em phải luôn đến xem anh một chút. Bảo sợ anh sẽ sống một mình cô độc hết quãng đời còn lại.” Cao Chú dẩu môi.
Lục Tự: “…Cảm ơn cậu.”
Cao Chú hoàn toàn không get đến sự thay đổi trong giọng điệu của Lục Tự, nói tiếp: “Anh nói xem anh cứ đơn độc như vậy, sau này có con gái nhà nào chịu được anh chứ?”
Đang lúc nói chuyện Lục Tự đã dẫn Cao Chú vào trong thang máy.
Vấn đề của Cao Chú khó mà trả lời, Lục Tự lựa chọn yên lặng.
Yên lặng là câu trả lời tốt nhất.
Cho đến khi mở cửa vào nhà đặt hết đồ đạc xuống, Cao Chú vẫn chưa từ bỏ ý định, “Lúc nào anh mới đi tìm đối tượng hả? Phải bắt em thay anh sốt ruột.”
Lục Tự bị giọng nói oang oang này của Cao Chú dọa sợ hết hồn, sợ y đánh thức Tiêu Nam dậy nên đưa ngón trỏ lên môi ra dấu, “Cậu nhỏ giọng một chút.”
Trùng hợp Tiêu Nam cúng vừa tỉnh dậy, mắt lim dim lo lắng đi ra từ phòng ngủ, cùng Cao Chú bốn mắt nhìn nhau.
Người phản ứng trước lại là Cao Chú. Y chỉ nam sinh đẹp trai trước mắt này không khống chế được âm lượng, “Nhà anh có người?! Không phải nhà anh chỉ có một cái giường thôi sao? Trời! Lục Tự, giường của anh từ lúc nào mà cho người lạ nằm vậy?!”
Lục Tự đen mặt, “Cậu nói chuyện chú ý dùng từ có được không?”
Cái gì mà “Giường của anh cho người ngoài lên”? Câu này đa nghĩa lắm đó được không hả?
Cao Chú cũng gấp, vừa vội vừa oan ức, “Anh còn không biết xấu hổ mà nói em? Em biết anh nhiều năm như vậy mà anh đã cho em chạm vào giường bao giờ đâu.”
Tiêu Nam vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, nghe thấy cuộc đối thoại này khóe miệng khe khẽ nhếch lên.
Qua có mấy tháng, một lần nữa Lục Tự lĩnh hội được cấp độ biểu đạt ngôn ngữ nghệ thuật của Cao Chú, đành buông xuôi chán nản nói: “Không phải cậu đến xem tôi sao? Nếu xem rõ rồi thì đi về đi.”
Cao Chú trợn tròn hai mắt: “Không đúng, anh đối xử với không cần phân biệt rõ ràng thế chứ? Thằng nhóc này không phải chỉ đẹp mắt, trắng trẻo hơn em một chút thôi sao? Anh cho cậu ta ngủ ở giường, mà em với anh quen nhau nhiều năm như vậy nhưng đến cả một bữa cơm cũng không cho ăn?”
Tiêu Nam tiến đến bên người Lục Tự, mềm mại ôm cánh tay anh, “Anh, em đói rồi…”
Cao Chú trợn mắt há mồm: “… Bình thường hai người đều chung đụng như vậy?”
Hết chương 17Bonus:
Bánh nướng nhân thập cẩm Lộ lão đầu thích, có vẻ loại này khá nhiều hạt =v=. Aiyo một tháng nữa là Trung thu và 4 tháng nữa là hết năm èn củ khoai tôi đây vẫn chưa làm được cái gì nên trò:(((