Ngô Gia Kiều Thê

Chương 55: Chương 55




Khương Lệnh Uyển cúi đầu, nhìn ngọc bội trước mặt, không nhịn được tươi cười, sau đó lại ôm chặt lấy cổ của Lục Tông, dáng vẻ hiển nhiên là chịu không ít kinh hãi. Lục Tông thấy nàng như vậy cũng nhịn không được nhíu mày, nàng còn nhỏ như vậy, tiểu nữ oa lại có thể chạy ra ngoài, đúng là cũng có bản lĩnh.

Hắn đưa tay sửa lại tóc cho nàng, nhìn đôi mắt ngập nước của Khương Lệnh Uyển nói: “Xán Xán rất dũng cảm.”

Lục Tông xưa này không biết dỗ người, điểm này nàng biết rõ nhất, lúc này chỉ một câu đơn giản như vậy cũng khiến cho nàng như cảm thấy trong lòng ăn mật. Cảm thấy tình cảm đời này nàng đối với Lục tông có chút khác với đời trước, ngoại trừ ỷ lại ra, khả năng là còn nhiều những cảm xúc khác nữa, chậm rãi lớn lên, chậm rãi đâm sâu gốc rễ vào trong lòng, chờ khi hai người bọn họ lớn lên sẽ minh bạch thôi. Nàng chôn đầu vào cổ Lục Tông, lúc này không muốn nói chuyện. Dù nàng đã sống lại một lần, nhưng dù sao cũng là tiểu cô nương, gặp phải chuyện như vậy cũng khó trách khỏi sợ sệt. May mắn có thể hữu kinh vô hiểm, lượm về được mạng nhỏ này.

Đang nói, vừa vặn người Phùng Hoài Viễn phái đi tìm Tạ Tinh Tinh đã trở về.

Khương Lệnh Uyển xoay người lại nhìn.

Thấy trên mặt trên người Tạ Tinh Tinh đều bị bẩn, trên váy còn dính chút bùn, đại khái là lúc chạy trốn đã bị té.

Tạ Tinh Tinh thấy Khương Lệnh Uyển bình an vô sự, lo lắng trong lòng cũng trùng xuống, tính tình nàng xưa nay kiêu ngạo, nhưng lúc này lại không nói được điều gì, chỉ đến khi được đưa lên xe ngựa mới xoay người lại nhìn Khương Lệnh Uyển, mặt cười vô cùng xán lạn, nói: “Ngươi a, bé mập… tuy rằng mập mốt chút nhưng lại rất đáng yêu nha…”

Ai, lời này căn bản không phải lời khen có phải không?

Khương Lệnh Uyển uốn éo một cái, tiếp tục chôn đầu trong lòng Lục Tông.

Lục Tông không nhịn được cười cười, ôm chắc bánh bao nhỏ chuẩn bị bước lên xe ngựa.

Hôm nay nàng mất tích, Vệ Quốc Công phủ hôm nay vô cùng hỗn loạn, mỗi người đều vô cùng sốt ruột, đặc biệt là Chu thị, từ sau chuyện của hai năm trước, đến bây giờ nàng vẫn vô cùng sợ hãi, vất vả mới nguôi ngoai xuống, không ngờ hôm nay nữ nhi bảo bối lại xảy ra chuyện.

Chu thị vừa nhận được tin Phùng Hoài Viễn tìm thấy nữ nhi, nhất thời kích động đến rơi lệ, sao còn có thể ngồi yên? Lập tức ra cửa chờ đợi. Chờ khi nhìn thấy xe ngựa dừng lại, cũng không còn vẻ đoan trang thường ngày, lập tức chạy tới. Nàng thấy Lục Tông ôm nữ nhi xuống, cẩn thận quan sát một chút, tuy rằng trên người nữ nhi có chút bẩn nhưng vẫn còn khỏe mạnh.

Nàng che miệng vừa khóc vừa cười, thầm nghĩ: Không biết nữ nhi của nàng gặp phải tội gì mà lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Chu thị thấy nữ nhi ngoan ngoãn nằm nhoài trên vai Lục Tông, hơi ngẩn người hỏi: “Xán Xán là…”

Lục Tông nhấc mắt lên nhìn Chu thị nói: “Xán Xán đang ngủ, để Tông Nhi đưa muội muội vào.”

Lúc này Chu thị còn có thể nói “Không” sao? Lập tức tránh đường cho Lục Tông tiến vào.

Khương Bách Nghiêu thấy nữ nhi bình an trở về, cuối cùng cũng yên tâm, nhìn Phùng Hoài Viễn nói: “Lần này ta lại thiếu ngươi một phần ân tình, đa tạ ngươi giúp ta tìm được nữ nhi.”

