Edit: Kye
Beta: Mira
·
Khương Lệnh Uyển không kịp
nóng nảy, nhưng khóe miệng cũng không kìm được dương lên. Người a, ai
chẳng có lòng hư vinh, chớ nói chi là tiểu cô nương, nam tử ưu tú như
Lục Tông lại chỉ si tâm với mộtmình nàng, trăm phương ngàn kế muốn cưới
nàng về làm vợ, nói thật, trong lòng nàng cũng có đắc ý nho nhỏ. Có điều có thể là vì người kia là Lục Tông, nếu đổi thành người khác… Nàng còn
chưa tưởng tượng ra cảnh nàng gả cho người khác. Trong lòng Khương Lệnh
Uyển vừa vui mừng vừa tức giận, như vậy kiếp trước Lục Tông sớm đã để ý
đến nàng, nhưng mà… Nàng một chút cũng không để ý. Được đó,
giấu thật sâu.
Thừa dịp hai người còn chưa bị phát hiện, nàng nhanh chóng rời đi.
Khương Lệnh Uyển trở về viện tử, nhìn nhóm tiểu cô nương trẻ trung quần áo hoa lệ, đang nói chuyện với nhau. Nàng nhìn một chút, chờ đến khi
thấy một gương mặt quen thuộc, lúc này mới đi tới gọi “Gia Nguyệt.”
Di An quận chúa nhìn Khương Lệnh Uyển, cũng rất vui mừng. Hôm nay sắc mặt
nàng không tệ, nhưng so với khuôn mặt những tiểu cô nương bình thường
khác vẫn nhợt nhạt hơn một chút. Khương Lệnh Uyển nói chuyện với Di An
quận chúa một lúc, đã thấy mấy tiểu cô nương đang vây quanh Tô Lương
Thần mặc một thân váy xanh lụa, chải búi tóc lăng hư kế. Dung mạo Tô
Lương Thần vốn đã rất xuất chúng, bây giờ trang điểm tỉ mỉ, trên đầu cài trâm hoa sơn trà lung linh, tuy không giống như những tiểu thư quý tộc
đeo vàng bạc đầy người, khí chất lại như hạc đứng trong bầy gà, đặc biệt nổi bật. Khương Lệnh Uyển không thể không thừa nhận, Tô Lương Thần
này thật biết làm bản thân nổi bật, biết sử dụng ưu điểm của bản
thân, trên người chỉ tùy ý đeo vài món đồ không đáng chú ý, nhưng lại có tác dụng thêu hoa trên gấm. Nếu không phải không hợp nhau, nàng cũng
muốn giao lưu với Tô Lương Thần một phen.
Di An quận chúa nói: “Vị biểu tỷ này của muội, thật có năng lực.”
Lời này, xem như khích lệ đi.
Khương Lệnh Uyển gật đầu. Cũng đúng, ngày ấy Tô Lương Thần ở Quỳnh Hoa đài
danh tiếng vang xa, tuy hiện nay vẫn kém Chu Lâm Lang, nhưng khi mọi
người đến, vẫn không nhịn được mà khen ngợi nàng ta. Nếu Chu Lâm Lang
cao quý như hồng mai trong tuyết trắng, vậy Tô Lương Thần lại thanh nhã
như hoa lan trong cốc vắng… Hơn nữa sau khi được cung đình ban
thưởng, trên dưới trong phủ khôngai dám coi khinh vị biểu tiểu thư này
nữa.
Nhưng nàng thực sự không hiểu trong lòng Tô Lương
Thần đang nghĩ cái gì, hôm qua người Tô gia đến, muốn đón nàng về phủ,
nhưng nàng lại nói nàng ở bên cạnh lão tổ tông quen rồi, không muốn trở
về phủ.
Di An quận chúa nhìn Khương Lệnh Uyển, hai gò má mang ý cười nói: “Muội không thoải mái sao?”
