Ngày đông ở Tấn thành vô cùng lạnh, nháy mắt đã sắp khai xuân, xuân sắp
đến nhưng tuyết vẫn không ngừng rơi. Đêm hôm qua lại đổ xuống một trận
tuyết lớn, ngoài sân bây giờ, tuyết bay lả tả đầy đất, như một chiếc
thảm lông nhung, mỗi lần dẫm chân lên lại phát ra thanh âm “chi chi chi
chi.”
Sáng sớm nay, hạ nhân đông viện mặc áo bông thật dày, cầm chổi quét tuyết rơi.
Hôm nay Chu thị mặc một thân áo màu đỏ, viền áo thêu chỉ vàng, chải lên
búi tóc đơn giản, dáng người yểu điệu cân xứng, dù áo khoác bên ngoài có chút dày cũng không thể làm mất đi vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của
nàng. Hôm nay khuôn mặt nàng xinh đẹp nõn nà, gương mặt đánh phấn thơm,
trắng như trứng gà bóc, dịu dàng mềm mại như nước mùa xuân, lại không
nhu nhược quá mức, mày liễu lộ ra khí chất phu nhân thế gia danh môn ung dung quý phái, làm người khác không thể khinh thường.
Chu thị vào phòng.
Nha hoàn trong phòng hành lễ, liền vén màn đưa Chu thị đi vào.
Trong phòng ngủ đang đốt than sưởi, ấm áp hòa hợp, so sánh với cái lạnh
băng thiên tuyết địa bên ngoài kia thì quả thật hoàn toàn bất đồng,
khiến cho người ta thoải mái không thôi. Chu thị nhìn màn lụa che màu
trắng thêu hoa đang còn rũ xuống, trong phòng ngủ cũng thật im lặng,
đành nhỏ giọng hỏi Đào ma ma đang mặc áo khoác nhung màu đồng đứng canh
bên giường: “Xán Xán còn ngủ sao?”
Đào ma ma hành lễ với Chu thị, nhìn qua tấm màn che màu trắng mỏng, tầm
mắt hướng vào bên trong, cười nói: “Giờ mão hai khắc Lục tiểu thư có
tỉnh một lần, mơ mơ màng màng, nô tỳ ôm nàng đi vệ sinh, sau đó lại trở
về giường ngủ… Nô tỳ thấy tiểu thư ngủ ngon, cũng không dám đánh thức
nàng.”
Chu thị nghe xong bất đắc dĩ cười cười, ngôi xuống mép giường của nữ nhi.
Nha hoàng trong phòng đều là người có nhãn lực, vội vàng vén màn giường sang hai bên, sau đó đi ra ngoài chuẩn bị nước nóng.
Chu thị cúi đầu, thấy nữ nhi của mình ngủ say sưa, cả người được một
chiếc chăn gấm dày màu hồng nhạt bao phủ, tóc đen mềm mại rối tung trên
gối đầu sau gáy, một khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, mấy tháng nay, dường
như nàng lại tròn thêm một vòng.
Thân thể nhỏ bé cuộn thành một nắm, tựa như con mèo nhỏ.
Chu thị cúi đầu nặn nặn mặt nhỏ nữ nhi, ôn nhu nói: “Heo con lười, dậy thôi.”
Thấy nữ nhi ngoảnh mặt làm ngơ, Chu thị liền đưa tay vào trong chăn, nhẹ nhàng ôm nữ nhi lên. Nàng hôn gương mặt nhỏ của nữ nhi một cái, vỗ vỗ
mông tròn nói: “Xán Xán, nghe lời nhất, đúng không?”
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy mẫu thân
nhà mình, theo bản năng liền đem hai tay ôm lấy cổ mẫu thân lầm bầm gọi
“Nương”, sau đó đầu nhỏ tựa vào vai Chu thị, đôi mắt nhỏ lại đóng vào.
Chu thị không để ý, cầm xiêm y trong tay Đào ma ma đưa tới bắt đầu mặc cho nữ nhi.
“Nương…” Thanh âm tiểu nữ oa vốn rất mềm mại, bây giờ mới tỉnh ngủ, càng mềm mại nhu nhu hơn mấy phần.
Chu thị thấy nữ nhi đã tỉnh, liền hỏi: “Heo con lười, con không biết hôm nay là ngày gì sao? còn ngủ nướng?”
Ngày gì?
Khương Lệnh Uyển chu miệng nhỏ, đôi mắt long lanh đầy nước mê man, hiển
nhiên là chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nàng để mẫu thân tùy ý mặc xiêm y cho
nàng, sau đó mới nhớ, hôm nay là sinh nhật nàng.
Sinh nhật nàng vào ngày mười bốn tháng giêng, vừa vặn trước Tết Nguyên Tiêu một ngày.
