Ngô Gia Kiều Thê

Chương 190: Chương 190: Ta là chân tâm, muốn cưới nàng




Lục Tông trở về phòng tắm rửa, đi đổi một thân y phục mới.

Khương Lệnh Uyển trông nom ba hài tử thêm một lát, Kim Kết mới hỏi thăm được tin tức, vội vội vàng vàng đi vào, cùng nàng nói chuyện Phan trắc phi đã chết.

Đúng là không ngoài dự đoán.

Chỉ là—— Lục Tông hôm nay động thủ, giống như không chỉ đơn giản là bởi vì Phan trắc phi muốn thương tổn nhi tử của bọn họ.

Tâm tình của người bên gối, thường ngày ngụy trang cho dù tốt, nàng vẫn có thể nhận ra được một, hai.

Phan trắc phi này, sợ là đã làm ra chuyện gì đó đụng vào điểm mấu chốt của Lục Tông, mới dẫn tới hắn ở ngay trước mặt Vinh Vương giết chết bà ta.

Giết người chuyện như vậy, nàng một nữ tử, bình thường tự nhiên sẽ sợ sệt, nhưng người kia là Lục Tông, trong lòng nàng một điểm sợ hãi đều không có.

Vừa mới rồi nếu nàng thật sự vì thế mà e ngại Lục Tông, nhất định sẽ làm hắn thất vọng.

Trải qua chuyện hôm nay, Khương Lệnh Uyển hiện tại nửa bước đều không muốn rời khỏi bọn nhỏ, thế nhưng mà… bây giờ Phan trắc phi đã chết rồi.

Khương Lệnh Uyển để nhóm nha hoàn ma ma chăm sóc ba tiểu tử ngủ say, tự mình đi tới phòng ngủ tìm Lục Tông.

Nàng thấy Lục Tông mặc một bộ trung y màu trắng, có lẽ là mới vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn chưa có lau khô.

Nàng từ trong ngăn kéo cầm lên một cái khăn sạch sẽ, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lục Tông nghiêng đầu, chỉ yên lặng nhìn nàng.

Khương Lệnh Uyển mỉm cười, giơ tay nặn nặn sống mũi anh tuấn, nói: “Nhìn ta làm gì? Đem đầu cúi xuống một chút.”

Lục Tông mặt mày ôn hòa, đơn giản đem toàn bộ thân thể đều nhích lại gần, đầu gối lên trêи hai chân Khương Lệnh Uyển.

Lục Tông ngoan ngoãn như vậy, y như hài tử biết nghe lời.

Hôm qua nghe Tôn ma ma nói, Lục Tông khi còn bé, vốn dĩ rất nghịch ngợm a.

Nàng giơ tay sờ sờ gò má Lục Tông, thấy hắn hơi nhắm mắt, lông mi dày đặc buông xuống, vẻ mặt yên tĩnh lại hưởng thụ.

Nàng giúp hắn tỉ mỉ lau khô tóc, chờ lau xong, mới thấy Lục Tông mở mắt ra, mở miệng hỏi: “Xán Xán, nàng vừa nãy, sợ hãi sao?”

Biết ngay hắn sẽ hỏi như vậy mà.

Khương Lệnh Uyển giơ tay nhéo mặt hắn một hồi, sau đó ôm đầu của hắn, lầm bầm nói: “Có gì mà sợ chứ.”

Lục Tông cười nhẹ, dường như rất vui vẻ. Hắn đem bên mặt quay lại, hai tay ôm vòng eo của nàng, mặt dán vào bụng nàng.

Ngày mùa hè quần áo mỏng, nơi bụng có thể cảm giác được rõ rệt hô hấp nóng rực của Lục Tông, bỏng đến lợi hại.

Khương Lệnh Uyển giật giật thân thể, biểu thị có chút không thoải mái.

Nàng mới vừa sinh xong hài tử không lâu, tuy rằng thân thể khôi phục đến gần đủ rồi, ngay cả Kim Kết Sơn Trà thϊế͙p͙ thân nha hoàn đều nói vóc người của nàng đã cùng trước đây không khác biệt, tinh tế linh lung —— khụ, ừm — ngoại trừ hai đám tuyết trắng trước ngực này có lớn hơn không ít.

Nhưng nàng thì vẫn cảm thấy, vòng eo này không tinh tế thon gọn như lúc trước. Ai biết tại sao Lục Tông cứ thích ôm eo nàng.