Tuy hai người quen biết không lâu, nhưng gặp như đã quen, nói chuyện đều
rất thẳng thắn, không có ý che che giấu giấu. Khương Lệnh Uyển nói:
“Muội không sao.” Tô Lương Thần muốn tích lũy lâu dài để sử dụng một lần cũng được, muốn thượng vị ở Vệ Quốc Công phủ cũng được, nhưng trước
tiên khôngnên đánh lên những chủ ý bàng môn tả đạo… Nàng tự cho mình
thông mình, nhưng người khác cũng không phải là ngốc tử.
Di An
quận chúa hiểu tính tình Khương Lệnh Uyển, cũng không nói nhiều, hai
người tìm một chỗ ngồi xuống. Khương Lệnh Uyển không cẩn thận đụng phải
tay Di An quận chúa, lúc này mới kinh ngạc thốt lên: “Sao lại lạnh như
vậy?”
Di An quận chúa cười cười: “Ta ốm yếu từ nhỏ, bên ngoài lạnh hay không cũng vậy, bốn mùa ta đều như vậy, không ấm hơn được.”
Thân thể nữ tử lạnh như thế, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc sinh dục. Đôi
mắt Khương Lệnh Uyển lộ vẻ lo lắng, nhớ kiếp trước, Di An quận
chúa thật vất vả mới sinh được hài tử, đang sống sờ sờ lại bị phu quân
của mình và Chu Lâm Lang chọc giận, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn, thực
làm người ta tiếc hận. Khương Lệnh Uyển cầm tay che ô của nàng, cười
dài nói: “Khi còn bé muội cũng sợ lạnh, nhưng nghịch ngợm vô
cùng, một mặt thích chơi tuyết, một mặt lại sợ lạnh. Nên mỗi lần cảm
thấy lạnh, muội liền gọi ca ca đến, sau đó đặt tay lên cổ hắn…”
Di An quận chúa nói: “Ca ca muội thật tốt.” Nàng cũng có ba ca ca sủng nàng, đáng tiếc nàng chưa bao giờ chơi đùa dưới tuyết.
Khương Lệnh Uyển gật đầu. Tất nhiên, ca ca của nàng luôn đối xử với nàng rất
tốt. Khương Lệnh Uyển nhìn Di An quận chúa, cong môi hỏi: “... Nếu
có một nam tử thích tỷ, sau đó dùng một chút thủ đoạn nhỏ với tỷ, chính
là vì muốn cưới tỷ, sau đó tỷ biết, tỷ có tức giận không?”
Di An quận chúa nháy mắt mấy cái: “Vậy muội có yêu thích hắn không?”
“Muội…” Nàng yêu thích hắn không? Kiếp trước nàng luôn ỷ lại và tín nhiệm Lục
Tông, kiếp này, phần lớn là bởi vì ích kỷ muốn sở hữu, nhưng bây giờ
nàng lại cảm thấy, nàng cũng yêu thích hắn đi. Mặt Khương Lệnh Uyển hơi
nóng, rũ mắt, nhíu mày đáp: “... Coi như có đi.”
Di An quận
chúa nói: “Là nữ tử, có thể gả cho người mình thích, đó là chuyện hạnh
phúc của bản thân. Xán Xán, nếu hắn làm mọi chuyện đều là vì muội, vậy
còn gì tốt hơn sao?”
Còn gì tốt hơn.
Đúng nha. Coi như
kiếp trước Lục Tông ngầm đồng ý với hành vi của Thái tử, hại nàng bị
kinh sợ, nhưng sau khi hắn cưới nàng, xác thực luôn cố gắng yêu thương
nàng. Bởi vì nàng biết Lục Tông có bao nhiêu tốt, sở dĩ có một số việc,
nàng có thể bỏ qua không tính. Khương Lệnh Uyển nắm hầu bao trong ngực,
nhất thời cảm thấy thật thoải mái.