Phùng Hoài Viễn thấy hắn khách khí, cũng ôn hòa cười nói: “Nếu Xán Xán đã gọi ta một tiếng ‘Cậu’, ta đương nhiên cũng coi Xán Xán là cháu gái, ngươi cần gì phải khách khí như vậy?”

Nếu nói về sự độ lượng, Khương Bách Nghiêu khẳng định hắn tuyệt không bằng Phùng Hoài Viễn. Phùng Hoài Viễn có bản lĩnh cứu được nữ nhi, người này coi như là ân nhân của hắn, những chuyện trước kia đương nhiên phải đặt qua một bên. Khương Bách Nghiêu bất đắc dĩ thở dài: “Cũng may mà có ngươi. Hôm nay trời đã tối, phủ của chúng ta cũng đang rất loạn, không tiện đãi khách, ngày khác chắc chắn sẽ mang Xán Xán đến bái phỏng.”

Động tác lên ngựa của Phùng Hoài Viễn vô cùng lưu loát, từ trên cao nhìn xuống Khương Bách Nghiêu: “Được rồi, có dịp thì cùng gặp mặt, hai chúng ta cũng có thể thoải mái uống một bữa.”

Khương Lệnh Uyển ngủ mơ mơ màng màng, nhận thấy có người gỡ tay nàng ra, lập tức ôm chặt lại, nhíu mày nói mê: “Lục Tông...”

Chu thị có chút bất đắc dĩ, mỉm cười nhìn thiếu niên trước mắt, lúng túng cười: “Xán Xán thật là dính người.”

Chu thị hiểu rõ nữ nhi nhất. Nữ nhi của nàng luôn yêu thích rõ ràng, nếu như không thích, cho dù chạm một đầu ngón tay cũng không vui nhíu mày lại rồi, chứ đừng nói là ỷ lại đến mức này, đúng là lần đầu tiên. Có điều Chu thị cũng chỉ cho đây là tình cảm giữa hai huynh muội, dù sao tiểu nữ oa ai cũng thích đại ca ca cao lớn oa hùng, biết cưỡi ngựa bắn cung, Lục Tông vừa biết văn vừa biết võ, lần nào cũng nghĩ cho Xán Xán, lâu lâu sẽ đưa cho nàng chút đồ chơi nhỏ, nữ nhi nàng đương nhiên là càng ngày càng yêu thích hắn.

Lục Tông nói: “Hẳn là bị dọa sợ.”

Chu thị nghe xong cũng cảm thấy lo lắng, trong lòng thầm hận không thể bầm thây vạn đoạn hai kẻ buôn người kia. Chu thi vuốt ve bàn tay nhỏ của nữ nhi, thấy có chút rách da, mày liền nhíu chặt: “Vậy phải phiền Tông Nhi tạm thời ngồi lại một chút, ta giúp Xán Xán bôi chút thuốc, chờ con bé tỉnh lại rồi lại tính.”

Hôm nay nữ nhi xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là vô cùng sợ hãi, bây giờ có thể an ổn ngủ trên vai Lục Tông, nàng cũng không đành lòng đánh thức.

Mặt Lục Tông không chút cảm xúc gật đầu.

Chu thị sai Đào ma ma chuẩn bị kỹ nước ấm và thuốc bôi, mọi chuyện khác đều gác qua một bên.

Lúc này Khương Bách Nghiêu cũng tiến vào, nhìn tình huống hiện tại, cũng yên lặng không nói lời nào, e sợ sẽ đánh thức nữ nhi. Hắn tự tay chia thuốc ra từng chút, sau đó đưa cho thê tử.

Chu thị cẩn thận nhận lấy xoa xoa vào lòng bàn tay nữ nhi. Tay của nữ nhi bé nhỏ mềm mại, xưa nay nàng không nỡ để nữ nhi chịu chút thương tổn, vừa nghĩ đến ngày sau nữ nhi phải học nữ hồng, bằng tính tình yếu ớt của nữ nhi, không biết sẽ bị đâm bao nhiêu kim, mỗi lần nghĩ đến nàng liền lo lắng. Bây giờ thấy nữ nhi bị xước chút da cũng khiến nàng vô cùng đau lòng.

Khương Lệnh Uyển đang nằm nhoài trên người Lục Tông cảm giác được đau đớn, hơi nhíu mà, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhìn gò má của mẫu thân, liền mềm mại gọi một tiếng: “... Nương.” Sau đó đảo mắt, tròng mắt ướt át, hốc mắt hồng hồng, nhìn Khương Bách Nghiêu gọi một tiếng, “Cha.”