Chu thị mặc xiêm y cho nữ nhi xong, nha hoàn liền bưng một chậu sứ màu
xanh ngọc khắc bách điểu đi vào. Chu thị thấy nha hoàn đang chuẩn bị
nhúng khăn lau mặt vào chậu rửa, liền nói một tiếng: “Để ta làm đi.” Đối với mọi chuyện liên quan đến nữ nhi, xưa nàng nàng thích tự tay làm
lấy. Chu thị cầm khăn lau, vươn tay thử độ ấm của nước, lúc này mới bỏ
khăn lau vào chậu rửa mặt, cẩn thận vắt khô, nhẹ nhàng lau mặt cho nữ
nhi.
Lau mặt xong, Khương Lệnh Uyển mới coi như hoàn toàn tỉnh ngủ.
Chu thị ôm nữ nhi ngồi trước gương, cầm lược ngọc chải lên hai búi tóc
xinh đẹp cho nữ nhi, chải thật kĩ, sau đó một tay cầm trâm hoa mai năm
cánh khảm hồng ngọc, một tay cầm dải lụa hoa rũ tua bạc, cuối dây khảm
thạch lựu, hỏi: “Hôm nay Xán Xán muốn đeo cái nào?”
Khương Lệnh Uyển một đôi mắt to nhìn thật kĩ, rất có chủ kiến chỉ vào trâm hoa mai nói: “Xán Xán muốn cái này.”
Chu thị gật đầu, cài trâm cho nữ nhi.
Sau đó lại cầm lấy một chuỗi ngọc vàng đeo vào cổ nữ nhi, lúc này mới thỏa đáng.
Khương Lệnh Uyển nhìn khuôn mặt bánh bao mềm mại nhu nhu, trong lòng có
chút phát sầu. Mấy tháng nay bên ngoài rất lạnh, thỉnh thoảng tuyết lại
rơi lớn, nàng làm ổ trong phòng không muốn đi ra, mỗi ngày ăn lại ăn,
ngủ lại ngủ, năm mới đi qua, cả khuôn mặt dường như lại béo hơn một
vòng, trên bụng cũng toàn là thịt. Khương Lệnh Uyển duỗi tay nhỏ ra
nhìn, lại xoa xoa gò má, sờ một cái liền cảm giác được toàn là thịt với
thịt, cảm giác vô cùng tốt.
Lần này được rồi…
Mới qua mấy tháng, nàng đã béo thành một bé mập.
Chu thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, nói: “Chờ một lát Tranh biểu tỷ và Vanh biểu ca đều sẽ tới đây, hôm qua Vinh Vương phủ phái người
qua, nói là Vinh thế tử và Tiểu Quận chúa cũng sẽ đến chúc mừng sinh
nhật con. Tuy hôm nay là sinh nhật Xán Xán, nhưng con phải ngoan ngoãn,
không được bắt nạt người khác.”
Lục Tông cũng đến?
Khương Lệnh Uyển sững sờ, đột nhiên nhớ đến chuyện lần trước ——
Ngày ấy nàng xông vào phòng Lục Tông, đúng lúc Lục Tông mới tắm xong
bước ra ngoài, quay đầu liền nhìn thấy nàng, dường như rất là sửng sốt…
Hiển nhiên không ngờ nàng sẽ đi vào ngay lúc đó. Mà nàng a? Nàng chỉ là
một tiểu nữ oa bốn tuổi, hoàn toàn có thể giả vờ cái gì cũng không biết, nhưng hôm đó nàng thật lúng túng, vội vàng che mặt chạy ra ngoài, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng. Tuy rằng kiếp này nàng hơi dính lấy Lục Tông,
nhưng vẫn là một tiểu cô nương rụt rè nha.
Nhưng mà… thực sự nàng không nhìn thấy gì a.
Có điều, ở kiếp trước, quả là nàng đã nhìn không biết bao nhiêu lần.
Thời điểm động phòng hoa chúc nàng thật không nhìn, nhưng thời gian trôi qua, tóm lại không thể không nhìn. Lần đầu nhìn thấy nàng có chút giật
mình, cảm giác vật kia quá mức xấu xí, nhưng sau đó… Sau đó xem nhiều
lần rồi cũng sẽ quen.
Nhưng so với tình huống hiện tại thực sự không giống nhau a.
Ngày ấy hồi phủ, nàng ảo não không thôi.
Phản ứng của nàng lớn như vậy, không phải là hành động mà một tiểu nữ oa nên có… Cũng không biết Lục Tông sẽ nghĩ nàng như thế nào.
Tiếp mấy ngày sau, nàng cũng không dám đi thăm Lục Tông nữa.
