Khương Lệnh Uyển lập tức đi tới Trầm Hương viện của Phan trắc phi.
Vừa vào sân, liền nhìn thấy một vị đại phu tóc bạc dáng vẻ ngân nhiên từ phòng bước ra, sau lưng còn có một tên tiểu đồng áo xanh nhấc theo hòm thuốc. Khương Lệnh Uyển thấy vị đại phu này, liền hỏi: ” Phan trắc phi không có việc gì chứ?”
Đại phu nhìn vị nữ tử trẻ tuổi trước mặt, thấy nàng trang phục quý khí, liền biết là người ó thân phận cao, hành lễ rồi mới nói: ” Trắc phi nương nương động thai khí, có điều may là tình hình không quá nghiêm trọng, hài tử trong bụng tạm thời được bảo toàn. Chỉ là mấy ngày nay sẽ phải ở trêи giường nhỏ an tâm tĩnh dưỡng, ngày sau cũng cần đặc biệt chú ý.”
Ý tứ chính là không có vấn đề gì.
Khương Lệnh Uyển cảm tạ, để Kim Kết dẫn đại phu đi phòng thu chi lĩnh thưởng, lúc này mới đi vào viện tử thăm Phan trắc phi.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng tiến vào phòng ngủ của Phan trắc phi, đi vào, đập vào mắt chính là bàn ghế gỗ tử đàn khảm ngọc thạch cực kỳ tinh xảo, bên cạnh là bức bình phong hoa văn cỏ mây thanh thoát, ngăn cách chỗ này với phòng ngủ. Khương Lệnh Uyển theo bản năng nhìn một vòng gia cụ của phòng ngủ này, bố trí như vậy, tính chi phí so với một trắc phi, cũng xem như là xa xỉ.
Cũng khó trách, dù sao những năm gần đây Phan trắc phi đã xem như là nữ chủ nhân của Vinh Vương phủ, trong tay giữ chìa khóa kho viện, hơn nữa khi nàng nhìn kỹ những sổ sách kia, biết được có những phần chắc chắn đã bị động tay động chân qua, nghĩ đến chắc cũng đã lén lút âm thầm lập được một cái tiểu kim khố trong tay cũng không chừng.
Nàng đi vào, liền thấy Vinh Vương cũng ở đây, đứng bên cạnh là Lục Bảo Yên, Minh Nhạn cùng một đám ma ma nha hoàn. Giờ khắc này Phan trắc phi nằm ở trêи giường nhỏ, sắc mặt có chút trắng bệch.
Có lẽ là vì quá để ý hài tử, Phan trắc phi tâm tình có chút kϊƈɦ động, Vinh Vương đang ngồi ở bên giương ôn nhu động viên. Tình cảnh này vốn là cực ấm áp, một nam nhân đang động viên nữ nhân mang theo hài tử của mình. Huống hồ, Vinh Vương vốn là một nam tử ôn hòa trầm ổn. Chỉ là nàng nhìn vào, cảm thấy có chút không thoải mái. Dù sao Vinh Vương cũng là cha chồng của nàng, trêи người mang danh si tình với Vinh Vương phi đã qua đời, đến cùng bây giờ vẫn nhẹ dạ đối với Phan trắc phi –- nữ nhân đã theo hắn mười mấy năm, coi như không yêu, cũng có chút cảm tình.
Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên thấy may mắn, Lục Tông tuy dung mạo giống Vinh Vương, nhưng tính tình lại không giống. Lục Tông không phải là loại người dễ dàng nhẹ dạ, đối mặt với việc nữ nhân đưa tới cửa, nàng có lòng tin, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn nhiều.
Nghĩ tới điều gì, Khương Lệnh Uyển nhìn về phía Minh Nhạn –
Minh Nhạn một đôi mắt to lẳng lặng rơi trêи mặt Vinh Vương, một khuôn mặt yêu kiều sáng rực rỡ cảm động, xác thực có mấy phần si mê của nữ tử mới biết yêu. Nhưng hôm nay nhìn thấy nam nhân mình ái mộ, ôn tồn dùng lời nói nhỏ nhẹ cùng dì của chính mình nói chuyện, mà trong bụng dì, đang mang hài tử của hắn.
Minh Nhạn tuy rằng lí trí, nhưng là lần đầu tiên động tình. Người một khi gặp phải cảm tình, khó tránh khỏi không có tự tin. Vào lúc này nàng viền mắt đã có chút ửng đỏ, hai tay bên dưới tay áo lớn gắt gao nắm chặt.
Người ở bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy là cháu ngoại tốt bình thường đang lo lắng cho dì thôi.
Vinh Vương nhìn Phan trắc phi, an ủi: ” Yên tâm, hài tử không có chuyện gì. Mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt.”
Phan trắc phi ngày thường cũng có một bộ khí khái, dù sao cũng là đương gia trong nhiều năm, thế nào cũng phải có mấy phần lực uy hϊế͙p͙. Hiện tại mặc một thân tẩm y màu trắng, không có phấn son trang điểm, đúng là nhiều hơn mấy phần nhu nhược của tiểu nữ nhân. Nàng nắm tay Vinh Vương, trong mắt rưng rưng nước, hiển nhiên là bộ dáng sợ sệt, nói: ” Vương gia, thϊế͙p͙ thân lo lắng… lo lắng sẽ bảo vệ không được hài tử trong bụng.”