Sau đó Cửu công chúa sai người dắt một con ngựa tới, toàn thân con ngựa kia trắng như tuyết, được coi
là con ngựa đẹp nhất trong những con ngựa đực.
Lúc này Cửu công
chúa cũng không chủ động gọi tên Khương Lệnh Uyển, nàng liền
ngồi một bên, nhìn mấy tiểu cô nương hoạt bát xoay người lên ngựa.
Con ngựa này từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện bất kì sai lầm nào.
Sau khi Khương Lệnh Uyển vui mừng, lại ý thức được một vấn đề: Nếu kiếp
trước chuyện này là do Thái tử gây nên, vậy thì sao Khương Lệnh Dung lại phải thừa nhận? Hơn nữa còn chủ động xin lỗi nàng. Nàng nhớ lúc đó con
ngựa bị mất khống chế, sau đó tra ra là nha hoàn của Khương Lệnh Dung có hành động kì lạ, mẫu thân nàng gọi tới hỏi mấy câu, khuôn mặt nhỏ nhắn
của Khương Lệnh Dung tràn đầy sựchột dạ, không nói được mấy câu, liền
lập tức nhận tội. Khi đó Khương Lệnh Dung sắp xuất giá, cộng thêm nàng
cũng không xảy ra chuyện gì, hơn nữa cha mẹ cũng rất thỏa mãn với vị con rể Lục Tông này, nên cũng gây quá nhiều khó dễ cho Khương Lệnh Dung.
Khương Lệnh Dung tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ thừa nhận chuyện này, nếu nàng chột dạ, lại thừa nhận nhanh như vậy, hơn nữa kiếp trước sau
khi nàng ta lập gia đình, càng ngày càng xa lánh Khương Lệnh Uyển nàng,
đủ để chứng minh nàng ta xác thực đã làm những gì —— hơn nữa chuyện này
còn nghiêm trọng hơn chuyện con ngựa bị mất khống chế.
Chuyện này, nhất định nàng phải điều tra rõ ràng.
Yến hội tan tầm, Khương Lệnh Uyển đưa Di An quận chúa lên xe ngựa, liền
nhìn thấy Lục Bảo Thiền và Chu Lâm Lang cùng đi ra, nàng nhìn một chút,
cũng không tiến lên. Lục Bảo Thiền nhìn thấy Khương Lệnh Uyển,
muốn nói gì, nhưng bị vướng Chu Lâm Lang ở đây, cũng không đi qua. Chu
Lâm Lang đãkhông còn vẻ nhu nhược đáng yêu như lúc nãy, trên mặt
là một nụ cười khéo léo hào phóng, dường như không bị ảnh hưởng bởi
chuyện của An Vương phi.
Chu Quý Hành tự mình đến đón muội muội,
nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần. Sau khi do dự một hồi, vẫn bước đến.
Ánh mắt Khương Lệnh Uyển
dừng lại, có chút không tình nguyện tiếp xúc với Chu Quý Hành. Kiếp này, nàng tiếp xúc với Chu Quý Hành rất ít, nàng cố hết sức giữ khoảng cách
với hắn, ngay cả sinh nhật hắnmột năm một lần, nàng cũng kiếm
cớ không đi. Bây giờ nhìn Chu Quý Hành, thấy hắn mặc một thân xiêm y màu trắng thêu trăng lưỡi liềm, đầu đội ngọc quan, mặt mày như
ngọc, thật là một công tử hào hoa phong nhã.
Khương Lệnh Uyển tùy ý gọi một tiếng: “Hành biểu ca.”
Chu Quý Hành nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, trong lòng không ra tư
vị gì.Từ nhỏ đến lớn, hắnnhư một vị huynh trưởng bình thường che chở
nàng, nhưng mỗi lần nàng đều không muốn ở cùng, chơi đùa với hắn. Bây
giờ dần lớn lên, càng ngày càng xa lánh hắn, quanh năm suốt tháng,
đều không gặp được mặt nhau mấy lần. Chu Quý Hành nói: “Chuyện của nương huynh, muội biết không?”