Thấy nữ nhi tỉnh lại, chóp mũi Chu thị đau xót, nhanh chóng “Ừm” một tiếng, nàng nói: “Xán Xán đến đây, để nương ôm một cái.”

Khương Lệnh Uyển lúc này mới phát hiện —— bản thân còn đang nằm nhoài trên vai Lục Tông.

Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lục Tông. Từ trên xe ngựa đến khi vào trong phủ, cho dù thể lực của Lục Tông rất tốt, cũng chỉ là thiếu niên thôi, huống chi nàng còn mập mạp như vậy. Nàng nghe mẫu thân nói xong, vô cùng ngoan ngoãn buông lỏng tay, tùy ý để mẫu thân ôm nàng lên đùi, sau đó không chớp mắt nhìn Lục Tông, nắm lấy tay áo hắn không buông: “Tông biểu ca đừng đi.”

Khương Bách Nghiêu nói: “Xán Xán, con nhìn xem, trời cũng đã tối rồi, Tông biểu ca của con còn phải về nhà, nếu không Vương gia sẽ lo lắng.”

Khương Lệnh Uyển không chịu, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tông, không lên tiếng, chờ Lục Tông tự mình mở miệng.

Lục Tông hiểu ý bánh bao nhỏ, sau đó nhìn về phía Khương Bách Nghiêu, sau lại nhìn Chu thị, nói: “Phụ thân Tông Nhi đã biết con đang ở Vệ Quốc Công phủ, cũng cho phép Tông Nhi ở lâu hơn một chút cùng với tiểu biểu muội.”

Chu thị sớm đã coi Lục Tông là người thân, sợ cũng chỉ là sợ Vinh vương lo lắng, hiện nay nghe Lục Tông nói như vậy, sao còn có thể nói gì nữa. Nàng cúi đầu nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi của nữ nhi, cười nói: “Như vậy đã hài lòng chưa?”

Khương Lệnh Uyển cười vui vẻ, lập tức gật đầu.

Ân, thỏa mãn vô cùng.

Thấy nữ nhi hoạt bát đáng yêu như vậy, lo lắng trong lòng Chu thị cũng bớt đi mấy phần. nàng thấy xiêm y của nữ nhi đã bẩn, tóc càng loạn đến nhìn không nổi, lập tức nói: “Bây giờ nương mang Xán Xán đi tắm. Nương sẽ nói nhà bếp làm những món mà Xán Xán thích ăn nhất, tắm xong ta cùng nhau ăn cơm, có được không?”

Khương Lệnh Uyển “Vâng” một tiếng, nàng để Chu thị ôm đi tắm, lúc ra ngoài còn không quên nhướng cổ lên, nói với Lục Tông, “Tông biểu ca đừng đi.”

Lục Tông bất đắc dĩ, khẽ gật đầu. Hắn sẽ không đi.

Thấy hai mẹ con rời đi, Khương Bách Nghiêu mới lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhìn về phía Lục Tông nói: “Xán Xán từ nhỏ đã được cả nhà yêu sủng, tính tình có chút nuông chiều, làm khó con rồi.”

Nuông chiều?

Lục Tông nghe vậy, mặt mày trở nên ôn hòa.

Hắn cảm thấy bánh bao nhỏ rất ngoan ngoãn đáng yêu, còn có chút khôn vặt, rất được mọi người yêu thích, hai chữ “nuông chiều” này quả là rất đúng.

Khương Bách Nghiêu là người yêu thương nữ nhi, trong lòng hắn, nữ nhi ngàn tốt vạn tốt, có điều ở trước mặt mọi người hắn cũng chỉ trách yêu mấy câu thôi. Hai năm qua nữ nhi trở nên hiểu chuyện rất nhiều, lúc đi học cũng vô cùng chăm chú, ngoan ngoan hơn nhi tử không biết bao nhiêu lần. Nữ nhi nghe lời hiểu chuyện như vậy, hắn càng ngày càng muốn đặt trong lòng bàn tay mà thương yêu.

Hắn theo bản năng đánh giá thiếu niên trước mặt.

Hơn một năm đi theo Phùng Hoài Viễn, tuy rằng còn nhỏ, nhưng Lục Tông đã rất có khí khái nam tử, tuyệt đối hơn xa những bạn bè đồng trang lứa. Khương Bách Nghiêu rất thưởng thức vị thiếu niên này, thấy tuy rằng tính cách hắn có chút yên tĩnh, nhưng lại đối với nữ nhi rất tốt. Hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, Tông Nhi hẳn đã mười ba?”