Nhìn dáng dấp ôn nhu suy nhược như vậy, nam nhân tất nhiên là nhẹ dạ, huống chi Vinh Vương cùng Phan trắc phi cũng từng có một đêm phu thê trăm ngày tình nghĩa. Những năm này, Vinh Vương chưa từng thấy nàng lộ ra dáng vẻ bất lực như vậy, liền lập tức nói: ” Yên tâm, cố gắng dưỡng tốt thân thể, đem hài tử bình an sinh ra.” Hắn dừng một chút, lại bổ sung một câu: ” Bản vương sẽ không bạc đãi nàng.”
Lời này vừa dứt, những người ở đây chỉ cần có chút tâm tư sẽ nghe ra được một tầng ý tứ khác. Không bạc đãi, có phải lúc này nếu Phan trắc phi sinh hạ được con trai, Vinh Vương sẽ đem nàng đỡ thẳng? Nghĩ tới nghĩ lui, với địa vị bây giờ của Phan trắc phi ở trong phủ, cũng chỉ có một khả năng ” không bạc đãi” như thế. truyện tiên hiệp hay
*đỡ thẳng: đưa trắc phi, thϊế͙p͙ thất lên làm chủ mẫu( vương phi đó)
Tinh tế nhớ lại những năm này, Phan trắc phi ở bên người Vinh Vương, ngoại trừ danh hiệu của chính phi, Phan trắc phi đã nghiễm nhiên trở thành chủ mẫu của Vinh Vương phủ. Chỉ là, tuy Phan trắc phi tiếp quản công việc nội viện nhưng dưới gối chỉ có duy nhất một nữ nhi là Lục Bảo Yên, nếu là Vinh Vương có ý định đỡ thẳng, cũng không có lý do. Nay mang thai trong bụng, nếu sinh nhi tử, đúng là càng nghĩ càng có khả năng.
Nhất thời, nhóm nha hoàn ma ma hầu hạ bên người Phan trắc phi mặt mày vui vẻ, lưng cũng dựng thẳng tắp. Ngầm định bụng phải cực kỳ chăm sóc Phan trắc phi, hi vọng lúc này bụng Phan trắc phi có thể không chịu thua kém, sinh ra được Kỳ lân. Dù sao chủ tử thân phận càng cao, các nàng cũng được nở mày nở mặt.
Minh Nhạn nghe xong, sắc mặt liền trắng bệch.
Vinh Vương nói chuyện với Phan trắc phi một lúc, mới chú ý tới con dâu đứng phía sau. Khương Lệnh Uyển bước tới, gọi một tiếng: ” Cha”, sau đó mới nhìn Phan trắc phi, nói: ” Ta vừa nghe tin liền tới đây, Phan trắc phi không có chuyện gì thì tốt.”
Vinh Vương gật gù. Hiểu được con dâu xưa nay thiện tâm, tuy rằng có cùng Phan trắc phi mâu thuẫn, nhưng đến cùng vẫn là thiện lương rộng lượng.
Phan trắc phi nghe, nhưng trong lòng không thoải mái. Ý tứ vừa rồi của Vương gia, rõ ràng là đồng ý với nàng, nếu sinh được nhi tử, sẽ đem nàng đỡ thẳng. Bây giờ hài tử trong bụng nàng bình an vô sự, vị Thế tử phu nhân này, hẳn phải là thất vọng mới đúng. Hà tất phải mèo khóc chuột, giả mù sa mưa như vậy?
Trong đầu là như vậy, nhưng ngoài mặt tóm lại vẫn phải nói mấy lời khách khí, Phan trắc phi nhìn về phía Khương Lệnh Uyển, nói: ” Thế tử phu nhân có tâm.”
Khương Lệnh Uyển cười cười. Bà ta ngoài mặt cười nhưng trong không cười, trong đầu đang suy nghĩ gì chẳng lẽ nàng còn không biết. Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải mỗi người đều sẽ tính toán như bà ta. Nếu không phải vì nể mặt Vinh Vương, nàng cũng lười cùng bà ta so sắc mặt.
Khương Lệnh Uyển không thích cảm giác này, tuy nói nàng xuất thân từ Vệ Quốc Công phủ, nhưng trong phủ nàng là trưởng nữ, lại có nương vì nàng an bài mọi chuyện thỏa đáng, nàng tự nhiên không cần phải giỏi đi tính toán người khác. Những thủ đoạn của người bên trong nhà cao cửa rộng đi ra, nàng không muốn học. Nếu có người chọc giận nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không nương tay.
Nàng chỉ có ý tới đây nhìn qua, cũng không ở lại nơi này thêm chướng mắt, nói mấy câu liền xoay người dời đi.