Chu thị thấy dáng vẻ ngơ ngác sững sờ của nữ nhi, cho rằng nữ nhi chưa
tỉnh ngủ, hơn nữa khi nhắc tới Lục Tông cũng không thấy nàng phản ứng
gì, lần trước nữ nhi từ Vinh Vương phủ trở về, cũng không tiếp tục ồn ào nói muốn đi thăm Lục Tông nữa.
Nàng biết nữ nhi lại đụng phải tật xấu có mới nới cũ, bây giờ mấy tháng
không thấy, dường như đã quên Lục Tông không còn một mống.
Bất quá nàng thực sự rất yêu quý hài tử Lục Tông này, đã lâu không gặp,
thực sự có chút nhớ, cũng không biết đứa nhỏ kia đã cao lên bao nhiêu a.
Khương Lệnh Uyển ăn xong mì trường thọ, sau đó đi qua chỗ lão thái thái, rồi lại trở về gian phòng của nàng.
Sinh nhật tiểu tổ tông của Vệ Quốc Công phủ, tuy nàng chỉ là tiểu oa nhi năm tuổi, nhưng sinh ra đã là kim tôn ngọc quý, mới nửa ngày đã thu một đống lễ vật lớn. Có điều, Khương Lệnh Uyển căn bản không chú ý lắm,
cũng lười xem, chỉ là khi đến giờ tị, nàng thấy Đào ma ma đi vào, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, nói: “Lục tiểu thư, Vinh Thế tử đến thăm tiểu
thư.”
Lục Tông.
Nếu là ba tháng trước, vừa nghe Lục Tông đến, khẳng định nàng sẽ không ngủ mà chạy đi gặp hắn.
Nhưng lúc này, tuy nàng nhớ Lục Tông, thế nhưng trong lòng khó chịu.
Khương Lệnh Uyển dừng một chút, tay nhỏ vội vàng ôm bụng, nhíu lông mày nói: “Ta không thoải mái, muốn ngủ…”
Nói xong nàng liền cuộn tròn thành một khối tròn, thân thể mập mạp lăn vào bên trong giường, không nói tiếng nào.
Đào ma ma biết đây là trò vặt của tiểu thư, đại khái là không muốn gặp
Vinh Thế tử. Có điều nhắc tới cũng kì quái, ba tháng trước còn dính Vinh Thế tử như thế, mãi đến ngày ấy nàng vội vội vàng vàng chạy ra từ
phòng Thế tử, sau này cũng không đề cập tới Vinh Thế tử nữa, phảng phất
như đã quên mất hắn. Hôm nay Vinh Thế tử cố ý sang thăm Lục tiểu thư,
tiểu thư lại không muốn gặp người, thật là kì quái.
Khương Lệnh Uyển ôm bụng nháy mắt một cái, nhìn Đào ma ma đi ra ngoài,
sau nó nàng ngờ ngợ nghe được âm thanh quen thuộc, là giọng Lục Tông.
Theo bản năng nàng liền vểnh tai lên nghe ngóng.
Nghe được thanh âm Lục Tông, mắt nàng có chút sáng lên. Kiếp trước tuy
nàng không có bao nhiêu tình cảm nam nữ với Lục Tông, nhưng sau khi gả
tới Vinh Vương phủ, Lục Tông sủng nàng, nàng đương nhiên càng ỷ lại vào
hắn. Mỗi lần tới thời điểm hắn phải xuất chinh đánh trận, buổi tối nàng
ngủ một mình, thực có chút không quen. Chia lìa mấy tháng, Lục Tông khải hoàn, nàng nghe được tiếng nói của hắn, trong lòng bỗng yên tĩnh lại.
“Lục tiểu thư, đây là quà sinh nhật Vinh Thế tử tặng cho tiểu thư.” Đào
ma ma khuyên can người trên giường mãi, thầm nghĩ: Vinh Thế tử có tâm
như vậy, hiển nhiên là hắn đã đặt tiểu biểu muội này ở trong lòng.
Khương Lệnh Uyển nghe xong, chậm rãi từ trên giường nhỏ bò dậy, sau đó nhìn cái hộp nhỏ trong tay ma ma, duỗi tay nhỏ nhận lấy.
Nàng ngồi xuống, chậm rãi mở hộp ra.
Bên trong cũng không phải đồ trang sức hay châu báu quý giá gì, mà là một con rối nhỏ.
Mắt Khương Lệnh Uyển sáng rực lên, cầm con rối tinh tế đánh giá một
phen, phát hiện con rối không quá tinh xảo nhưng lại rất sống động, hiển nhiên đã tốn không ít công phu…
Con rối nhỏ là một tiểu nữ oa béo mập, đáng yêu như vậy, không phải nàng thì là ai?
Khương Lệnh Uyển không nhịn được cong môi, trong lòng đắc ý.
Nhưng mà...chẳng lẽ con rối này là Lục Tông tự mình làm?