Lục Tông nhận ra được nàng không thoải mái, lúc này mới ngồi thẳng dậy, nâng đầu của nàng liền chiếm lấy đôi môi thơm ngọt. Khí thế bá đạo hung hăng, làm người ta hoàn toàn không có sức chống cự.

Nếu là đổi làm thường ngày, nàng tất nhiên sẽ không ban ngày ban mặt theo hắn hồ đồ, đẩy ra trách cứ một trận, nhưng hôm nay nàng thương hắn, lại không nỡ.

Nàng vốn là muốn ở cùng, bồi hắn trò chuyện, không ngờ bồi tiếp bồi tiếp, liền hướng đến trêи giường nhỏ đi tới.

Hắn có chút gấp, mà nàng còn chưa chuẩn bị xong. Khương Lệnh Uyển nghẹn ngào một tiếng, nhíu lại lông mày, ở trêи bả vai của hắn cắn một cái, hờn dỗi trách cứ: “Lục Tông, chàng nhẹ chút.”

Tháo hán tử chính là tháo hán tử!

Lục Tông mỉm cười, lại nặng chút.



Vinh Vương đối với bên ngoài tuyên bố Phan trắc phi là chết bệnh.

Lúc trước Phan trắc phi vốn là thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, Vinh Vương vì đó tìm danh y khắp Tấn thành, hiện tại nói người chết do bệnh, tất nhiên là không có ai nghĩ nhiều.

Khương Lệnh Uyển sau khi hiểu rõ nội tình, cũng có phần phiền muộn, dù bây giờ Phan trắc phi đã chết rồi, nàng vẫn là không có cách nào thông cảm nổi.

Kỳ thực nếu như muốn thật sự nói đến, chuyện này phần lớn trách nhiệm, vẫn là ở trêи người Vinh Vương, nếu Vinh Vương năm đó không có hồ đồ như vậy, Phan trắc phi cũng sẽ không vào cửa, những chuyện sau đó cũng sẽ không phát sinh.

Chuyện này, trong phủ người biết cực ít, thêm vào Vinh Vương có ý định che giấu, Lục Bảo Thiền tự nhiên không biết được Phan trắc phi chính là người làm hại Vinh vương phi qua đời sớm.

Về điểm này, Lục Tông đúng là hiếm thấy có cùng ý kiến với Vinh Vương.

Bảo Thiền cả đời không biết chuyện, trong đầu cũng sẽ không có oán hận, nếu không lấy tính tình của nàng, làm sao có thể thanh thản ổn định lập gia đình?

Tĩnh Ninh Hầu Dung Lâm là nam tử đáng giá phó thác cả đời, Lục Tông bây giờ muốn thấy, chính là muội muội thuận thuận lợi lợi lập gia đình, có thể tận hưởng tháng ngày an nhàn.

Phan trắc phi chết bệnh, Lục Bảo Yên nữ nhi này, thân thể suy yếu vẫn một mực vì mẫu thân trông giữ linh cữu, đúng là hiếu tâm hiếm có. Hơn nữa nàng còn biểu thị chính mình phải giữ đạo hiếu ba năm cho mẫu thân.

Nhưng nếu là ấn tại lúc trước dự định, Lục Bảo Yên sang năm muốn xuất giá, đồ cưới cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Nếu lại giữ đạo hiếu ba năm, Trần Tễ liền phải chờ thêm ba năm nữa.

Lục Bảo Yên vốn là không muốn gả cho Trần Tễ, lúc trước bởi vì mẫu thân bức bách, mới theo ý của bà đáp lại hôn sự này, bây giờ mẫu thân đã chết, nàng không nên lại liên lụy Trần Tứ công tử.

Lục Bảo Yên muốn giải trừ hôn ước.

Trần Tễ biết được Phan trắc phi chết bệnh tin tức, lại biết Lục Bảo Yên hiếu tâm, đúng là cố ý đến vương phủ một chuyến.

Nhân hai người có hôn ước, bây giờ Phan trắc phi chết bệnh, Trần Tễ là vị hôn phu tới xem nàng một chút, cũng là hợp tình hợp lí.

Hôm nay Trần Tễ mặc một thân trường bào thêu trăng lưỡi liềm bạch cổ tròn, thời điểm đi ở trong sân, vừa vặn gặp phải Lục Bảo Thiền.

Lục Bảo Thiền một bộ màu xanh biếc nhu quần, phiêu diêu lượn lờ, sinh đến mức dị thường xinh đẹp.

