Sau khi biết mình thích Tiêu Nam rất nhiều chuyện trở nên sáng tỏ.
Lục Tự khuấy ly cà phê trong tay, tâm tư đã sớm bay về nhà. Đột nhiên rất muốn… ôm cậu nhóc một cái.
Lạc Tiêu cũng là một người phụ nữ khôn khéo, nhân cơ hội đưa ra vài yêu cầu đối với việc xuất bản của Lục Tự.
“Tiểu Tự à, chị nhìn phê bình về sách mới của cậu hay thật đó, chắc chắn sau khi sách được phát hành thì có rất nhiều người ham đọc sách sẽ mua cuốn này. Không bằng lúc phát hành ký tên một trăm bản thì thế nào? Nội dung do cậu quyết định, ba câu là được rồi. Ngoài ra rất nhiều mọt rất thích Mộc Nam và Lâm Các có tương tác với nhau, vậy cậu thêm ngoại truyện về hai người họ không thành vấn đề chứ?”
Trong nhất thời Lục Tự chỉ thấy bên tai mình ong cả lên. Căn bản không nghe ra được Lạc Tiêu nói cái gì, mơ mơ màng màng gật đầu một cái.
“Rốt cuộc là có được hay không? Đừng chỉ biết gật đầu, nói một câu xem nào?”
“Cứ làm theo chị đi.”
Lạc Tiêu thích thú tắt máy ghi âm, nở một nụ cười mưu thành kế đạt. Lần này cuối cùng có thể cho hội fan thích sách của Lục Tự một câu trả lời rồi.
Sau khi giải quyết những việc liên quan xong Lạc Tiêu rời đi trước.
Lục Tự vẫn ngồi trong quán cà phê để tâm trí bay xa. Lần đầu thích một người vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn. Anh phải nghĩ thật kỹ xem sau này nên sống chung với Tiêu Nam như thế nào.
Một kẻ gần hai mươi lăm tuổi đầu rồi lại còn cứ như mấy đứa nít ranh bỡ ngỡ khi gặp những điều mới mẻ.
Đúng là càng già càng thoái hóa.
Nhớ lại hơn nửa tháng hai người sống với nhau, đúng là đa phần đều vui vẻ.
Dường như rất thấu hiểu nhau, tôn trọng và quan tâm lẫn nhau.
Mỗi lần đứa nhỏ làm nũng đều rất đáng yêu, mỗi lần ôm cũng rất ấm áp.
Nếu như… Nếu như có thể tiến thêm một bước thì thật tốt.
Thật giống như anh đã biết được cảm giác mối tình đầu mà lần trước cậu nhóc nói đến. Ngọt ngào, ngây ngô và luống cuống. Tựa như trong tim được lấp đầy, trong mắt trong lòng đều là hình bóng người kia.
Thế nhưng rốt cuộc em ấy có coi mình là trưởng bối hay không Lục Tự cũng không rõ.
Đột nhiên anh nghĩ đến cậu nhóc có một người thầm mến…
Vậy thì thật khó.
Tình yêu chính là anh tình tôi nguyện, đạo lý này Lục Tự cũng hiểu. Nếu như em ấy thật sự thích người ta thì anh không thể làm ra cái chuyện chia rẽ tình cảm của người khác được.
Mặc dù còn không biết rốt cuộc người em ấy thích là ai nhưng không thể nào là mình được. Họ mới quen nhau hơn một tháng mà thôi.
Lục Tự càng nghĩ càng xoắn xuýt, hứng thú ban đầu đều bị mấy cái ý nghĩ ảo tưởng làm bay biến hết. Nhưng anh vẫn không tìm được biện pháp tốt nhất.
Bất đắc dĩ Lục Tự chọn cách tìm sự giúp đỡ từ một người có kinh nghiệm.
【Lục Tự: Cao Chú, anh hỏi cậu một chuyện.】
Có vẻ đối phương cũng rất rảnh, trả lời rất nhanh.
【Cao Chú: Chuyện gì thế? Cứ nói thẳng đi còn khách khí với em làm gì?】
【Lục Tự: Khi cậu thích một người thì cậu sẽ làm gì?】
Cao Chú:!!!
Cao Chú vừa mới uống một ngụm trà lập tức phun thẳng. Không ngờ anh bạn nhỏ kia lại lợi hại như vậy. Giờ mới được bao lâu vậy mà đã đả thông cái cục gỗ Lục Tự này rồi.
【Cao chú: Lục Tự này anh biết điều thì mau nói cho em hay, anh thích cậu bạn nhỏ Tiêu Nam kia đúng không?】
!!!
Lục Tự cả kinh, ngẩng phắt đầu lên nhìn khắp quán cà phê, chắc chắn xung quanh đây không có người nào khả nghi mới thôi.
Cậu ta có chuyện gì vậy? Sao lại đoán ra được ngay như thế?
Có điều Lục Tự cũng không định phủ nhận.
【Lục Tự: Cậu trả lời câu của anh trước đi.】
【Cao Chú: Chuyện này không phải đơn giản lắm à? Mặt dày bám chặt, theo đuổi không rời, mềm nắn rắn buông…】
【Lục Tự: …】
【Cao Chú: Ha ha, một một cách đều không hợp với anh!】
Lục Tự… Lục Tự rất muốn lôi Cao Chú ra đây dần cho một trận.
Đang hồi nước sôi lửa bỏng mà không có một chút đáng tin nào.
【Cao Chú: Anh(Ca-哥) thích cậu nhóc kia thật à?】
Lần này đúng là nghiêm túc.
Phải biết rằng số lần Cao Chú gọi Lục Tự là anh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần gần nhất y gọi anh như vậy chính là lúc ông Lộ qua đời, cũng đã hơn hai năm rồi.
【Lục Tự: Không liên quan đến cậu.】
【Cao Chú: Ấy đừng, liên quan đến em thật mà. Nếu anh không thích cậu ấy thì em có thể theo đuổi rồi. Nói thật với anh em đang thích cậu ấy, trông mềm mại thật dễ bắt nạt.