Edit: Tiểu Huân
Beta: Mira
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn, mắt to vội chuyển, phát hiện sắc mặt Lục Tông có chút không dễ nhìn.
Đúng là bình dấm, mới có chút đã để ý.
Có điều, may mà Bảo Thiền phản ứng nhanh, nếu không, đổi lại là Tạ Trí
Thanh đến cứu nàng, chuyện mà truyền ra, vậy thanh danh của nàng
cũng không còn.
Chỉ là hiện nay thấy Lục Tông như vậy, nàng
cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Kỳ thực nàng cũng nghĩ không thông,
đời này nàng và Lục Tông quen nhau từ bé, nhưng Lục Tông khi đó, căn bản là không có chút tình cảm nam nữ nào với một tiểu nữ oa mập mạp trắng
trẻo như nàng, coi như là nàng vô cùng đáng yêu đi, nhưng dù sao cũng là tiểu nữ oa còn chưa dứt sữa. Bây giờ lớn rồi, Lục Tông khải hoàn trở
về, giữa hai người cũng khôngcòn khăng khít như khi còn nhỏ, sao hắn lại để ý nàng như vậy?
Khương Lệnh Uyển đưa tay sờ mặt, trong lòng thầm lầm bầm, hay là Lục Tông cũng giống như nàng, nhìn người chỉ cần xem mặt?
Lục Tông thấy tiểu cô nương nhíu mày lại, không biết là đang suy nghĩ
chuyện gì, liền đưa tay lên vò vò gò má của nàng. hắn cúi đầu nhìn con
mắt của nàng, vô cùng thủy nộn. Lục Tông nhìn, có chút không thể dời mắt nổi. hắn là người không thích lãng phí thời gian, nhưng hôm nay hắn chỉ ngồi đây nhìn nàng, nhìn bao lâu cũng không ngán.
Hôm nay xảy ra chuyện, hắn không có bên cạnh, nếu Tạ Trí Thanh trợ giúp nàng, hắn cũng nên cảm tạ. hắn không phải loại người không hiểu lý lẽ, cho dù Tạ Trí
Thanh nhân lúc cứu nàng, có tiếp xúc da thịt, việc đầu
tiến hắn làm sẽ là cảm ơn Tạ Trí Thanh vì đã cứu Xán Xán, sau đó… lại
nghĩ cách khác.
Tiểu cô nương quá mức chói mắt, Lục Tông là nam
tử máu nóng, đang muốn đến gần để hôn nàng, nhưng phía sau lại đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Lục Tông lập tức buông lỏng tay, mới thấy Khương Dụ nhanh chóng đi vào, phía sau là Kim Kết đang bưng một bát canh gừng.
Mắt Khương Lệnh Uyển nhất thời trợn to, thấy bộ đồ Khương
Dụ đang mặc, không nhịn được nói: “Ca ca, sẽ không phải là ca trốn học
đó chứ?”
Khương Dụ nhìn muội muội nhà hắn một lượt từ trên xuống
dưới, sau đó mới nói: “Thế nào? Thân thể có chỗ nào không thoải mái
sao?”
Khương Lệnh Uyển quả thật hết cách với ca ca của nàng, lập
tức chặn lời hắn lại: “Ca ca, ca yên tâm, muội không sao. Ca nhìn
muội đi, không phải vẫn khỏe mạnh sao?’
không có chuyện
gì, không có chuyện gì là tốt rồi. Khương Dụ thở phào nhẹ nhõm, thấy
muội muội bên cạnh Lục Tông, nhịn không được trêu chọc: “Biểu ca đến
đây thật nhanh.”
Lục Tông không lên tiếng, nhưng trong lòng lại thầm nói thật ra là đến chậm.
Khương Dụ vội đến, trên trán đổ mồ hôi, bây giờ thấy muội muội không có chuyện gì, lập tức sang sảng nở nụ cười, ấm áp như nắng mặt trời, hắnđưa tay
nặn nặn gò má của muội muội nhà mình, nói: “Muội nha, làm việc gì
cũng không chịu cẩn thận, mỗi lần muội ra ngoài ca đều không yên lòng.