Nàng thấy Trần Tễ, đúng là không có bao nhiêu kinh ngạc, mà trước kia vốn chỉ có một tia động lòng, cũng đã rất sớm bị bóp chết. Bây giờ gặp Trần Tễ văn nhã anh tuấn, trong lòng không có nửa điểm xao động. Thậm chí còn khẽ vuốt cằm, hào phóng chào hỏi.

Trần Tễ nhìn nàng, trong lòng có chút không nói ra được tư vị.

Ngày ấy hắn cứu nàng, xác thực là xuất phát từ bản năng làm việc nghĩa, nhưng nhìn nàng bộ dáng oan ức đáng thương, trong lòng sinh ra hảo cảm, cũng là không có cách nào lừa người.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, nàng thế nhưng lại là Vinh vương phủ tiểu Quận chúa.

Thân phận này của hắn, không có cách nào cho nàng hạnh phúc. Cho nên hắn mới không thể cưới nàng.

Trần Tễ gật đầu, sau đó theo nô bộc dẫn đường đến xem Lục Bảo Yên.

Lục Bảo Yên cùng Trần Tễ chỉ mới gặp mặt một lần, cũng không nói với nhau câu nào, hiện tại Lục Bảo Yên thấy hắn cố ý đến thăm, không khỏi có chút cảm động. Sau liền nói với hắn việc hôn ước.

Nàng phải giữ đạo hiếu ba năm cho mẫu thân, tự nhiên không thể để hắn chờ nàng.

Trần Tễ nhìn tiểu cô nương trước mặt, một đôi mắt đều khóc sưng lên, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, trắng xám tiều tụy.

Hắn vừa rồi đã nghe nha hoàn bên người nàng nói tới Vinh Vương thái độ, sau khi Phan trắc phi chết bệnh, đối với thứ nữ giống như càng thêm xa lánh chút, thậm chí có phần thờ ơ.

Nàng một cái tiểu cô nương, có thể có hiếu tâm nhường này, không nên rơi vào kết cục như thế.

Trần Tễ nhìn hai con mắt đỏ phừng phừng của nàng, đột nhiên mở miệng nói: “Không sao, ta có thể chờ nàng.”

Lục Bảo Yên hơi kinh ngạc, sững sờ nhìn Trần Tễ.

Trần Tễ nói: “Ta là chân tâm, muốn thú nàng.”

Thời điểm đến cầu hôn, hắn cũng không phải là chân tâm, chỉ là muốn cắt đứt ý định của mình với Quận chúa, không ngờ ma xui quỷ khiến, đem tiểu cô nương vô tội này liên lụy kéo xuống nước cùng.

Bây giờ bên cạnh nàng không còn ai để dựa vào, nếu như ngay cả vị hôn phu là hắn đều bỏ đi, vậy cuộc sống của nàng phải làm sao mà qua nổi?

Nàng là cô nương tốt, bây giờ, hắn là cam tâm tình nguyện, chân tâm thực lòng muốn cưới nàng.

Mẹ cả của hắn luôn không muốn hắn thuận lợi cưới được người tốt, thậm chí ước gì hắn độc thân, bây giờ hắn nguyện ý chờ vị Nhị cô nương trước mặt này ba năm, mẹ cả của hắn liền không có lý do gì bắt bẻ nữa.

Trần Tễ từ trong vạt áo lấy ra khăn tay, giơ tay nhẹ nhàng thay nàng xoa xoa đôi mắt.

Lục Bảo Yên không nghĩ tới, ở vào thời điểm này, người duy nhất nguyện ý bồi tại bên người nàng, thế nhưng lại là vị hôn phu trước đây vốn cùng nàng không quen biết.

Kỳ thực nàng không có chút nào hận cha, cũng không hận ca ca, cam tâm tình nguyện một thân một mình, bị vứt bỏ. Nhưng là, trước mắt nàng là thật sự cảm tạ nam nhân đồng ý ở bên cạnh nàng này.

Lục Bảo Thiền lúc này mới không nhịn được, nhào vào trong ngực của hắn, bật khóc.

Trần Tễ do dự chốc lát, mới giơ tay đem nàng ôm lấy, thấy nàng nhìn qua đã nhỏ gầy, ôm vào lòng, càng là gầy yếu đến đáng thương.



Vinh Vương từ ngày hôm đó liền bệnh nặng, người ngoài nhìn vào đều cho rằng, Vinh Vương là bởi vì mất đi ái thϊế͙p͙ Phan trắc phi, mới chịu đả kϊƈɦ mà không khỏe.