Khương Lệnh Uyển không biết vì sao Chu
Quý Hành lại nhắc đến chuyện nhà hắn, dù sao đó cũng phải là chuyện hay
ho gì, hơn nữa… Hơn nữa đột nhiên nhắc tới, khó tránh khỏi có chút đột
ngột. Khương Lệnh Uyển không muốn nói nhiều với hắn, nhưng đến cùng vẫn
là quan hệ biểu huynh muội, không tiện từ chối, chỉ nói: “Nương muội kể
cho muội nghe rồi. Hành biểu ca, huynh đừng quá khổ sở.”
Chu Quý
Hành lắc đầu một cái, nói: “thật ra huynh cũng không khó chịu lắm.
Thực sự cảm thấy, rời đimới tốt.” Cha hắn thực sự đã quá tốt với
nương không còn gì để nói, một mảnh chân tâm bày ra trước mắt nàng,
nhưng xưa nay mẫu thân đều không liếc nhìn lấy một lần. Hai người cứ
tiếp tục như vậy, chỉ càng tăng thêm buồn phiền, hơn nữa hắn và muội
muội cũng lớn rồi, sau này hắn vẫn có thể chống đỡ cho gia đình này.
Khương Lệnh Uyển không nói nhiều nữa.
Chu Quý Hành biết tiểu biểu muội lạnh nhạt với hắn, trong lòng không khỏi
chua xót, nàng là tiểu cônương hoạt bát lung linh, vì sao chỉ không chịu cười với hắn? hắn từng cẩn thận nghĩ lại, chỉ nhớ từ sau khi tiểu biểu
muội bốn tuổi, liền không chịu thân cận với hắn nữa. hắn cũng không muốn gây phiền phức cho nàng, chỉ nói mấy câu liền cưỡi ngựa rời đi.
thật ra, Chu Quý Hành cũng coi như là một nam tử tốt, tính cách và phẩm hạnh đều không chê được vào đâu.
Nàng giương mắt, nhìn Chu Quý Hành ngồi trên lưng ngựa, không nhịn được thở dài một hơi.
“Khu, khụ khụ.” Sơn Trà đứng một bên đột nhiên ho khan.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày hỏi: “Sơn Trà, cổ họng muội không thoải mái sao?”
Sơn Trà bất đắc dĩ, vội vàng ra hiệu.
Khương Lệnh Uyển đầu óc mơ hồ, đợi nàng nhìn về hướng Sơn Trà ám hiệu, liền
thấy một dáng người cao gầy ngọc thụ lâm phong đứng
đó, không biết đã nhìn bao lâu. Nhất thời nàng có chút chột dạ, nhưng
lại đảo mắt nghĩ: Nàng chột dạ cái gì? Nàng với Chu Quý Hành rất rõ ràng nha. Chỉ có điều… Kiếp trước coi như có xíu dây dưa tình cảm mà thôi.
Chỉ là nàng không thể vượt qua điểm mấu chốt trong lòng, vẫn quyết
định đi qua nói rõ ràng với Lục Tông, miễn cho hắn phải suy nghĩ lung
tung. Nàng nhớ kiếp trước Lục Tông rất hay ghen tị, đặc biệt hay nhằm
vào Chu Quý Hành.
Nàng đi qua, thấy khuôn mặt Lục Tông, liền
cầm một góc ống tay áo của hắn, nhìn bốn phía xung quanh không có ai
nhìn, lúc này mới kéo hắn ra rừng cây phía sau. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt
trong sáng thuần khiết: “Muội cùng Hành biểu ca chỉ nói mấy câu…”
Vừa dứt lời, Khương Lệnh Uyển thầm mắng bản thân không có tiền đồ. Nàng cúi đầu nhìn mũi giày của mình, sau đó nhẹ nhàng đá đá chân Lục Tông mấy
cái, bất mãn nói: “Ai, không nói lời nào muội đinha…”
Trong lòng nàng lẩm nhẩm đếm: một, hai, ba…
Lúc đếm đến năm, Lục Tông vẫn chưa có động tĩnh gì.