Muội xem, ca vừa không ở cạnh liền xảy ra chuyện rồi? Vậy mà còn luôn
tự nói rằng bản thân đã trưởng thanh, không phải tiểu hài tử. Nhưng mà…” Tươi cười sủng nịnh của Khương Dụ lập tức tản đi như bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tương Nguyên tự này thiếu tiền
hay sao? Ao sâu như vậy, sao không tu sửa lan can hàng năm? Thiếu bạc
cũng không thể thiếu đến mức này được, không được, nhất định ca
phải đi nóivới bọn họ —— “
nói cái gì a?
Khương Lệnh Uyển
lo lắng, chỉ sợ ca ca nàng đào phải một cái động, sau đó trèo không lên
được. Nhưng nàng còn chưa kịp khuyên bảo, ca ca này của nàng liền giống
như một làn khói, lập tức chạy ra ngoài. Khương Lệnh Uyển nhất thời kinh hãi, nhanh chóng nói với Kim Kết: “Nhanh cản ca ca lại, đừng
để hắn gây sự.” Tương Nguyên tự dù sao cũng là nơi thanh tĩnh, hôm nay
xảy ra chuyện, Tương Nguyên tự cũng có một phần trách nhiệm, nhưng dù
sao nàng cũng không xảy ra sự cố gì lớn, chỉ cần nhắc nhở bọn
họ một chút là được.
Thấy Kim Kết đã ra ngoài, Khương Lệnh Uyển mới rủ đầu xuống nhìn Lục Tông.
Thấy Lục Tông không thay đổi sắc mặt, hẳn là trong lòng hắn ngầm đồng ý hành vi của Khương Dụ.
Đúng vậy, đây xác thực là trách nhiệm của Tương Nguyên tự, nên phải cho bọn
họ chút giáo huấn mới được. hắn cầm lấy chén sứ nhỏ màu trắng, nhìn về
phía Khương Lệnh Uyển nói: “Trước uống miếng canh gừng, cẩn thận đừng để bị nhiễm phong hàn.”
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển giơ tay lên đón,
lúc đang đinh uống lại nghe tiếng kinh hô của Kim Kết ở bên ngoài.
Khương Lệnh Uyển chợt thấy là lạ, Nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài viện là một tiểu cô nương mặc xiêm y sang quý màu lục, vạt áo viền lông thú, tóc chải song kế, khôn mặt nàng hơi có chút trắng bệnh.
Bộ dạng của tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, vóc người kiều nhỏ, chỉ là sắc mặt không tốt, lúc này đang nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
Mày hơi chau, gương mặt sạch sẽ trắng nõn, giống như Tây Thi bị bệnh.
Hai nha hoàn phía sau, vẻ mặt hoảng loạn vội vàng nâng người dậy, Tạ Tinh
Tinh, Lục bảo Thiền mấy người cũng vây lại. một vị thiếp thân nha hoàn
dáng người hơi cao, nhìn chằm chằm Khương Dụ, nhíu mày nói: “Vị công tử
này, nếu như hôm nay quận chúa của chúng ta xảy ra sơ xuất gì, nhất
định sẽ tìm ngươi tính sổ!”
Khương Dụ vừa nghe, lúc này sững sờ ở tại chỗ.
hắn nhìn tiểu cô nương trong ngực nha hoàn kia, tuổi của nàng không lớn hơn muội muội của hắn bao nhiêu, kiều kiều nhược nhược, không ngờ thân thể lại
kém như vậy, vừa mới va phải đã bị…
Khương Lệnh Uyển cũng không nghĩ tới ca ca nhà nàng lại đụng hôn mê cô nương nhà người ta!
Hai nha hoàn đỡ cô nương đi mất, nhưng nhìn trang phục của nàng, không giàu sang thì cũng cao quý. Khương Lệnh uyển nghĩ tới xưng hô của nha hoàn
kia, không khỏi nhíu mày: “Đây là cô nương nhà ai? Ca ca, chúng ta
phải đi xin lỗi người ta.” nói xong liền dặn dò Kim Kết, để nàng đi hỏi
thân phận của cô nương người ta.
Ngày thường tuy rằng Khương Dụ
làm việc gồ đồ, nhưng cũng sẽ không bắt nạt cô nương gia, vừa rồi nhất
thời sốt ruột, mới có thể làm việc lỗ mãng.
Lục Bảo Thiền nhìn
Khương Dụ, trong lòng nàng như có lửa đốt. Lúc này Chu Lâm Lang nhanh
chóng mở miệng, sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu như ta không nhìn lầm, vị vừa
rồi hẳn là Di An quận chúa. Tuy rằng Di An quận chúa không thường xuyên
ra khỏi phủ, nhưng năm ngoái ta có may mắn được gặp nàng một lần.