Có điều người trong Vinh vương phủ đều biết, sau khi Phan trắc phi chết bệnh, Vinh Vương đối với Nhị cô nương Lục Bảo Yên chẳng có chút quan tâm, liền hiểu bệnh này cũng không phải là bởi vì thương tiếc Phan trắc phi mà đến. Còn cụ thể đến cùng là nguyên nhân tại sao, cũng không ai biết rõ.

Qua một tháng sau, Vinh Vương khỏi bệnh, chỉ là nhìn qua không còn được như lúc trước nho nhã tráng kiện, ngược lại tiều tụy hơn rất nhiều. Dường như trong một đêm đã già đi mười tuổi.

Lục Bảo Thiền trong ngày thường mặc dù có chút bị nuông chiều tùy hứng, nhưng đến cùng vẫn rất hiếu thuận, thường xuyên đến thăm Vinh Vương.

Vào lúc này cùng tẩu tẩu Khương Lệnh Uyển nói chuyện này, đúng là có chút oán giận: “Ca ca làm sao vẫn không đi thăm cha?”

Khương Lệnh Uyển thở dài, chỉ nói: “Kỳ thực Tông biểu ca trong lòng cũng lo lắng, chỉ là —— ”

Lục Bảo Thiền cười cười, nói: “Ta biết ca ca tính khí, kỳ thực ca ca vẫn quan tâm người nhà nhất.”

Đối với người ca ca này, Lục Bảo Thiền vẫn hiểu rất rõ. Hắn trêи mặt cái gì cũng không nói, nhưng ở trong đầu, xác thực quan tâm mọi người hơn so với bất kỳ ai.

Thấy Lục Bảo Thiền hiểu chuyện như vậy, Khương Lệnh Uyển xem như là thở phào nhẹ nhõm.

Ngày ấy nàng nghe nói Trần Tễ đến đây thăm Lục Bảo Yên, gặp phải Bảo Thiền, mà phản ứng của Bảo Thiền, lại ngoài dự liệu của nàng.

Vị tiểu cô tử này của nàng, kỳ thực so với nàng tưởng tượng còn muốn mạnh mẽ dứt khoát hơn, có lẽ là bởi vì lúc trước đã trải qua chuyện ca ca nàng, cũng có lẽ là cảm tình với Trần Tễ còn thấp, mới có thể thả xuống dễ dàng như thế, nhưng bất kể nói thế nào, tóm lại vẫn là một chuyện tốt.

Khương Lệnh Uyển chợt nhớ tới một chuyện, liền nói: “Còn sáu ngày nữa chính là đại thọ sáu mươi của Dung lão gia tử, đến lúc đó muội cùng chúng ta đi một chuyến.”

Lục Bảo Thiền vừa nghe, nháy nháy mắt nói: “Không đi có được hay không?”

Nàng lẩm bẩm một câu, “… Cũng đâu có quen biết.”

Khương Lệnh Uyển giơ tay, nhẹ nhàng ở trêи đầu Lục Bảo Thiền gõ một cái, nói: “Cái gì không quen biết? Đều sắp gả tới nhà người ta.”

Tĩnh Ninh Hầu phủ cố ý mời, rõ ràng là túy ông chi ý bất tại tửu, người ta muốn gặp, mới không phải Lục Tông với nàng, mà là vị tức phụ tương lai này thôi.

Lục Bảo Thiền khoanh hai tay, thoáng thùy mâu, tâm trạng đột nhiên có chút hối hận. Nhưng hôm nay tình thế này, nàng nếu là chạy tới cùng cha nói nàng không muốn gả nữa, nói không chừng sẽ làm ông tức đến lại ngã bệnh.

Hơn nữa vị Tĩnh Ninh Hầu Dung Lâm kia, là cha cùng ca ca đều vừa ý. Nàng nếu là còn không muốn gả, chọn tới chọn lui, đều đã sắp thành gái lỡ thì.

Nàng giương mắt nhìn tẩu tẩu trước mặt, trong lòng có chút ước ao: Nếu nàng cũng có thể gả cho biểu ca thanh mai trúc mã của mình, vậy tốt bao nhiêu a.

Lục Bảo Thiền bất chợt lại nhớ tới Khương Dụ, khóe môi hơi nhếch lên.

Bây giờ nghĩ lại một chút, lúc trước chính mình muốn chết muốn sống, thật sự là không có tiền đồ.

Có vài thứ, không phải muốn là có thể ép buộc, chung quy không thuộc về nàng thì dù thế nào cũng sẽ không thuộc về nàng.

“… Được rồi, muội đi vẫn không được sao?” Lục Bảo Thiền rủ xuống khuôn mặt nhỏ, nhận mệnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.