Lục Tông ở trước mặt trưởng bối luôn là người khiêm tốn có lễ: “Vâng, qua năm sẽ là mười ba.”

Khương Bách Nghiêu nâng tay vỗ vỗ vai Lục Tông, cười nói: “Không lâu nữa Tông Nhi sẽ còn cao hơn cả ta…” Sau đó than thở, “Cung không biết khi Xán Xán trưởng thành sẽ như thế nào, thời gian trôi qua quá nhanh, bây giờ còn đang chơi đùa với tiểu bằng hữu cùng trang lứa, đảo mắt một cái sẽ lập tức thành gia.”

Khương Bách Nghiêu đến cũng cũng là nam tử, hiểu được ngày sau Lục Tông sẽ là một vị nam tử khí khái tiền đồ vô lượng, nữ nhi được hắn cứu hai lần, nhưng Lục Tông lại chưa hề kể công. Nếu như ban đầu hắn chỉ coi Lục Tông là hài tử bình thường, vậy qua lần này, trong lòng hắn liền có một suy nghĩ —— nếu thật như lời thê tử nói, Lục Tông quả là phúc tinh của nữ nhi, như vậy… chờ khi nữ nhi lớn lên, có thể gả cho Lục Tông cũng rất tốt.

Nhưng tuổi tác giữa bọn nhỏ là vẫn đề lớn nhất.

Qua năm Lục Tông sẽ mười ba, ở gia đình giàu có, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đã có người đến chỉ dạy mọi chuyện, cho dù có trì hoãn một chút, thì mười lăm mười sáu tuổi cũng sẽ khai huân…

(*) khai huân: nàng nào không biết cmt nha )))

Lúc trước hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, một lòng chờ đợi người trong lòng, thủ thân như ngọc. Nhưng Lục Tông không giống, cho dù hắn có tâm tác hợp, nhưng ở trong mắt Lục Tông nữ nhi nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu biểu muội đáng yêu, chờ đến khi nữ nhi mười ba, đến tuổi đàm luận hôn sự, Lục Tông cũng đã mười chín. Thời điểm hắn mười chín tuổi cũng đã sớm thành thân, lúc đó thể tử còn đang mang thai Dụ Nhi.

Ai…

Khương Bách Nghiêu thở dài một hơi, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn con rể ưu tú như vậy trở thành của người khác, tâm trạng hắn khó tránh khỏi có chút phiền muộn.

Dù sao bây giờ nữ nhi còn nhỏ, hắn sẽ cảnh giác cao độ xem xét một chút.

Qua một lát, Khương Lệnh Uyển đã tắm rửa sạch sẽ.

Nàng mặc một bộ tẩm y màu hồng nhạt thêu hoa sen, tóc dài mềm mại rối tung, gương mặt bánh bao trắng trẻo non nớt được rửa sạch sẽ, môi hồng răng trắng, đáng yêu không thể dời mắt nổi. Hai chân mập mạp trắng nõn để trần, được Chu thị ôm vào trong ngực, nghiêng đầu nhìn cha và Lục Tông, hiếu kì hỏi: “Cha và Tông biểu ca đang nói gì vậy a?”

Khương bách Nghiêu đi tới, nắm nắm tay nhỏ của nữ nhi trả lời: “Cha đang khen ngợi Tông biểu ca của Xán Xán, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất thận trọng.”

Như vậy a.

Khương Lệnh Uyển tươi cười, đồng ý nói: “Tông biểu ca cái gì cũng tốt, cha có khen cũng khen không hết được.”

Cha nàng đang khen Lục Tông nha, người không biết còn tưởng rằng đang khen nàng. Khương Bách Nghiêu nhìn nụ cười xán lạn của nữ nhi, tâm trạng cũng vui mừng, sau đó mới nhìn Luc Tông nói: “Tông Nhi nếu không chê thì cũng ở lại dùng bữa tối đi, được chứ? Trễ như vậy rồi, chắc con cũng đã đói.”

Lục Tông cũng không từ chối.

Thời điểm dùng cơm, bởi vì lòng bàn tay của Khương Lệnh Uyển đang bôi thuốc mỡ, vì muốn nữ nhi vui vẻ, Khương Bách Nghiêu bưng bát cơm lên thổi thổi, dỗ dành nói: “Nào, Xán Xán lại đây, cha đút Xán Xán ăn cơm.”

Nhưng mà Khương Lệnh Uyển lại nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tông, thanh âm mềm mại non nớt, ngọt ngào giống như bánh hoa quế vậy: “Xán Xán muốn Tông biểu ca đút cơm.”