Từ nhỏ thân thể của nàng đã rất yếu ớt, ta thấy, khả năng là không sai
được.”
Di An quận chúa.
Nghe Chu Lâm Lang nói như vậy, Khương Lệnh Uyển nhất thời có chút ấn tượng,
Di An quận chúa là ái nữ của trưởng công chúa, khuê danh Gia Nguyệt,
từ nhỏ đã được mọi người đau sủng, toàn gia, tính cả Hoắc phò mã và ba
vị ca ca, mỗi người đều xem Di An quận chúa như bảo bối. Chỉ là lúc Di
an quận chúa ra đời đã hơi chút hấp hối, khi còn bé suýt chút
nữa thì chết yểu, nếu không phải từ nhỏ đã là kim tôn ngọc quý được
nuông chiều, hẳn là cũng không sống nổi đến bây giờ.
Đời trước
nàng và Di An quận chúa cũng không có nhiều tiếp xúc, chỉ là sau này Di
An quận chúa gả cho Lương vương Thế tử Lục Lễ. Di An quận chúa thân thể
đơn bạc, khó có con nối dòng, kết hôn ba năm, chật vật lắm mới sinh
được một nhi tử, ngày ấy nàng tham gia yến hội đầy tháng của tiểu thế
tử, mới chính thức tiếp xúc với Di An quận chúa. Di An quận chúa
là một nữ tử ôn nhu yên tĩnh, cửu chỉ khéo léo. Chỉ là thân thể của nàng có chủ suy yếu, sau khi sinh hài tử thân thể lại càng yếu ớt, cho dù
son phấn trên mặt cũng không thể cho dấu sự tiều tụy của nàng, Bản thân
nàng bởi vì vẫn không có hài tử, nên đối với yến hội này có chút mâu
thuẫn, nhưng Di An quận chúa làm người vô cùng khiêm tốn có lễ độ, khiến nàng nhịn khôngđược sinh ra hảo cảm. Sau đó nàng không cẩn thận làm đổ
mất ly trà, Di An quận chúa còn tự mình dẫn nàng đi thay y phục, lúc hai người đi ra hòn núi giả, mới nhìn thấy thế tử Lục Lễ đang dã hợp cùng
với một nử tử.
Nữ tử kia chính là Chu Lâm Lang.
Ngày ấy ở
tiền viện vô cùng náo nhiệt, đương nhiên là có rất ít người tới nơi này, nàng thấy tình cảnh này còn chưa kịp ứng phó, nhưng hai người kia phảng phất như vô cùng tập trung, không chú ý tới có người đang tới gần. Chu
Lâm Lang được Lục Lễ ôm lên, cổ giương cao, trâm cài và châu ngọc rơi
đầy trên đất, sắc mặt ửng hồng, bộ dáng vô cùng say mê. Nhìn ra được cử
chỉ của hai người này hiển nhiên là không phải lần đầu tiên. Nàng thấy
phải một màn dâm loạn như vậy, sợ đến nỗi không thốt ra lời, nhanh chóng nhìn về phía Di An quận chúa, đã thấy sắc mặt của nàng cũng trở nên
trắng bệnh, đôi môi phát tím, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Lúc này mới
kinh động đôi dã uyên ương kia.
Lương thế tử đối với người vợ cả
Di An quận chúa cũng có chút cảm tình, trong lòng không thể cố hơn được
những chuyện khác, vội vàng mặc xiêm y vào, ôm lấy Di An quận
chúa đã sớm té xỉu, nhanh chóng rời đi. Mà Chu Lâm Lang thấy nàng có hơi ngẩn ngươi ra, sau đó sắc mặt không hề thay đổi, đâu vào đấy mặc vào
xiêm y ngay trước mặt nàng.
Nàng tức giận đến phát điên, trực tiếp tiến lên cho nàng một bạt tai, mắng nàng dâm đãng hạ tiện.
Nhưng Chu Lâm Lang lại nói: “Cho dù có dâm đãng hạ tiện thì ca ca của ngươi cũng coi ta như bảo vật.”
Sau đó nàng trở về phủ, không nhịn được nhào vào lòng Lục Tông gào khóc.