Tốt, nàng còn chưa gả đi, hắn liền trưng sắc mặt cho nàng xem? Khương Lệnh
Uyển hít một hơi, dùng sức đạp lên chân Lục Tông một cái, sau đó xoay
người rời đi.
“Xán Xán…”
Gò má Khương Lệnh Uyển đỏ lên,
tiếng nói của hắn ở ngay bên tai nàng, hai tay vững vàng ôm nàng từ phía sau, giống như một tên lưu manh a. Nàng ý tứ giãy giụa mấy lần, nhìn
hai tay hắn không chuyển, liền nói: “Huynh làm gì vậy? Bị người khác
nhìn thấy thì sao?”
Nàng là tiểu thư khuê các, nhưng hôm nay càng ngày càng không có nguyên tắc.
Lục Tông cúi đầu, không nhịn được hôn lên mặt nàng một cái. Khương Lệnh
Uyển co đầu lại, lầm bầm nói: “Huynh đừng như vậy…” Ban ngày ban mặt,
còn thể thống gì nữa? không đúng không đúng, buổi tối lại
càng không được.
Nàng mắc cỡ, ngữ khí hàm hồ nói: “Lại bắt nạt người ta, sau này sẽ không thèm gặp chàng nữa.”
Sắc mặt Lục Tông hòa hoãn mấy phần, nhìn bộ dáng nàng như con chim cút nhỏ, liền thả lỏng tay, sau đó nắm lấy hai tay nàng. Khương Lệnh Uyển đỏ
mặt, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, một đôi mắt đen lay láy long
lanh hơi nước. Nàng cong môi, cố gắng nhịn cười, đôi mắt lấp lánh, đắc ý biết nhưng vẫn cố tình hỏi: “Huynh nhìn muội làm gì? trên mặt muội có
gì sao?”
Lục Tông ho nhẹ một tiếng, hai mắt nhìn Khương Lệnh Uyển chăm chú, nói: “Xán Xán, ta muốn hôn muội, được không?”
Khương Lệnh Uyển hơi biến sắc, thầm nghĩ: Muốn hôn thì hôn chứ, huynh không thể bá đạo, trực tiếp tiến lên sao?Nàng không lên tiếng, rút tay khỏi tay Lục Tông, thoáng cúi đầu, đếm đếm ngón tay chơi đùa.
Đếm đến mười…
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp trợn tròn: “Huynh muốn hôn hay không hôn, không hôn muội liền… A—— “
Hôn môi với người mình thích cảm giác như thế nào? Dường như ngọt ngào như
bong bóng, khi hô hấp toàn là hơi thở của hắn, cả người nóng muốn tan
chảy. Nàng không phải là người thích thân mật với người khác quá mức,
kiếp trước gả cho Lục Tông, cũng rất lâu mới quen được với sự hiện diện
của hắn. Nhưng hắn thích hôn nàng, ôm lấy nàng hôn loạn, dường như nàng
là đường nhân, ăn vào có thể khiến người ta bị nghiện. Lúc đầu hắn còn
cẩn thận từng li từng tí, nhưng sau đó hoàn toàn bại lộ bản tính bá đạo
hung hăng, tay ôm đầu nàng, dùng lực hôn.
Hôn hôn, giống như mở ra một cánh cửa lớn....
Nguyên lai hôn môi, còn có thể tiến thêm một bước nữa.