Lời vừa dứt, Lục Tông cũng không quá kinh ngạc, chỉ nhẹ nhang đặt đũa xuống, nhìn Khương Bách Nghiêu nói: “Để con.” Sau đó liền nhận lấy bát cơm Khương Bách Nghiêu đang cầm, múc một muỗng cơm nhỏ đưa đến bên miệng bánh bao nhỏ, thấy nàng vô cùng ngoan ngoãn há miệng ăn cơm.

Chu thị thấy vậy, không khỏi khẽ cười, sau đó thấy cử chỉ của Lục Tông quen thuộc như vậy, đột nhiên có cảm giác như chỗ nào không đúng, mở mịt ngẩng đầu, trao đổi ánh mắt với phu quân nhà mình.

Khương Bách Nghiêu nhìn bộ dáng thuận theo của nữ nhi, cong mắt cười với thể tử, thầm nghĩ: Nữ nhi, ta còn chưa nuôi lớn con đâu…

Dùng cơm xong, Chu thị thấy nữ nhi bám lấy Lục Tông vô cùng dính, chỉ nghĩ rằng do chuyện hôm nay gây nên, lòng nàng lại cảm thấy đau, mọi chuyện đều theo ý nữ nhi. Nàng ôm nữ nhi lên giường, nghĩ rằng chỉ cần dỗ nữ nhi đi ngủ thì Lục Tông có thể trở về, một khắc liền thấy nữ nhi nháy nháy mắt một cái, thanh ôm mềm mại nói: “Nương, Xán Xán có chuyện muốn nói riêng với Tông biểu ca, cha và nương về nghỉ ngơi trước có được không”?

Nói cái gì mà cha mẹ không thể nghe được?

Chu thị và Khương Bách Nghiêu hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng biết nữ nhi tuy rằng nhỏ tuổi nhưng đã rất có chủ ý của riêng mình, mọi chuyện cũng tùy nàng. Chu thị dịch lại góc chắn cho nữ nhi, ôn nhu nói: “Được rồi, nhưng Xán Xán đừng nói quá lâu, Tông biểu ca của con còn phải về nhà.”

“Xán Xán biết rồi.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, gật đầu vô cùng dứt khoát.

Thấy Khương Bách Nghiêu và Chu thị đã ra ngoài, lúc này Khương Lệnh Uyển mới ngồi dậy, vỗ vỗ mép giường, thoải mái nói: “Tông biểu ca, ngồi.”

Lục Tông ngồi xuống, giương mắt nhìn nàng hỏi: “Muốn nói cái gì?”

Khương Lệnh Uyển không lên tiếng, đưa tay xuống gối lấy ra bội kiếm, giơ tay đưa đến trước mặt Lục Tông, nàng thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, liền giải thích: “Hôm nay Xán Xán vốn định đi tặng bội kiếm này cho Tông biểu ca, chỉ là khi vừa mới mua xong đã bị tạ Tinh Tinh cướp mất, sau đó Xán Xán đuổi theo rồi lại gặp phải người xấu… Tông biểu ca, ca có thích không?” Lời trước nói chuyện vô cùng ngoan ngoãn khiến người nghe cảm thấy vô cùng đáng thương, câu sau lại vô cùng bá đạo, khóe miệng cong lên, “Nếu như Tông biểu ca không thích, sau này Xán Xán sẽ không bao giờ tặng lễ vật cho Tông biểu ca nữa đâu”

Lục Tông hơi trầm tư một tiếng, sau đó liền nhận lấy, “Rất thích.”

Khương Lệnh Uyển nhếch môi cười nói: “Xán Xán biết chắc là Tông biểu ca sẽ thích mà.”

Nàng cúi đầu, tay nhỏ mập mạp cầm lấy ngọc bội trên cổ, hơi híp mắt, hàng lông mày như cây quạt nhỏ, lầm bầm nói: “Tông biểu ca tặng ngọc bội cho Xán Xán, Xán Xán lại đưa bội kiếm này cho Tông biểu ca, sau này Tông biểu ca nhất định phải treo lên kiếm, nhất định sẽ rất đẹp… Chỉ là —— nương nói Xán Xán không nên lấy ngọc bội của Tông biểu ca, nói rằng ngọc bội này không phải là miếng ngọc bình thường, đây là thứ mà sau này Tông biểu ca muốn tặng cho nương tử, nhưng mà Xán Xán thật thích, phải làm sao bây giờ?”

Nói xong nàng giương mắt lên, vô cùng chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn lãng của tiểu thiếu niên, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp nhìn hắn, ngây thơ vô cùng ——

“Tông biểu ca cho Xán Xán rồi, vậy sau này nương tử của Tông biểu ca phải làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.