Dưới cái nhìn của nàng, Chu Lâm Lang này tuy rằng kiêu căng tự mãn,
nhưng không thể nào làm ra được loại sự tình như vậy. Chỉ là hôm nay
nàng quả thực ngoài ý muốn, chỉ cần nhớ tới cái hình ảnh dâm đãng kia,
nàng nhất thời liền cảm thấy buồn nôn, trực tiếp nôn khan trong lòng Lục Tông.
Nhưng mà khi đó, Chu Lâm Lang đã sinh một nhi tử cho ca ca.
Cho dù nàng có không thích Chu Lâm Lang nhưng chất nhi lại vô cùng thông
minh lanh lợi, tính cách cũng rất giống ca ca. Khi còn bé chất nhi rất
thân cận với nàng, đáng tiếc, sau này dần hiểu chuyện lại bị Chu Lâm
Lang giáo dục, từ đó cũng không nguyện thân cận với nàng.
nói tơi Di An quận chúa, từ sau khi đánh vỡ gian tình của Lương thế tử và Chu
Lâm Lang, nàng tự lo còn chưa xong, đương nhiên là không còn tâm tư quan tâm đến người khác. Chỉ là nghe người ta nói, Di An quận chúa bị bệnh
phát tác trong ngày đầy tháng của nhi tử, không cẩn thận té xỉu, sau đó
tĩnh dưỡng ba ngày trên giường, không chịu đựng được, tuổi còn trẻ như
vậy mà đã không còn.
”Xán Xán, Xán Xán...”
Khương Lệnh
Uyển tỉnh táo lại, giương mắt, thấy Lục Tông đang gọi nàng, nhất thơi
viền mắt nóng lên, theo bản năng ôm lấy cánh tay của Lục Tông.
Chu Lâm Lang nhìn thấy như vậy, sắc mặt ngẩn ra.
Lục Tông thấy sắc mặt Khương Lệnh Uyển có chút tái nhợt, trong lòng lo lắng.
Khương Dụ vừa mới hoàn hồn, thấy muội muội của mình như vậy, cũng nhíu chặt lông mày, ân cần hỏi: “Xán Xán, không sao chứ?”
Khương Lệnh Uyển lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn ca ca nhà mình, lại liếc mắt
nhìn Chu Lâm Lang bên cạnh Lục Bảo Thiền, nhất thời trong đầu lần nữa
liền hiện ra hình ảnh đời trước. Sao nàng lại chán ghét Chu Lâm Lang như vậy? bởi vì cho dù đời này Chu Lâm Lang chưa hề làm ra chuyện gì, nhưng trong lòng nàng, Chu Lâm Lang vẫn chính là nữ nhân tính tình lả lơi.
Lúc này Kim Kết vội vàng trở về thông báo: “Đại công tử, Lục tiểu thư, nô
tỳ đã hỏi thăm được, vị vừa rồi chính là Di An quận chúa, con gái của
trưởng công chúa Minh Hoa. lúc này vừa mới tỉnh lại, giống như
là không có gì đáng ngại, chỉ là quận chúa đã lên xe ngựa hồi phủ.”
Khương Lệnh Uyển cũng biết, tuy rằng Di An quận chúa tính tình ôn hòa, nhưng
mẫu thân của nàng, Minh Hoa trưởng công chúa, và ba vị ca ca kia, tính
tình của mỗi người vô cùng bênh vực người nhà.
Ngày thường Di An
quận chúa chỉ cần ho nhẹ một tiếng, cả đại gia đình đều sẽ vây quanh,
bây giờ ca ca nàng còn xô bảo bối quý giá nhà người ta ngã hôn mê ngất
xỉu, có thể không tới cửa tính sổ sao?
Ba vị ca ca kia của Di An
quận chúa, ai cũng không chịu ngồi không, nếu như Di An quân chúa có
mệnh hệ gì, thật sự nháo lớn chuyện, Vệ Quốc Công phủ bọn họ
quả thật cũng không thể nào bưng bít được.
Chuyện sai vốn là bởi ca ca nàng, nhưng ngọn nguồn cũng là do nàng.
Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, nhìn về phía Khương Dụ nói: “Ca ca, chúng
ta phải nhanh chóng quay về nói cho cha mẹ biết, sau đó phải lập tức tới cửa bồi tội mới được.”
Khương Dụ nghĩ tới tiểu cô nương thân thể yếu ớt ban nãy, trong lòng hắn cũng vô cùng áy náy, lập tức gật đầu nói: “Được.”