Mấy lần trước thân mật, coi như hôn môi, cũng chỉ là chạm môi, nhưng lúc
này thân mật như vậy, Khương Lệnh Uyển có chút ngại ngùng, hôn xong liền chôn mặt trong lồng ngực Lục Tông, cong môi thở dốc…
Gương mặt
tuấn tú Lục Tông mỉm cười, ôm thân thể nho nhỏ của tiểu cô nương trong
lòng, lỗ tai hơi nóng, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. Nhất thời trong
lòng còn tức giận gì nữa?
Khương Lệnh Uyển sau khi thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ phừng phừng, nhưng không nhịn được cười trộm, cực kì
giống như trộm được một con mèo nhỏ. Hai người gần gũi, nàng có thể cảm
giác được thân thể hắn biến hóa, người nàng cứng đờ, nhất thời ngượng
ngùng không ngớt, vội vàng đẩy Lục Tông ra.
Lục Tông tiến lên một bước, cầm lấy cổ tay Khương Lệnh Uyển.
“Đùng” một tiếng, một vật theo đó rơi xuống. Lục Tông cúi đầu nhìn, là một hầu bao tinh tế, lúc
này mới khom lưng nhặt lên, sắc mặt ôn hòa nói: “Cho huynh?”
Khương Lệnh Uyển phình quai hàm, mạnh miệng nói: “Muội thêu chơi đùa.”
Lục Tông không ngốc, biết rõ nàng không tiện, lại cúi đầu cần thận nhìn hầu bao, mở miệng nói: “Thêu không tệ.” Tính nàng thẳng thắn, làm
việc không đủ thận trọng, có thể thêu được một hầu bao tinh tế như thế,
xác thực nằm ngoài dự liệu của hắn.
Khương Lệnh Uyển bĩu môi. Hầu bao này, nàng thêu ròng rã một tháng đó. Kiếp trước nàng đưa hầu bao
cho Chu Quý Hành, có điều lúc đó nàng chỉ thêu qua loa cho xong, nhưng
Chu Quý Hành lại xem nó như là bảo bối, liên tục khen ngợi. Lục Tông
này, không biết dỗ dành tiểu cô nương gia a. Làm chút trò vặt, danh
chính ngôn thuận đoạt lại hầu bao của nàng.
Nhớ đến chuyện này, trong lòng nàng còn tức đây.
Lục Tông bỏ hầu bao vào ngực, sau đó cầm lấy tay Khương Lệnh Uyển không chịu thả ra.
Khương Lệnh Uyển bị ngọt ngào làm cho choáng váng đầu óc, trầm mặc một hồi
mới nói: “Nương muội cũng muốn để muội định thân sớm một chút.”
Lục Tông nghe xong, trên mặt vui vẻ: “Xán Xán, huynh—— “
Khương Lệnh Uyển ngước đầu nhìn hắn, lập tức nói: “Đừng tưởng bây giờ muội với huynh được rồi, cha mẹ sẽ đồng ý gả muội cho huynh. Tấn thành nhiều
nhất chính là những thanh niên tuấn kiệt phong độ, huynh tối đa chỉ ở
hơn trung bình một chút…” Khương Lệnh Uyển nói lời này có chút trái với
lương tâm, dù sao phóng mắt toàn bộ Tấn thành, nàng còn chưa tìm được
nam tử nào tốt hơn Lục Tông, chí ít trong lòng nàng là như vậy. Nhưng
nàng chính là không quen bộ dáng này của hắn, thật giống như chỉ
cần hắn nhấc chân đến cầu thân, cha mẹ sẽ ngay lập tức đồng ý gả nàng
cho hắn vậy.
Nàng rất quý hiếm a.
Lục Tông lại nói: “Huynh sẽ cố gắng.”
Lời này, nghe cứ sao sao ý nhỉ.