Phan trắc phi nhìn nàng như vậy, càng chắc chắn nàng giả mù sa mưa, tâm tình giả tạo. Theo bản năng giơ tay che bụng dưới bằng phẳng, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này là sinh mạng của nàng, nhất định phải cố gắng che chở. Phan trắc phi nhìn vẻ ôn hòa trêи mặt Vinh Vương, hiểu được từ lúc nàng có thai, hắn liền đối với nàng thêm mấy phần thân thiết. Hắn tuy không phải đối với nàng yêu thương giống như yêu Vinh Vương phi, nhưng nàng biết nhiều năm như vậy, tóm lại vẫn phải có chút cảm tình. Dù chỉ có một chút, tâm trạng Phan trắc phi đã thấy khá thỏa mãn, nói: ” Có Vương gia căn dặn, thϊế͙p͙ thân nhất định cố gắng che chở hài tử.”
Vinh Vương mặt mày ung dung, khẽ vuốt cằm. Vinh Vương phủ này quạnh quẽ nhiều năm như vậy, xác thực là nên có thêm hài tử. Vinh Vương quay về phía đám ma ma nha hoàn dặn dò một phen, sau mới nói: ” Nàng chú ý dưỡng thai thật tốt, Bản vương còn có chuyện quan trọng muốn xử lí.”
Phan trắc phi cũng không dám đò hỏi hắn có thể bồi nàng, hiểu ý nói: ” Thϊế͙p͙ thân đã hiểu, Vương gia cứ bận việc đi.”
” Ừm.” Vinh Vương đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
Vào lúc này Phan trắc phi mới bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Lục Bảo Yên nói: ” Yên nhi, ngươi đưa cha ra ngoài đi.”
Lục Bảo Yên trong này thường cùng người cha này tiếp xúc không nhiều, nguyên nhân là vì đại tỷ Lục Bảo Thiền không thích nàng tiếp cận cha, đặc biệt quý trọng thời gian ở cùng cha. Hiện nay nghe Phan trắc phi nói lời này, Lục Bảo Yên một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, liền cứ như thế nhìn về phía Vinh Vương. Vinh Vương nghiêng đầu, thấy nữ nhi khuôn mặt xinh đẹp, lại thấy nàng lộ vẻ bất an, lúc này mới nở nụ cười ôn hòa nói: ” Bồi cha đi một chút đi.”
Lục Bảo Yên nghe xong, lập tức nở nụ cười, âm thanh trong trẻo nói: ” Vâng.”
Tiểu cô nương ở tuổi này, vốn là nên hoạt bát đáng yêu. Vinh Vương nghĩ đến nữ nhi của mình, hai năm qua liền trở nên yên tĩnh nội liễm không ít, làm cho cuộc sống của hắn cũng có chút vắng vẻ. Có lẽ do vậy… Phan trắc phi có hài tử, hắn mới hài lòng đi. Hắn cũng hi vọng có nữ nhi hầu hạ dưới gối, bên người náo nhiệt một chút.
Lục Bảo Yên vui mừng đưa Vinh Vương ra cửa, Phan trắc phi nhìn, cũng nở nụ cười hài lòng. Bây giờ Lục Bảo Thiền đối với người cha Vinh Vương này thái độ lạnh nhạt, vừa vặn nàng có thể để cho Yên nhi thay vào đó. Nữ nhi hiểu chuyện ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, so với Lục Bảo Thiền bị nuông chiều kia, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Phan trắc phi hoàn toàn tự tin, mà trong bụng còn mang theo cốt nhục của Vinh Vương, cảm thấy ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng tốt.
Phan trắc phi để nhóm nha hoàn ma ma trong phòng lui ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Minh Nhạn. Minh Nhạn lúc này mới ngồi vào ghế bên cạnh giường, mở miệng nghi hoặc nói: ” Dì?” Trong lòng lại ước ao có thể trở thành người này, vì Vinh Vương sinh con dưỡng cái, làm nữ nhân được Vinh Vương chăm sóc.
Phan trắc phi nói: ” A Nhạn, dì có việc muốn nhờ ngươi.”
Nghe cách nói chuyện của nàng, Minh Nhạn cảm thấy không ổn, chặn lại nói: ” Dì sao lại nói những lời ấy?”
Phan trắc phi theo đệm chăn vươn tay ra, nắm thật chặt tay Minh Nhạn, nói: ” Dì hiểu được con là một cô nương khéo léo thông tuệ. Tỷ tỷ tin tưởng ta, để con đến Tấn thành, chờ ở bên cạnh ta, chính là để dì thay con chọn cháu rể. Nay dì nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy toàn bộ Tấn thành, không thể có nam tử nào xuất sắc hơn Vinh Thế tử — –“
Nghe đến đây, tâm Minh Nhạn đã nguội mất một nửa. Lúc trước nàng chỉ là phỏng đoán trong lòng, dù sao dì cũng chưa bao giờ trực tiếp đề cập tới, nhưng hôm nay… Minh Nhạn giả vờ không rõ, một đôi mắt long lanh nhìn dáng vẻ suy yếu của Phan trắc phi; ” Dì đây là có ý gì? Vinh Thế tử…. đã kết hôn rồi.”