Khương Lệnh Uyển không hài lòng, nàng lẩm bẩm nói: “Muội vẫn cảm thấy muội quá chủ động, huynh đứng ở đằng kia, như chờ muội ba ba nhảy hố, không cần
phải làm cái gì. Nếu sau này chuyện chúng ta thành, huynh còn quý trọng
muội hay không? Muội càng nghĩ càng có khả năng, dù sao tình cảm hai ta
cũng không sâu, huynh tùy tiện liền cưới được muội, quá không công
bằng.”
Lục Tông có chút bất đắc dĩ, việc hôn nhân thuận lợi hơn chút, chẳng lẽ không được sao? Hơn nữa, hắnchỉ nhận định nàng.
“Xán Xán, đừng suy nghĩ lung tung.”
Khương Lệnh Uyển tránh thoát khỏi tay Lục Tông, theo thói quen xoa mặt, sau đó ngẩng đầu nói: “Vậy huynh cho muội biết trước, huynh thích muội chỗ
nào? Con mắt? Mũi? Hay miệng?”
Lục Tông thoáng cúi đầu, nhìn
tiểu cô nương hai mắt to tròn, mũi khéo lẽo, ánh mặt lại một lần nữa
dừng trên môi của nàng. Mâu sắc hắn chìm xuống, nói: “Xán Xán đừng nhìn
huynh như vậy…”
“Hả?”
“Huynh sẽ không nhịn được.”
Hai gò má Khương Lệnh Uyển nóng lên, mắng một câu vô lại, sau đó vội vàng nhấc váy chạy ra ngoài.
·
Khương Lệnh Uyển vui như nhặt được bạc trở về Vệ Quốc Công phủ, vậy mà lúc hồi phủ, liền thấy cha nàng tức giận không ra hình thù gì, mẫu thân nàng
ở một bên an ủi. Nàng vội vàng chạy tới, nhìn ca ca quỳ trên mặt đất,
lại quay về phía cha mẹ hỏi: “Cha, nương, ca ca làm sao?”
Khương Bách Nghiêu nói: “Xán Xán, con về phòng mình trước đi.”
Khương Lệnh Uyển hấp háy môi: “Cha, con-----”
Chu thị vội vàng kéo nữ nhi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ngoan, mau về phòng, chớ chọc cha con tức giận.”
Khương Lệnh Uyển “Ồ” một tiếng, bất đắc dĩ trở về phòng của mình. Lúc đi tới
hành lang, mới thấy nha hoàn thiếp thân bên cạnh Khương Du là Tuyền Họa
chạy tới. Tuyền Họa là nha hoàn thông phòng của ca ca, nên Khương Lệnh
Uyển mới tốt với nàng ta hơn một chút, liền nghe nàng ta kể lại chuyện
ngày hôm nay: “... Quốc Công gia rất hài lòng Trần Nhị tiểu thư, lão
thái thái cũng gật đầu, muốn cho đại công tử đi cầu hôn, nhưng công tử
lại nói không muốn, chọc Quốc công gia tức giận.”
“Trần Nhị tiểu thư?”
Tuyền Họa gật đầu, đáp: “Có cháu gái Trần các lão.”
Trần các lão, là chỉ người trông coi nội các Trần Khải Mậu, mà vị Trần Nhị
tiểu thư này, chính là quý nữ nỗi danh Tấn thành Trần Hàm Trinh. Trần
Hàm Trinh tuy không nổi danh bằng Chu Lâm Lang, nhưng Trần Nhị tiểu thư
làm việc khiêm tốn, nhân duyên không tồi. Hôm nay nàng còn gặp nàng ấy ở phủ Công chúa đây, trang phục đoan trang giản dị, là người hiền
lành, không có gì không được. Còn dung mạo, cũng không tồi. nói tóm lại, vị Trần Nhị tiểu thư này cũng là một người xuất sắc, chắc hắn cha mẹ
nàng cũng tốn không ít tâm tư.
Nhưng ca ca…
Khương Lệnh Uyển nói: “Được, chuyện này ta biết rồi, ta sẽ cố gắng nói chuyện với ca ca.”
Tuyền Họa nghe xong lúc này mới yên tâm: “Xưa nay Đại công công tử rất nghe
lời Lục tiểu thư, nô tỳ tự nhiên yên tâm. Nô tỷ nghe nói Trần Nhị tiểu
thư này tính tình khá tốt, nhân duyên ở Tấn thành rất tốt, cô nương tốt
như vậy, Đại công tử không nên phản đối.”
Thấy Tuyền Họa toàn tâm toàn ý cân nhắc vì ca ca, trong lòng Khương Lệnh Uyển nhiều hơn mấy
phần hảo cảm. Nàng nhìn bóng lưng Tuyền Họa, nhìn Kim Kết bên cạnh nói:
“Ngươi thay ta đi thăm dò nha hoàn bên cạnh Nhị tiểu thư, theo dõi xem
nàng ta có hành động gì bất thường hay không, điều tra cẩn
thận một chút, nếu cần bạc, cứ việc nói cho ta.”
Kim Kết nghe xong, không hỏi nguyên do, chỉ gật đầu nói: “Nô tỳ biết rồi.”
Giao phó xong chuyện, Khương Lệnh Uyển vẫn chưa trực tiếp trở về Ngọc Kỳ viện của mình, mà đến Phẩm Trúc hiên của Khương Dụ.
Xưa nay Khương Dụ thương yêu muội muội, Phẩm Trúc hiên cũng cho nàng tùy ý
ra vào, cứ như vậy, một đám hạ nhân cũng chỉ biết khách khí cúi đầu khom lưng, chỉ lo đắc tội vị tiểu chủ nhân kim tôn ngọc quý này. Khương Lệnh Uyển đi tới thư phòng của Khương Dụ, bước qua bên bàn đọc sách,
nhìn trên bàn chỉ để một trang giấy Tuyên Thành trống trơn, lúc này
dường như nghĩ tới điều gì, vươn tay lấy tờ giấy ra ——
Phía dưới là một bức họa.
không giống bức họa nàng nhìn thấy lần trước —— điềm tĩnh xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là một cônương huệ chất tâm lan.
Khương Lệnh Uyển che kín bức họa lại một lần nữa, đi khỏi thư phòng.
·
Ngày kế, phu quân Tạ Cửu lâm trọng bệnh, nên cho lớp tạm thời ngừng học.
Khương Lệnh Uyển thấy bản thân có thời gian rảnh rỗi, nhưng nương nàng
lại dứt khoát ngồi ở Ngọc Kỳ viện, nhìn chằm chằm nàng tính sổ sách.
Nhìn những văn tự và con số khô khan, Khương Lệnh Uyển bó tay toàn tập.
Lúc này Đào ma ma vén màn đi vào, hành lễ, cười dài nói: “Phu nhân, Vinh Vương và Vinh Thế tử đến rồi.”
Chu thị đang đóng đế giày, mặc một thân váy hoa phù dung thêu trái xoan,
búi tóc uy đọa kế cài trâm phượng điểm nạm mã não đỏ, trang điểm tùy ý,
nghe Đào ma ma nói, liền nhấc mắt lên, hỏi: “Lúc này Vinh Vương đến làm
cái gì?” Nhưng ngày gần đây không xảy ra chuyện gì lớn, hơn nữa lại đem
cả Lục Tông đến nữa.
Đào ma ma nói: “Nhìn bộ dạng đó, hẳn là đặc biệt đến cầu hôn.”
Chu thị nghe xong sững sờ. Sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, chậm rãi nghiêng
đầu, liếc mắt nhìn khuê nữ đang giả vờ giả vịt xem sổ sách, lạnh
nhạt nói: “Tin tức sao linh thông vậy, chẳng lẽ Vinh Vương sắp xếp nội
ứng vào quý phủ của chúng ta hay sao?”
Nội ứng đang xem sổ sách không nói tiếng nào, chột dạ cúi đầu, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên.